Phi Hành Tinh Cầu

Chương 37: Chương 37




Cuối cùng Giản Tinh Lai thay một một vest ba mảnh màu xanh lam vừa chín chắn vừa trẻ trung.

Hắn cởi cà vạt, cởi thêm hai cúc áo sơ mi, ngồi trên sô pha trong văn phòng lật xem tờ báo hôm nay. 
Đó là bức tranh mà Diệp Tịch Vụ thấy khi đến nơi.
Giản Tinh Lai ngẩng đầu lên, thấy anh đến thì bỏ tờ báo sang một bên.
“Lại đây.” Giản Tinh Lai ngoắc tay.
Diệp Tịch Vụ đi tới.

Giản Tinh Lai dạng gối, chờ anh đến gần thì khép đầu gối lại kẹp chân Diệp Tịch Vụ ở trong.
“…” Diệp Tịch Vụ cúi đầu nhìn hắn, “Cậu là trẻ con à?” Anh hỏi.
Giản Tinh Lai lắc lắc đầu gối: “Ôm anh một cái.”
Diệp Tịch Vụ bật cười.

Anh đưa tay kéo tóc mái Giản Tinh Lai.

Quần áo trên người anh bị Giản Tinh Lai nhìn ra.

Hắn không nói gì, nhìn một hồi mới bình luận một câu “Đẹp.”
Chương Vị Niên đã dẫn trợ lý ra ngoài từ lâu.

Y thật sự không thể tiếp tục nhìn một màn yêu đương không biết xấu hổ thế này nữa.

Y sợ bản thân sẽ ghen tị chết mất.
Buổi trưa hai người đến nhà hàng, tình cờ đụng phải một quản lý cấp cao khác của khách sạn.

CTO dẫn theo mấy người nam nữ lớn tuổi, lúc chạm mặt Giản Tinh Lai và Diệp Tịch Vụ thì gật đầu với nhau một cái.

“Dạo này ngày nào cậu Diệp cũng tới.” CTO nhìn Diệp Tịch Vụ, vờ cười bảo, “Không thì trống trải lắm.”
Đám người này không dám đối đầu trực tiếp với Giản Tinh Lai nên tự nhiên chỉ có thể chuyển đối tượng làm người bên cạnh phát ghét.

Đáng tiếc là Diệp Tịch Vụ không bị chọc giận.

Vào thời khắc mấu chốt, da mặt anh luôn có thể dày thêm một lớp.
“Mọi thứ ở homestay đã đi vào quỹ đạo, mọi người cũng đã xem bản thiết kế rồi.” Diệp Tịch Vụ cười bảo, “Không biết có… ý kiến gì không nhỉ?”
CTO không hiểu thiết kế, nhưng homestay ngày nào cũng báo cáo về, thầy Hà không có ý kiến nên đương nhiên đám người này càng không thể soi mói được gì.

Lần này Diệp Tịch Vụ nói chuyện chẳng chừa đường lui khiến cho biểu cảm CTO bắt đầu hơi cứng đờ.
Giản Tinh Lai đã gọi món, hắn như đang xem trò vui, từ đầu đến cuối không hề chen lời.

Chờ khi Diệp Tịch Vụ ngồi xuống, ánh mắt mới rơi trên gương mặt người đàn ông.
“Sao bọn họ dai dẳng thế không biết?” Diệp Tịch Vụ thuận miệng hỏi một câu.
Diệp Tịch Vụ bình thản bảo: “Bởi vì là cấp dưới của ba em, ông già chưa chết thì đám này cũng không diệt được.”
Diệp Tịch Vụ có ấn tượng vô cùng xấu với đôi ba mẹ của Giản Tinh Lai.

Khi Giản Chung Khai còn tại chức, giới săn ảnh cũng hay chú ý đến chuyện của ông ta.

Chỉ có điều chẳng phải về việc ông ta có mối quan hệ mới mà về chuyện biết bao năm trôi qua vẫn còn vương vấn Ôn Uyển Hồng dù cho đã chia lìa đôi ngả.

Tình cảm đậm sâu, tiền vẫn như nước cuồn cuộn chuyển ra nước ngoài.
Năm ấy, Ôn Uyển Hồng không bị pháp luật trừng phạt.

Hiện tại vẫn có thể sống thoải mái bên nước ngoài.


Giản Tinh Lai ngẫm nghĩ, ông bố cặn bã nhà mình quả là một tấm bùa hộ mệnh tốt đấy.
“Bây giờ ông ta vẫn còn tiền sao?” Diệp Tịch Vụ lạnh nhạt hỏi.
Giản Tinh Lai: “Vẫn còn cổ phần công ty, nhận cổ tức hàng quý.”
Chẳng rõ có phải Diệp Tịch Vụ tức đến bật cười hay không, khoé miệng anh giật giật: “Vậy nên ông ta vẫn chuyển tiền sang nước ngoài?”
Giản Tinh Lai không lên tiếng, ý là thừa nhận.

Hắn gõ vào bát: “Ăn cơm.”
Diệp Tịch Vụ đè nén cảm giác ghê tởm xuống: “Có thể cắt nguồn tiền không?”
“Cắt còn phiền phức hơn, ả đàn bà kia sẽ quay lại đòi tiền.” Giản Tinh Lai dùng đũa gắp thức ăn, hắn nhìn Diệp Tịch Vụ, bỗng hỏi, “Anh xót em à?”
Diệp Tịch Vụ tỏ vẻ đương nhiên bảo: “Anh không xót cậu thì xót ai?”
Giản Tinh Lai mỉm cười, nhàn nhạt bảo: “Tối về anh nhớ xót em là được.”
Từ sau khi Diệp Tịch Vụ chính thức bày tỏ, Giản Tinh Lai gần như đã chuyển sang trạng thái tiếp nhận.

Chỉ là trái với sự nhiệt tình bằng lời của Diệp Tịch Vụ, Giản Tinh Lai nói chuyện không đứng đắn thì vẫn nói chuyện không đứng đắn nhưng chưa từng nói “yêu hay không yêu”, “thích hay không thích”.
Diệp Tịch Vụ không phải phụ nữ.

Anh đơn phương bao năm nay, mộng đẹp thành hiện thực đã đủ thoả mãn anh, chẳng còn thiết tha gì đến dăm lời hứa hẹn trên đầu môi nữa.

Chỉ thỉnh thoảng khi sóng tình cuồn cuộn, đắm chìm trong ham muốn thì mới quấn quít hỏi nhiều thêm đôi câu.
Giản Tinh Lai thường không muốn nói thêm nên sẽ dùng nụ hôn chặn miệng anh lại.
Từ sau khi trời ấm dần lên, hoa Tịch Vụ trong nhà kính trồng hoa nở càng nhiều.

Mỗi ngày Diệp Tịch Vụ cắt tỉa một ít, trang trí khắp mọi ngóc ngách trong biệt thự.


Rõ ràng Giản Tinh Lai rất thích loài hoa này, ngay cả rìa bể bơi cũng phải bày một loạt.

Lần nào dọn dẹp bể bơi Diệp Tịch Vụ cũng phải mang hoa đi trước.
Chiều cuối tuần bình thường là thời gian bơi của Giản Tinh Lai.

Sau này phần lớn thời gian là “uyên ương hí thuỷ”, Diệp Tịch Vụ luôn bị hắn tha vào bể bơi.
Ánh dương xuyên qua “mắt sao” trên cửa sổ trời chiếu xuống mặt nước lăn tăn sóng gợn trên mặt bể.

Diệp Tịch Vụ thả mình trôi trên mặt nước.

Lát sau mới quay đầu nhìn Giản Tinh Lai bên cạnh bể bơi.
“Anh nghe nói sắp có sao băng?” Diệp Tịch Vụ bơi qua, tay chống thành bể hỏi.
Giản Tinh Lai: “Sao anh lại quan tâm cái này?”
Diệp Tịch Vụ cười: “Đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi.”
Giản Tinh Lai nhướng mày, tới gần nâng mặt Diệp Tịch Vụ hôn một cái: “Anh muốn đi xem cùng em không?”
Đương nhiên Diệp Tịch Vụ đồng ý: “Cậu lái xe hay anh lái?”
Giản Tinh Lai suy nghĩ một chút: “Anh lái đi.” Hắn bảo, “Mang cả lều nữa, chúng ta ở lại trên núi.”
Giản Tinh Lai rất quen với việc cắm trại bên ngoài.

Diệp Tịch Vụ thì chẳng mấy khi làm vậy.

Anh nghiên cứu lều cắm trại của Giản Tinh Lai rất lâu, cuối cùng còn mang thêm hai túi ngủ.
Trước giờ Giản Tinh Lai không có thói quen nấu nướng khi đi dã ngoại, còn Diệp Tịch Vụ lại biết hưởng thụ hơn hắn nhiều.

Trừ bếp ga mini, Diệp Tịch Vụ còn mang thêm nồi lẩu cùng các loại thịt thà rau củ, chuẩn bị mang theo lên núi.
Giản Tinh Lai nhìn cốp sau bị chất đầy, trầm mặc trong chốc lát.
Thiết bị ngắm sao của hắn bây giờ chỉ có thể đặt ở ghế sau.
“Anh định chuyển nhà đấy à?” Cuối cùng Giản Tinh Lai không nhịn được, hỏi.
Rõ ràng Diệp Tịch Vụ không cảm thấy có vấn đề gì: “Chúng ta phải ở đó hai ngày đấy.”
Giản Tinh Lai: “Bánh quy ăn liền là được rồi.” 

“Vậy không được.” Diệp Tịch Vụ nghiêm túc bảo, “Đã bảo phải yêu thương cậu thật tốt rồi mà.”
Đội ngắm sao ở thành phố S không hề nhỏ.

Chạng vạng vừa tới chân núi đã có không ít người mê ngắm sao đang chụp ảnh kỉ niệm rồi.

Diệp Tịch Vụ mang lều, túi ngủ, đồ ăn thức uống gì đó xuống mới nhận ra đồ đạc nặng hơn mình tưởng rất nhiều.
Giản Tinh Lai nhìn anh: “Em vác đống này, anh mang thiết bị.”
Diệp Tịch Vụ nhớ đến chênh lệch thể lực giữa hai người lúc ở Côn Minh.

Cuối cùng mặt dày không khách khí, ngoan ngoãn đi lấy thiết bị của Giản Tinh Lai.
Nào ngờ đeo lên vai mới nhận ra cũng chẳng nhẹ hơn được bao nhiêu…
Đôi mắt Giản Tinh Lai như dính trên mặt anh.
Diệp Tịch Vụ nhận ánh mắt hắn, cắn răng bảo: “Anh mang được tốt.”
Giản Tinh Lai bày ra vẻ mặt vô cảm: “Không leo nổi thì bảo em.”
Diệp Tịch Vụ nhịn, quyết định không lên đến đỉnh núi tuyệt không phun ra.
Nhưng hiển nhiên, anh nghĩ quá ngây thơ rồi.

Giản Tinh Lai một đường đi về phía trước.

Hắn cõng đầy vai, xách đầy tay mà chẳng lộ vẻ mệt mỏi chút nào.

Đến giữa sườn núi cũng chẳng hề có ý định nghỉ ngơi, còn quay đầu lại từ trên cao nhìn xuống Diệp Tịch Vụ đã mệt đến nỗi thở không ra hơi.
“Cậu, cậu không thấy mệt à?” Mỗi lần Diệp Tịch Vụ nói, phổi anh như bị rò một lỗ, hô hấp như có tiếng quạt gió thổi ra.
Giản Tinh Lai ra hiệu cho anh đến gần mình: “Anh cởi một túi xuống, treo phía trước em đi.”
Diệp Tịch Vụ xua tay: “Không không, anh anh, anh tự mang được.”
Giản Tinh Lai thở dài, hắn bình tĩnh bảo: “Tuổi tác của anh lù lù ra đấy rồi, đừng không phục nữa.”
“???” Diệp Tịch Vụ thiếu điều phun một búng máu ra ngoài, song lại nghe Giản Tinh Lai có vẻ hơi đắc ý bảo, “Nhưng bạn trai anh còn rất trẻ, thể lực rất tốt.”
Giản Tinh Lai nhìn anh hỏi: “Nghĩ một chút có phải rất vui không?”
Diệp Tịch Vụ: “…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.