Phi Hồ

Chương 17



Một đường đi trong đại sảnh hoa lệ của Hiên Trạch gia, Xuân Mãn liền gặp được người y vẫn muốn gặp —— Xuân Phúc!

Mà Xuân Phúc đi theo bên người Đại tổng quản vừa nhận ra Xuân Mãn liền liều lĩnh xông lên gắt gao ôm lấy y, “Xuân Mãn! Ta nhớ…ngươi quá!”

“Ta cũng vậy.” Cửu biệt gặp lại, làm cho Xuân Mãn cũng có chút kích động. Kỳ thật cũng không tính là cửu biệt, cũng không đến nửa tháng ——! Bất quá đối với bọn họ, chỉ là tiểu nhân vật trong biển người, thì tách ra rồi hội ngộ cũng đã là kì tích.

Linh Linh vừa nhìn thấy nam nhân mặt dài này ôm chặt lấy Xuân Mãn, lập tức đi lên muốn tách bọn họ ra, “Buông tay buông tay buông tay, y không phải người ngươi có thể ôm!”

Vừa nói, Linh Linh vừa xua tay đuổi Xuân Phúc.

Vừa định hảo hảo ôm lấy người bao nhiêu ngày qua mới gặp được lại đã bị quấy rầy, vẻ mặt Xuân Phúc không tốt nhìn Linh Linh vẻ mặt cũng không tốt, “Này, Cô nương, ta cùng bằng hữu của ta nói chuyện phiền gì đến cô mà đến quấy rầy chúng ta?”

Thấy Linh Linh mặc trang phục nô tỳ, hắn chỉ nghĩ nàng là người cùng làm việc chung với Xuân Mãn.

Mà thái độ không khách khí của hắn làm cho Linh Linh cũng càng không khách khí, “Này, ngươi cùng bằng hữu của ngươi nói chuyện phiếm sẽ không cần e ngại ta, chỉ là ngươi không được ôm Xuân Mãn thiếu gia, nếu tông chủ gặp sẽ không vui.” Đừng để hắn ta đại khai sát giới!

“Gì?” Xuân Phúc vừa nghe liền nghi vấn, “Ai?” Bọn họ không phải đang nói cùng một người à?

“Gì cái gì mà gì! Ta nói ngươi buông Xuân Mãn thiếu gia ra!” Linh Linh chỉ muốn làm cho hắn bỏ tay khỏi người Xuân Mãn.

“Xuân Mãn? Thiếu gia?!” Xuân Phúc lặp lại một lần rồi đột nhiên buông Xuân Mãn ra, giữ khoảng cách mà quan sát y.

Bởi vì mới vừa thấy y hắn đã xông lên ôm lấy, cho nên không chú ý. Hiện tại Xuân Phúc mới nhìn rõ ràng Xuân Mãn toàn thân ăn vận  không như người thường.

Không khí yên lặng rất lâu sau đó…

Sau đó Xuân Phúc mở miệng, “Ngươi là ai mà mang bộ dạng của Xuân Mãn  aaa!” ——

“Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ! A! A ——!”

Phát ra liên tiếp đích sợ hãi tương tứng với kích động không ngừng trong nội tâm, cuối cùng Xuân Phúc cũng nhìn rõ ra Xuân Mãn là thế nào.

Sau đó Xuân Mãn nói rõ sự tình cho hắn, hắn lại càng kích động hơn.

“Xuân Mãn, ngươi nói cho ta biết, tông chủ kia thật sự bao nhiêu tuổi?”

“Hắn…” Xuân Mãn nói không nên lời, bởi vì y quả thật không biết.

“Tốt lắm, ngươi không cần phải nói, ta đã biết!” Xuân Phúc tỏ ra thông hiểu.

Hắn nghĩ Xuân Mãn vừa rồi do dự là bởi vì tuổi tác của đối phương rất lớn.

“Xuân Mãn, ta biết ngươi chịu khổ nhiều, khổ đến mức có người đối tốt với ngươi, ngươi liền liều lĩnh muốn ở cùng hắn. Nhưng là ngươi cũng không thể tự hạ thấp mình, ngươi nhận cái thân phận trong mắt người đời còn hèn mọn hơn hạ nhân này, đem tương lai của mình giao cho kẻ có tiền, hơn nữa còn là một lão nhân, ngươi rõ ràng là đang tìm đường chết, ngươi có biết hay không!”

“Hiên Trạch hắn —— ”

“Ngươi không cần nói cho hắn, ngươi hiện tại căn bản là bị hắn lừa! Xuân Mãn, ngươi chẳng lẽ đã quên chuyện ở Vạn gia? Kẻ có tiền thề non hẹn biển gì đó cũng chỉ là đùa vui! Bọn họ ngoạn chán rồi lại sẽ cười ngươi si tâm vọng tưởng!”

“Hiên Trạch không —— ”

“Xuân Mãn! Ngươi còn nói tốt cho hắn! Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy a? Ta biết ngươi là người thế nào, ta biết ngươi không phải là người tham luyến phú quý quyền thế, ngươi chịu đựng thân phận này hẳn là có lý do, nhưng ta nhắc ngươi nhớ, kẻ có tiền có quyền, ngươi tránh bọn họ càng xa càng tốt, bằng không cuối cùng ngươi nhất định sẽ bị thương tổn!”

“Xuân Phúc ngươi nghe ta nói —— ”

Nhưng Xuân Mãn không thể nói gì bởi Xuân Phúc không muốn nghe y nói bằng y nghe hắn nói, vì thế hắn còn to giọng hơn.

“Xuân Mãn! Ta nói nhiều như vậy ngươi còn nghe không vào sao?! Ngươi thật nghĩ ngươi được tông chủ gì đó để mắt sao? Ngươi sai rồi! Ta dám khẳng định hết thảy đều là giả dối, ngươi không cần chờ đến ngày nào đó lão đầu tử kia lừa được ngươi mê muội rồi lại phũ tay người sau cười người trước khóc, cuộc chơi không biết kẻ thắng người thua nhưng ngươi chắc chắn sẽ bị bọn họ chế nhạo! Xuân Mãn ngươi chớ quên, chúng ta làm hạ nhân kiêng kị nhất chính là si tâm vọng tưởng có thể tìm được tình yêu, bởi vì ngươi có loại tâm tình này, ngươi sẽ dễ dàng lâm vào mộng mị, huỷ hoại bản thân ——!”

Xuân Phúc nói không sai, ở đây tính mạng con người phân theo vai vế, kẻ có tiền thường xuyên vui đùa sinh mạng hạ nhân, chơi đùa đến mức người ta tuyệt vọng để đổi lấy vài phút tiêu khiển.

Nhìn thấy Xuân Mãn bắt đầu trầm mặc, Xuân Phúc thật cẩn thận đề nghị, “Xuân Mãn, thừa dịp hiện tại còn kịp quay đầu—— trốn đi! Không cần duy trì loại thân phận này —— Trốn đi! Ta với ngươi cùng nhau trốn!”

“Xuân Mãn sẽ không rời khỏi ta!”

Linh Linh cùng Bàng Nguyệt bị Xuân Mãn nói quay về Dung Tuyết Cư cũng đã định rời đi, nhưng khi nghe câu nói này liền sững người.

Hai người đồng thời ngẩn ra rồi lập tức nhìn về phía lối vào, liền thấy Hiên Trạch đứng đó từ khi nào.

Ánh mắt phẫn nộ cùng bá khí ngút ngàn làm cho người xung quanh cảm thấy toàn thân rét lạnh. Hắn tức giận đứng thẳng tắp, ánh mắt màu thiên thanh nhìn chằm chằm vào vào Xuân Phúc, cùng ngữ điệu khẳng định, “Xuân Mãn vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta, mà ta càng không để cho y rời đi, y là của ta!”

Xuân Phúc ngây người, vì kiên quyết đó, vì thâm tình đó, vì khí chất siêu phàm thoát tục đó …

Sau đó trong bầu không khí căng thẳng, Hiên Trạch cơ hồ đã muốn đuổi Xuân Phúc đi, nếu không Xuân Mãn kiên quyết phản đối, Xuân Phúc rất có thể đã bị đuổi.

Nhìn bóng lưng vẫn còn cứng ngắc của Hiên Trạch, Xuân Mãn đi đến phía sau hắn, “Hiên Trạch, ngươi còn tức giận?”

Thanh âm bất an của Xuân Mãn làm cho Hiên Trạch quay người lại nhìn y.

Không thể nói, Hiên Trạch chỉ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bóng dáng của Xuân Mãn.

Nhìn ánh mắt thâm sâu khó hiểu của Hiên Trạch, Xuân Mãn cảm nhận được hắn mãnh liệt bất an.

“Hiên Trạch, ta sẽ không rời khỏi ngươi, trừ phi ngươi đuổi ta đi…” y nói chưa hết, đã vì ánh mắt của hắn mà dừng.

“Đuổi ngươi đi! Thiên a, cho dù ta điên rồi cũng không có khả năng làm như vậy!” Tối nay Hiên Trạch nói câu đầu tiên, lại có thể khiến người ta cảm thấy thâm tình đến run rẩy.

Thở dài kéo Xuân Mãn vào trong lòng ngực, Hiên Trạch ức chế không được nội tâm của mình, “Biết không, Mãn nhi. Ta nguyện ý đổi hết thảy chỉ để ngươi có thể lưu lại bên ta, cho dù kết quả có tan xương nát thịt hay hồn phi phách tán đều có thể…”

Thâm tình của hắn làm cho Xuân Mãn hoảng hốt.

“Hiên Trạch, ta có gì có thể khiến ngươi đối tốt với ta như vậy?” Bọn họ gặp nhau chưa đến nửa tháng, vậy chân tâm của hắn, thâm tình khiến người ta xót xa của hắn là từ đâu mà có? Loại tâm tình này không phải chỉ một sớm một chiều là có thể sinh ra, lại càng không thể bồi đắp chỉ bằng nửa tháng.

Y bắt đầu hoài nghi, trong mắt Hiên Trạch không phải là y, hắn chỉ đang nhìn một người hắn từng mê đắm qua y mà thôi…

Nghĩ vậy, tâm can Xuân Mãn nhất thời bị hắc ám bao phủ, nếu đây là đáp án cuối cùng Hiên Trạch cho y biết, như vậy còn tổn thương hơn cả khi hắn nói chỉ lừa y!

Những lời hôm nay Xuân Phúc nói, tất cả y đều ghi tạc trong lòng. Mà lúc đó, y thừa nhận chính mình do dự, không phải y sợ bị lừa, không phải sợ bị Hiên Trạch vui đùa, mà là sợ cuối cùng Hiên Trạch nói rằng người hắn yêu không phải y!

Suy nghĩ này chỉ vừa xuất hiện lại làm cho tim y muốn ngừng đập …

Y vẫn quyết định lưu lại, vì lòng y còn nuôi một tia hy vọng, rằng những lời Hiên Trạch nói với y, hết thảy đều là thật sự ——

Y bất an, có người so với y lại càng bất an hơn, Hiên Trạch nghe Xuân Mãn hỏi như vậy, lại gắt gao ôm lấy, “Mãn nhi, ngươi đã nói tin tưởng ta, ngươi đã nói ngươi sẽ không rời khỏi ta, ngươi đã nói vậy mà!”

“Đúng vậy, ta đã nói, ta nhất định sẽ làm được!”

~~~~

Hai người đồng ngôn dị ý, đáng tiếc, bọn họ cũng không thể đọc được tâm tình của đối phương, bằng không, bọn họ sẽ không cảm thấy bất an như vậy.

Ấm áp, còn có hương vị đặc biệt của Hiên Trạch chặt chẽ bao quanh, Xuân Mãn thầm thở dài.

Đây là yêu sao? Mang theo ngọt ngào cùng mơ hồ, chờ mong tương lai.

Cũng không biết có phải là bởi vì ngày hôm qua phát sinh chuyện hay không, mà hôm nay Hiên Trạch cho dù là đi công tác mang Xuân Mãn đi theo.

Nhưng mà cảm giác rất là kì quái khi phải ngồi ngựa hơn nửa giờ mới ra được khỏi phủ.

Nơi Hiên Trạch muốn đến không xa lắm, là một tòa biệt uyển ở trong thành, bất quá làm cho Xuân Mãn kinh ngạc là, Hiên Trạch phủ đã lớn như vậy, làm sao còn phải xây thêm một căn biệt uyển cũng lớn không kém ở xa xa? Trực tiếp làm việc trong Hiên Trạch phủ không tốt sao? Không cần phí sức đi xa như vậy.

Hiên Trạch vừa đến đã bị một đống người kéo đi xử lý chuyện, cho nên Xuân Mãn chỉ có thể hỏi Linh Linh, Bàng Nguyệt cũng phải đi theo.

“Xuân Mãn thiếu gia, sinh ý là sinh ý, gia môn là gia môn, tách hai cái này ra chỉ có tốt không có xấu!” Linh Linh không hiểu chuyện này có gì lạ.

“Chính là Hiên Trạch phủ lớn như vậy, mỗi ngày mất nửa giờ ra khỏi phủ, lại mất thêm nửa ngày mới đến biệt uyển, cho dù không mệt chết cũng rất phiền toái mà?”

“Kỳ thật cũng không tính là mỗi ngày, chẳng qua gần đây sinh ý gặp chuyện, có rất nhiều việc đều phải là tông chủ tự mình xử lý, cho nên tông chủ mới phải đến đây. Bằng không thì từ trước đến giờ đều có gia nhân đem về phủ bẩm báo hoặc giải quyết thay.” Bàng Nguyệt cười yếu ớt giải thích với y.

“Như vậy a!” Xuân Mãn hiểu ra liền gật gật đầu, “Như vậy chúng ta hiện giờ đang làm cái gì?”

“Làm cái gì?” Linh Linh khó hiểu, “Xuân Mãn thiếu gia, hiện tại chúng ta không phải đang làm việc sao?”

Làm việc?! Đến lượt Xuân Mãn khó hiểu, ngồi một chỗ uống trà chuyện phiếm là làm việc sao?!

Hiện tại Xuân Mãn còn có Linh Linh Bàng Nguyệt ba đứa đang ngồi ở biệt uyển mà nói nhảm, căn bản rất nhàn rỗi. Vậy mà Linh Linh lại có thể nói y đang làm việ?! Vậy y trước kia ở Vạn gia làm quần quật gọi là gì? Là lãng phí thể lực sao…!

Bị Xuân Mãn cùng Linh Linh ngốc qua ngốc lại, Bàng Nguyệt đành bật cười, lúc này mới nói với Xuân Mãn, “Xuân Mãn thiếu gia, đối với tông chủ mà nói, ngươi chỉ cần có thể ăn ngủ thật ngon béo tốt ra là được. Chuyện của hắn hắn có thể ứng phó, không nhọc ngươi lo lắng.”

Nguyên lai Bàng Nguyệt nghe được ra Xuân Mãn quan tâm Hiên Trạch, y muốn giúp đỡ hắn.

“Chính là, chính là rõ ràng hắn bận đến tối tăm, mà ta lại ở đây ăn không ngồi rồi ——” điều này làm sao y an tâm!

“Nếu không —— Xuân Mãn thiếu gia, chúng ta đi ra ngoài một chút. Hiếm khi được đi ra một chuyến, chúng ta dạo quanh thành đi.” Bàng Nguyệt đề nghị. Miễn cho y cứ lo nghĩ.

“Tốt tốt!” Chuyện này đương nhiên là làm cho Linh Linh giơ hai tay tán thành.

“Các ngươi muốn đi thì cứ đi, ta không muốn đi!” Cứ như vậy không phải càng có vẻ y rỗi việc sao? Hiên Trạch bận bịu mà y còn đi chơi…

“Xuân Mãn thiếu gia…” Linh Linh nghe thấy y vừa nói như thế, hứng thú mất hết.

Sau đó bọn họ bốn phía một mảnh yên tĩnh, Linh Linh cùng Bàng Nguyệt trao đổi tầm mắt bất đắc dĩ.

Xuân Mãn vẫn cúi đầu trầm mặc đột nhiên ngẩng đầu, hưng trí bừng bừng nói với Bàng Nguyệt, “Bàng Nguyệt, ngươi nói ta có thể giúp Hiên Trạch làm được gì đây!”

“Chuyện này… người vẫn là phải hỏi tông chủ, chỉ ngài ấy mới có thể trả lời ngươi.” Dựa theo ý tứ tông chủ, chỉ cần lo lắng Xuân Mãn thiếu gia ăn ngon ngủ yên, những việc khác y không cần động đến, mà việc các nàng làm cũng chỉ là bảo đảm như thế thôi.

“Như thế nào là như thế nào?!” Xuân Mãn rất bất mãn.

Như vậy y liền giống như phế nhân rồi! Y không có chuyện làm, đến các nàng còn có chuyện làm là đi theo y, vậy rõ ràng muốn y làm sâu lười. Có khác gì nam thiếp bị người bao nuôi…

Y mới không cần!

“Vậy Hiên Trạch khi nào thì trở về?” làm Linh Linh các nàng khó xử cũng không đúng, dù sao các nàng cũng là phụng mệnh làm việc. Bất quá lúc này đây, y nhất định phải khiến cho Hiên Trạch cho phép y tìm gì đó để làm!

“Tông chủ nói qua ngọ thiện sẽ đến với dùng bữa với ngươi, hiện tại cũng gần đến lúc rồi, có thể không lâu nữa tông chủ sẽ đến.” Bàng Nguyệt trả lời.

“Ngọ thiện hắn mới đến… Ngọ thiện!” Xuân Mãn hai mắt đột nhiên sáng ngời, “Ta biết ta nên làm cái gì rồi!”

Ngữ khí hưng phấn làm Linh Linh cùng Bàng Nguyệt sợ tới mức bật người đứng lên, chuẩn bị ngăn cản y định làm bất cứ cái gì.

“Ta đi làm ngọ thiện cho Hiên Trạch.” Loại chuyện này không làm khó y.

“Không thể…!” Linh Linh, Bàng Nguyệt theo bản năng phản đối, trăm miệng một lời địa nói xong.

“Vì sao không thể!” Xuân Mãn cũng kiên quyết, “Nấu cơm cho người quan trọng của mình ăn có gì sai! Cho dù là quý tộc quan lại cũng sẽ làm như vậy!”

“Nhưng, nhưng mà…” Linh Linh vẫn khó nói ra suy nghĩ của mình.

“Ngươi yên tâm đi, Linh Linh. Lần này Hiên Trạch nhất định sẽ không nói gì đâu, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ ăn món ăn do ta nấu!” y tin tưởng thủ nghệ của y sẽ không kém, nói như thế nào y cũng từng ngốc trong trù phòng của Vạn gia, tuy chỉ nấu cơm tập thể, nhưng công việc cũng đều giống nhau.

“Chính là ——”Bàng Nguyệt định nói ra suy nghĩ của mình, bởi vì như thế nào nàng cùng Linh Linh chính là phụng mệnh trông chừng y, không cho y đụng tay chân. Đến lúc đó nếu thực xảy ra chuyện, các nàng có hơn mười mạng nhỏ cũng không đủ đền.

Xuân Mãn không thể nề hà, “Bàng Nguyệt! Linh Linh! Phòng bếp cũng không phải chiến trường, các ngươi lo lắng cái gì. Sao vài món điểm tâm lại có thể làm khó ta chứ? Yên tâm, ta còn làm nhiều việc nặng nhọc hơn, lúc đó chẳng phải cũng không có việc gì sao. Cho nên lần này ngọ thiện ta nhất định phải làm gì đó!”

Lần đầu mới Xuân Mãn kiên định như vậy làm cho Linh Linh cùng Bàng Nguyệt rốt cuộc nói không nên lời, chỉ có thể nhìn Xuân Mãn tự mình ra tay.

Hiên Trạch nghiêm mặt đi tới phòng bếp.

Hắn vốn tưởng rằng gấp rút qua một cái buổi sáng là có thể nhìn thấy Xuân Mãn, không ngờ người đã không gặp, hạ nhân còn báo Xuân Mãn đang đi nấu ăn!

Tuy hạ nhân cũng nói nguyên nhân Xuân Mãn muốn vào bếo, nhưng là chỗ như phòng bếp…

Bị Xuân Mãn đuổi ra đứng cửa như môn thần, Linh Linh cùng Bàng Nguyệt vừa thấy Hiên Trạch vẻ mặt khó coi đi tới, tứ chi sớm run rẩy đến mềm nhũn, giống như sắp gục đến nơi.

Nhưng hắn cũng không liếc mắt nhìn hai người bọn họ, chỉ mang một tầng hàn khí lướt qua mà vào phòng bếp, Linh Linh cùng Bàng Nguyệt bất động tại chỗ.

Xong rồi, xong rồi, xong rồi! Sớm biết rằng không nên nghe theo Xuân Mãn thiếu gia, lần này chết chắc, các nàng không biết sẽ bị đày đến chỗ hoang vu nào nữa!

Linh Linh cùng Bàng Nguyệt vì suy nghĩ đó mà xanh mặt …

Cảm giác sau lưng có một tầm mắt nhìn mình chằm chằm, Xuân Mãn nghi hoặc quay đầu ——

“A, Hiên Trạch! Là ngươi a!”

Xuân Mãn chỉ cao hứng vì hắn đến nhìn, lại không chú ý tới vẻ mặt hắn đang dần xanh xao, “Ngươi chờ một lát là có thể ăn ngọ thiện, ta làm thêm món này là xong.”

Nói xong, y lại quay đầu, phấn chấn trình bày món ăn.

Hiên Trạch chuyển tầm mắt từ bóng lưng y qua cánh tay cầm dao…

Này! Con dao đó trong mắt Hiên Trạch có biết bao sắc bén… đã thế Xuân Mãn còn cầm nó, không ngừng mà chặt chặt chặt —— lưỡi dao phang vào gỗ tựa như chặt vào tim hắn.

Hiên Trạch cảm thấy trên trán hắn nổi lên một cọng gân xanh…

Dầu trong nồi sôi trào, Xuân Mãn đổ hết thức ăn vừa thái vào —— xuy, xuy…! Dầu ăn xôi xèo xèo, bắn tứ tung ——

Xuân Mãn đã chuẩn bị lấy sạn đảo thức ăn cho ngon nhằm khoe tài thì lại bị người đứng đằng sau kéo đi.

“A? A! Hiên Trạch ngươi đang làm gì? Ngươi kéo ta đi đâu! Món đó chưa nấu xong ——!”

Hiên Trạch cường ngạnh mà kéo Xuân Mãn một đường rời đi, hắn gắt gao túm cánh tay Xuân Mãn, không cho y tránh thoát.

“Hiên Trạch ngươi đang làm gì, ngươi buông tay! Ngươi làm ta đau quá!” Tuy rằng chỉ có thể nhìn dáng vẻ của Hiên Trạch, nhưng từ thân mình cứng ngắc của hắn y liền có thể thấy được đến hắn đang phi thường phi thường tức giận. Chính là y không biết hắn vì cái gì mà tức giận.

Xuân Mãn nói Hiên Trạch nghe thấy, bởi vì lực đạo nắm lấy Xuân Mãn tr buông lỏng ra không ít, nhưng hắn vẫn lôi kéo Xuân Mãn đi nhanh đến mức y thiếu chút nữa té ngã.

Tựa hồ là không cần quay đầu lại cũng biết trạng thái của Xuân Mãn, Hiên Trạch đột nhiên dừng bước lại sau đó không để ý ánh mắt người bên ngoài mà kéo Xuân Mãn ôm vào lòng rồi cứ thế bước đi.

“Hiên Trạch ——!”

Kháng nghị không có hiệu quả, Hiên Trạch căn bản là ngoảnh mặt làm ngơ, không sợ Xuân Mãn bởi vì giãy giụa mà rớt xuống dưới, hắn ôm chặt lấy y, làm y cử động cũng không được.

Đi đến thư phòng của Hiên Trạch ở biệt uyển, Xuân Mãn bị hắn an trí trên giường mình.

Xuân Mãn còn chưa kịp hỏi hắn rốt cuộc là bởi vì sao mà tức giận như vậy, Hiên Trạch lại đã nói một câu, “Từ nay trở đi, ngươi muốn làm gì, muốn làm cái gì, đều phải hỏi qua ta, phải được ta cho phép!”

Xuân Mãn thế mới biết y xào rau đây là không có sự cho phép của hắn, “Hiên Trạch, ta chỉ là muốn tự tay nấu cơm cho ngươi ——!”

“Biệt uyển còn nhiều hạ nhân, ngươi có thể nói bọn họ đi làm!” Hảo ý của hắn bị Hiên Trạch lớn tiếng bác bỏ.

“Nếu nói như vậy, sẽ không có ý nghĩa!” Xuân Mãn có chút khó chịu vì hắn không hiểu, y chỉ là muốn nấu cho hắn ăn mà thôi, đây là chuyện y có thể làm.

“Ta mặc kệ, ta chỉ nghĩ cho ngươi! Ngươi nếu đã xảy ra chuyện gì, ta ——” thanh âm của Hiên Trạch bởi vì khủng hoảng mà rõ ràng run rẩy, nhưng hắn lập tức che dấu, “Tóm lại, ngươi về sau vĩnh viễn cũng được vào cái phòng bếp chết tiệt kia!”

Cho dù lúc trước Hiên Trạch vốn dĩ cũng có chút bá đạo, nhưng lúc này, thái độ cưỡng chế của hắn rõ ràng đã hoàn toàn chọc giận Xuân Mãn, “Hiên Trạch, ngươi này là có ý gì?! Ngươi không cho ta làm cái này làm cái kia, hiện tại ngay cả phòng bếp ngươi cũng không cho ta vào, ngươi rốt cuộc muốn thế nào! Ngươi muốn biến ta thành kẻ vô dụng ngồi mát ăn bát vàng sao! Ta không cần như vậy, như vậy sẽ làm ta cảm thấy ta giống như nam thiếp, chỉ có thể ngóng trông chủ tử quay nhìn mình một cái, chỉ có thể mờ mịt giữa lớp lớp vận mệnh vận chờ đợi ngươi. Ngươi nếu như thật sự tốt với ta, sẽ không kiềm chế ta! Cuộc sống như thế sẽ làm ta cảm thấy hít thở cũng không nổi.”

La hét như vậy không phải là nhất thời y có thể nghĩ đến, y đã suy nghĩ thật lâu muốn nói nhưng vẫn không có cơ hội nói, là tiếng lòng của y, cũng đau khổ của y.

Nhưng tâm của y nào bằng tâm của Hiên Trạch, bởi vì hắn còn đau đớn hơn y, “Vậy sao? Ta làm như vậy lại làm ngươi nghĩ thế sao. Nhưng ngươi không biết, những chuyện ta làm so với những chuyện ta muốn làm cho ngươi, còn chưa được một phần nhỏ đâu! Ta hận không thể dung nhập ngươi vào bên trong cơ thể của ta, như vậy ta cũng không cần từng khắc đều lo sợ ngươi sẽ bỏ rơi ta, sẽ không sầu lo ngươi bị tổn thương gì đó, sẽ không sợ ngươi phải chịu ủy khuất, sẽ không nhớ thương ngươi ăn no không ngủ có ngon không… Bởi vì thế nên mới muốn lo lắng chu đáo cho ngươi. Hơn nữa chỉ cần ngươi muốn, ta đều sẽ có thể làm. Ngay cả đem ngươi đi du ngoạn, cho ngươi nhìn hết cảnh sắc đất trời, cho ngươi trừ bỏ cảm thấy hạnh phúc ra sẽ không còn cảm giác khác…”

“Hiên Trạch ——” Xuân Mãn kìm lòng không được mà bật khóc, bởi vì hắn thâm tình, bất an gì đó đều vì mình, “Ngươi vì cái gì đối với ta tốt như vậy…?” Vì sao khi y hỏi câu này hắn đều không trả lời?

Hiên Trạch ôm lấy y, tựa như ôm lấy toàn bộ thế giới, “Vì cái gì, vì cái gì, ngươi sẽ biết thôi, ngươi nhất định sẽ biết thôi ——!” Bởi vì y là chấp niệm duy nhất để hắn tồn tại ở trên đời này, là chân ái mà hắn có thể mất tất cả cũng phải giữ lại!

Lo lắng làm sao, trông mong làm sao;

Lệ đã lau, mắt lại nhoà.

Ỷ vào lầu cao, đẫm hoàng hôn, mây cũng ngừng trôi.

Thư có đến, hồi âm không kịp.

Lại hỏi hạc hồng, tin người nơi đâu.

Lý Giáp – 《 đế thai xuân 》 (Dịch tầm bậy)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.