Năm 10236 lịch Liên Bang trong bút ký đời sau có ghi một năm này tác chiến của nhân loại với Trùng tộc rốt cuộc có chuyển biến.
Một năm này, hàng tần nghi có tác dụng chống Trùng tộc rốt cuộc hữu hiệu, trong chiến đấu với Trùng tộc, con người lần đầu tiên có bước đột phá lớn. Trong đó cơ giáp phối hợp tác chiến trên chiến trường đại thả dị thải, đặc biệt lấy thiếu tướng Phù Chính làm gương, suất lĩnh một tiểu đội trước sau ba lần nhảy vào phúc địa Trùng tộc, chém giết Trùng tộc nữ vương, mang tính quyết định thắng lợi.
Sau chuyện đó, Phù Chính được trao tăng danh hàm Trung tướng, thành viên tiểu đội đều được trao tặng quân hàm thiếu tá, sau đó, trong nội bộ Liên Bang đột nhiên truyền ra tin tức bất lợi với trung tướng Phù Chính, vài vị nghị viên liên hợp lại buộc tội y thân là quân nhân lại không tuân thủ chế độ quân hôn của Liên Bang, không hoàn thành kết hôn trước ba mươi tuổi. Phù Chính phản bác nói chính mình đã kết hôn, lại đưa ra điều lệ thời chiến giải thích vì sao bản thân kết hôn muộn. Các nghị viên không chịu bỏ qua, kiên trì muốn bãi bỏ quân hàm trung tướng của y.
Lúc này thân làm bạn lữ của y, Vinh Tranh ở trên mạng truyền một đoạn video cá nhân kể rõ chi tiết vì sao những vị nghị viên kia sao lại nhằm vào Phù Chính, cũng muốn yêu cầu các cơ quan có liên quan của Liên Bang điều tra rõ các hành vi phi pháp của các nghị viên. Nói chuyện gian khổ khi tòng quân, hy vọng dân chúng có thể ủng hộ quân nhân hơn nữa chứ không nên quá khắt khe về chút chuyện tư nhân.
Từ đó đến ba tháng sau, Vinh Tranh và Phù Chính đều bị đẩy lên đỉnh dư luận, thân phận con riêng, tiên thiên gen thiếu hụt giả cùng với việc hiện tại là thành viên của tiểu đội lập công của hắn đều bị đưa ra ánh sáng, quá trình từ yêu đương đến hôn nhân của hắn và Phù Chính bị rất nhiều người truy hỏi.
Mười năm sau, chiến tranh cuối cùng đến giai đoạn cuối, Trùng tộc đại bại, bản thân nữ hoàng Trùng tộc cũng bị thương nặng, ít nhất là trăm năm nữa không có khả năng đánh ngược trở lại.
Vinh Tranh đã lên chức thiếu tướng, tại một năm kia xin xuất ngũ, tuyên bố bắt đầu làm đi theo đường chính trị. Mục đích chủ yếu là liên kết công chúng với nhân sĩ các tầng, phản đối chế độ gen ưu hóa toàn dân.
Ngay từ đầu, tự nhiên không thuận lợi, vô số người không hiểu, có chửi rủa có khinh bỉ, Vinh Tranh chỉ làm lơ, hơn nữa mỉm cười nói: “Mười năm trước, lhi tôi bước chân vào Thủ đô tinh, nhận được còn nhiều hơn thế này.”
“Tôi cũng không phải muốn triệt để phản đối gen ưu hóa. Đối với nhóm cha mẹ mà nói, làm cho đứa nhỏ khỏe mạnh quan trọng hơn tất cả. Thế nhưng, ví như vì như thế liền nhất định có kế hoạch đi sinh con, chẳng phải rất buồn cười sao?”
“Tôi không phải phụ nữ, cùng không phải người mẹ, nhưng tương lai tôi cũng sẽ có đứa con của chính mình. Con của tôi, sẽ không vì bọn chúng mà chọn gen ưu hóa, mà sẽ nói cho bọn chúng biết, gen cũng không đại biểu cho tất cả đều hoàn mỹ.”
“Một người một đời, không phải khi sinh sinh ra đã bị quyết định. Dùng số liệu xác suất quyết định cuộc đời của một người, là một ý tưởng quá mức đáng buồn.”
Tôi đã thấy tội phạm gen ưu hóa chỉ số thông minh cao cũng gặp qua gen thiếu hụt giả gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Giữa bọn họ, điểm giống nhau là đều là con người là một phần tử của gia đình. Kỳ thị gen thiếu hụt giả giống như kỳ thị người nhà của chính mình. Các người sẽ kỳ thị cha mẹ, anh chị em của mình sao?”
“Bởi vì gen ưu hóa mà chỉ trích cả đời một người, hoặc đồng tình hoặc khi nhục người đó, nói hắn là kẻ trời sinh đáng thương, đều không chính xác.”
“Huống hồ, các người là gen hoàn mỹ thì cả đời sẽ không bị bệnh sao?”
“Tôi chỉ hy vọng, với sự nỗ lực của mình có thể làm tan dần thành kiến của mọi người với gen thiếu hụt. Không lại tiếp tục xem trọng chuyện này, ngược lại lo được lo mất, ảnh hưởng chính mình cũng ảnh hưởng đến tương lai của bọn nhỏ.”
Gen không thể quyết định hết thảy, hắn đã trải qua cũng đã hiểu rõ. Cho dù lúc mới bắt đầu có tiếc nuối cũng là sau đó phô bày kỳ tích rung động trong cuộc đời. Một đường đi tới, hắn may mắn có Phù Chính thủy chung cùng một chỗ, cùng sóng vai, giúp đỡ lẫn nhau.