Phỉ Hoạn Tương Tư

Chương 1



chương một

Thời điểm Lưu Huy đạp xe đạp đến Trương gia gia chúc viện, chính là lúc Trương Tiểu Dã đang tròng áo may ô, mặc quần lót ngồi trên băng ghế nhỏ ở cửa nhà gặm dưa hấu, trên cằm đều là màu đỏ của nước dưa, róc rách nhỏ xuống nửa thân người.

Rõ ràng còn là một thằng nhóc, tư thế kia lại giống như một ông chú tuổi trung niên không nghề nghiệp

“Hắc!” Lưu Huy gõ xuống đầu nhỏ của cậu, “Anh của cậu đâu?”

Trương Tiểu Dã hiển nhiên vô cùng bất mãn với người làm phiền cậu ăn dưa hấu, vung lên khuôn mặt nhỏ nhìn Lưu Huy từ trên xuống dưới “Anh là ai?”

Lưu Huy đoạt lấy nửa mảnh dưa hấu còn chưa kịp ngoạm ăn của Trương Tiểu Dã: “Mấy ngày không gặp, cậu liền không nhận ra Lưu ca.”

Trương Tiểu Dã từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, nghiêng mặt sang bên cao giọng gọi: “Trương Kinh, gian phu của anh tìm được anh rồi.”

Lưu Huy phun dưa hấu ra ngoài, Trương Tiểu Dã từ trên băng ghế nhảy dựng lên, mặt run rẩy nhìn đại áo may ô trên người ghét bỏ nói “Chao ôi ~anh thực phiền!!”

Lưu Huy ho khan nói không ra lời, nước mắt đều sắp rơi cả ra

Trương Tiểu Dã còn muốn gào to, bị người từ phía sau tóm chặt cổ áo, thanh âm của Trương Kinh vang lên: “Cái miệng thối này, sớm muộn gì cũng xé ngươi ra”

Trương Tiểu Dã giương nanh múa vuốt muốn tránh thoát sự trói buộc của Trương Kinh, lại bị ca ca hắn gắt gao bắt lấy cổ tay đè xuống, hai thằng nhóc lớp 9 dù hung hăng đi nữa, cũng không sánh bằng thiếu niên cấp ba thời kỳ sắp phát dục. Tuy nói chỉ có 2 năm chênh lệch, chiều cao, cân nặng, sức mạnh, lại hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

“Mới vừa nói lung tung cái gì đấy?” Trương Kinh từ trên cao nhìn xuống em trai mình.

Trương Tiểu Dã tức giận giương cổ lên, không nói lời nào.

Lưu Huy bỗng dưng khụ một tiếng, đưa tay ra nặn nặn mặt Trương Tiểu Dã, hướng Trương Kinh nói, “Em trai cậu thật không được người ta yêu thích.”

“Cần anh để ý!” Trương Tiểu Dã mặt đỏ lên, gọi, “Ai muốn anh thích, biến thái!”

Lưu Huy hô hấp cứng lại, trong nụ cười lộ ra cảm giác mát mẻ, bàn tay di chuyển lên xuống, dí sát vào mặt Trương Tiểu Dã, ngữ khí ôn nhu: “có thể lặp lại lần nữa không, tiểu đệ đệ?”

Trương Tiểu Dã nhìn chằm chằm Lưu Huy vài giây, hừ một tiếng, nghiêng đầu đi: “Rất muốn nói là không thể nói hai lần.” Sau đó vặn vẹo thân thể của chính mình: “Trương Kinh anh buông tay! Tôi còn muốn ăn dưa hấu!”

Trong phòng truyền đến tiếng gào của mẹ Trương: “Trương Tiểu Dã, mau trở lại làm bài tập!”

“Con còn chưa ăn xong dưa hấu!”

“Ăn cái rắm! nửa trái dưa hấu kia con đã ăn cả một giờ rồi! Trở về đem bài tập làm!”

“Mẹ cứ bắt con làm” Trương Tiểu Dã duỗi tay chỉ vào Trương Kinh, “Bằng cái gì Trương Kinh có thể tùy tiện ra ngoài chơi?”

Trương Kinh hất cánh tay Trương Tiểu Dã, vẻ mặt đầy khinh bỉ: “Em cho rằng anh là em sao, bài tập của anh đã sớm làm xong.”

Trương Tiểu Dã thu lại móng vuốt, tức giận nhìn Trương Kinh: “Anh liền cùng hồ bằng cẩu hữu của anh cấu kết với nhau làm việc xấu đi, cút đi! Cút đi!”

Lưu Huy cười: “Còn rất có văn hóa.”

“Các anh cứ bắt nạt tôi đi, ngày mai tôi phải đi tìm bà nội!” Trương Tiểu Dã tức giận hét, đôi mắt màu đen nhanh chóng liếc nhìn Lưu Huy, quay người chạy về trong phòng, đóng sập cửa. để lại Trương Kinh đứng trước cửa dở khóc dở cười.

“Chà chà.” Lưu Huy vỗ vỗ vai Trương Kinh, “Em trai cậu tính khí vẫn là trước sau như một!”

“Khi còn bé không ai trông coi, bà nội liền chiều hư.” Trương Kinh cười khổ, lúc trước vì tránh né kế hoạch hoá gia đình, cha liền về quê nhà sinh đệ đệ, đứa nhỏ này từ nhỏ sống cùng bà nội mà lớn lên, vào trung học cơ sở mới từ nông thôn lên đây, thấy người khác liền bày ra địch ý không rõ cùng với cảm giác xa cách, hai ba ngày nay con nháo muốn đi tìm bà nội.

Mới đầu người trong nhà còn có cảm giác áy náy với tiểu tổ tông này, thời gian lâu dài, cảm giác áy náy chậm rãi phai nhạt, cũng không còn lúc nào cũng quan tâm đến tâm hồn yếu ớt của nhóc trai Trương Tiểu Dã.

Nên rống rống, nên mắng mắng, nhìn, nhìn, hiện tại không làm bài tập thì dưa hấu cũng không cho ăn.

Bên ngoài xe đạp linh linh keng keng vang lên, Trương Tiểu Dã nằm nhoài trên cửa sổ nhìn ra phía ngoài, nhìn thấy Trương Kinh cùng Lưu Huy đẩy xe đạp đi ra, chổ ngồi đằng sau chiếc xe đạp đặt lên cây đàn ghi ta mà Lưu Huy yêu thích, hộp đàn màu đen được tà dương phủ một tầng ánh sáng lấp lánh.

Trương Tiểu Dã thể không phân biệt được việc Lưu Huy gảy đàn ghita cùng lúc bà nội đan len, ai có kỹ thuật tốt hơn, thế nhưng Trương Tiểu Dã cũng biết âm thanh khi Lưu Huy đàn rất êm tai, rất có từ tính, khi anh hạ thấp giọng cùng người khác nói chuyện đối với người nghe mà nói quả thực là một loại hưởng thụ, ngay cả lúc khà khà cười khúc khích, vẫn có thể nghe được hươu con nhảy loạn trong lòng, Lưu Huy chính là nhờ cổ họng tốt kia nên Trương Tiểu Dã vẫn không tính là quá kém mặt, ở trường học anh thu thập rất nhiều người hâm mộ không rõ từ đâu, đem cái gọi là đội nhạc của chính mình tổ chức khá có danh tiếng.

Trương Tiểu Dã trơ mắt nhìn bọn họ đi ra cửa lớn, mới bất đắc dĩ ngồi trở lại trên ghế, nhìn những bài tập phương trình hoá học vật lý, bỗng nhiên bực bội, cầm bút vẽ linh tinh trên giấy một trận, sau đó co quắp ngã lăn lộn ở trên giường.

“A… A…” Trương Tiểu Dã bỗng nhiên nhảy phía trước cửa sổ, nằm nhoài trên cửa sổ, gào thét, “Thả tôi ra ngoài!!”

GH: lần đầu edit, một chương thôi mà nhìn đồng hồ hết hồn, 4 tiếng >0< mọi người có đọc thì góp ý giùm ta nha~~~ ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.