Lưu Huy hát vài bài nữa rồi xong, xuống đài nghỉ ngơi, trở lại chỗ ngồi, lại không nhìn thấy Trương Tiểu Dã.
“Người ngồi ở chổ này đâu rồi?” Lưu Huy hỏi nhân viên phục vụ.
“Mới vừa vẫn còn ở nơi này, ” nhân viên phục vụ nói, “Chắc có lẽ đi nhà vệ sinh đi.”
Hỏng! Tim Lưu Huy trong nháy mắt treo lên, tìm ở quán bar một vòng, kiên nhẫn dưới ánh đèn lờ mờ tỉ mỉ phân biệt những đám người có chiều cao và tướng mạo khác nhau, có mấy người quen biết nhích lại gần, lôi kéo Lưu Huy nói muốn uống rượu tâm sự, bị Lưu Huy dăm ba câu từ chối.
Tìm một vòng nhưng không nhìn thấy Trương Tiểu Dã, còn bị người khác kéo tới kéo lui, Lưu Huy tức sôi ruột.
“Lưu Huy, Lưu Huy, tới bên này.”
Bọn Vương Hạo dụ dỗ những bé gái bên cạnh, không biết nói cái gì, chọc cho những cô gái nhỏ cười nhẹ, đỏ mặt chờ đợi nhìn hắn.
“Phiền lắm, các cậu đừng làm phiền tôi!”
Lưu Huy rống đám bạn của hắn, chạy đến phòng rửa tay, đến từng phòng riêng gõ cửa: “Trương Tiểu Dã, cậu có ở đó hay không? Lăn ra đây cho tôi!”
Người ở bên trong gọi: “Gõ cái rắm a, tìm người mà tìm trong phòng vệ sinh, ngươi có bị bệnh không!”
Lưu Huy đạp mạnh cánh cửa phòng riêng kia một một cước, âm thanh chấn động mạnh vang lên, những ngưới đi tiểu trước mặt đều sợ run lên, toàn bộ những người trong nhà vệ sinh đều nghiêng đầu nhìn hắn.
Người nam nhân trong phòng riêng kia mở cửa đi ra, thò đầu ra nhìn Lưu Huy, sau đó cẩn thận vòng qua Lưu Huy mà đi, mở nhanh cánh cửa mới nhỏ giọng oán giận: “Đi nhà vệ sinh thôi, làm gì nôn nóng dữ vậy a.”
Lưu Huy trầm thấp mắng câu thô tục, xoay người rời đi, một đường đánh đá lung tung, nổi giận đùng đùng, thu hút vô số tiếng mắng chửi phía sau.
Ba người đang cùng các cô gái nhỏ trò chuyện vui vẻ thấy hắn như vậy đều sững sờ, Triệu Đức Đông từ phía sau hắn gọi: “Lưu Huy cậu làm gì thế? Ngày hôm nay vẫn chưa xong đâu.”
Đầu Lưu Huy cũng thèm không quay lại, đi ra khỏi quán bar, chặn lại một chiếc taxi.
Để lại ba người đuổi theo tới cửa quán rượu mắt to trừng mắt nhỏ.
Triệu Thuận nói: “Tên ngốc này tự dưng thần kinh, ăn trúng thuốc súng?”
Triệu Đức Đông nhún nhún vai, hỏi: “Vậy bây giờ làm sao đây?”
“Còn có thể làm thế nào.” Vương Hạo nói, “Xin phép ông chủ nghỉ, sau đó tiếp tục tán tỉnh các em chứ.”
Ba người đối diện nở nụ cười, một lần nữa chạy nhanh về quán bar.
Lưu Huy trực tiếp chạy đến trạm xe lửa, cùng nhân viên trên tàu hỏi về những chuyến tàu và xe khách, tìm đến từng cái từng cái một, nhưng vẫn không thấy, thế rồi ngay lập tức đi hỏi có chuyến xe nào về nhà bà nội của Trương Tiểu Dã không, lần lượt tìm đến từng cái, vẫn không nhìn thấy tên ngốc kia, cuối cùng dứt khoát lên phòng phát thanh tìm người, mỗi phòng chờ tàu đều tìm khắp nơi.
Mệt mỏi tìm kiếm đến nửa đêm, chân Lưu Huy như nhũn ra, vẫn không thể tìm được Trương Tiểu Dã đang ở đâu, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có về nhà trước, sáng sớm ngày mai đi kiếm những trạm đường dài ở xa hơn.
Xuống xe taxi, trong lòng Lưu Huy nhéo lên một cái, suýt nữa tức giận ngất đi.
Trương Tiểu Dã nghênh ngang ngồi trên bàn đá trước cầu thang, ngẩng đầu nhìn sao.
Trương Tiểu Dã bị hắn kéo lên, âm thanh những đồ vật vị động vào vang lên một trận. Lưu Huy cúi đầu nhìn, chai rượu văng đầy đất, hỏa khí càng lúc càng dâng lên không cách nào khống chế được.
Mặt Trương Tiểu Dã hồng hồng, mùi rượu đầy người, thấy Lưu Huy lôi mình lên, cười hắc hắc.
Cậu còn dám uống rượu!
Lưu Huy thở phì phò cầm lấy cổ tay cậu lôi đi.
Bước chân Trương Tiểu Dã loạng choạng, mềm nhũn theo sự lôi kéo của Lưu Huy, sau đó duỗi tay chỉ lên bầu trời đêm hỏi: “Anh nói người chết có thể hay không biến thành ngôi sao a?”
“Trời mới biết!”
“Tôi phải biết!” Trương Tiểu Dã bỗng nhiên hồi phục sức lực, giãy giụa chạy đến lối đi bộ “Để xe đụng chết tôi đi.”
“Ngậm lại cái miệng chó của cậu.” Lưu Huy hận không thể bóp chết người say rượu nổi điên này.
“Cái nào là bà nội tôi… Uy, bà nội… Bà nói cho con biết, cái nào mới là bà…” Trương Tiểu Dã vừa rống to, vừa giãy giụa, Lưu Huy dùng sức của chín con trai, hai con hổ mới đem Trương Tiểu Dã va chạm sức mẻ lung tung lôi lên lầu, ném tới giường.
“Anh là đồ bại hoại!” Trương Tiểu Dã nằm lỳ ở trên giường ủy khuất gọi, “Anh không để bà nội nói chuyện với tôi.”
Lưu Huy mồ hôi nhễ nhại mệt mỏi, cởi quần áo đi phơi gió, không để ý tới cậu.
“Lưu Huy anh là đồ khốn kiếp.” Trương Tiểu Dã được voi đòi tiên, “Anh sinh con không có hậu môn.”
“Sinh con?” Lưu Huy thở ra một hơi, cục đá trong lòng rơi xuống, cuối cùng cũng gần như bình tĩnh lại, nghe cậu nói lời này trái lại vui vẻ, “Cậu sinh cho tôi a?”
Trương Tiểu Dã bò lên, đôi mắt sáng nhìn hắn, nhìn nửa ngày, bỗng nhiên từ trên giường bò lên đi ra ngoài.
“Cậu làm gì thế?” Lưu Huy lập tức xông tới cản trước cửa
Trương Tiểu Dã cúi đầu nói: “Tôi đi tìm bà nội.”
“Trương Tiểu Dã cậu đủ rồi! Cậu đi đâu tìm bà nội cậu?” Lưu Huy thật vất vả mới bình tĩnh hỏa khí ngay lập tức dâng lên, “Bà nội của cậu đã chết!!!”
“Bà nội của cậu đã chết! Cậu đi đâu vậy tìm bà!”
Thời gian bỗng nhiên bất động, không khí đều ngưng tụ lại.
Trương Tiểu Dã cúi đầu không nói một lời, trái tim Lưu Huy bỗng nhiên co rút lại, đau đớn nhói lên một chút, như bị chạm vào một khối đá lạnh.
“Này, ” Lưu Huy thăm dò vỗ vai cậu, “Tiểu Dã?”
“Tôi biết.” Âm thanh Trương Tiểu Dã bình tĩnh nói, “Kỳ thực tôi không uống say.”
“Tôi đã sớm biết, khi tôi đến anh chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho anh trai.” Trương Tiểu Dã cúi thấp đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên sàn nhà, “Kỳ thực tôi cảm thấy nếu không phát tiết một chút tôi sẽ chết mất, thế nhưng khóc thì rất mất mặt.” Trương Tiểu Dã lau mũi một cái, “Anh ngăn cản tôi làm gì a, tôi đi ra ngoài khóc được rồi sẽ trở lại, cũng không phải chuyện gì to tát.”
Lưu Huy không biết nên nói gì, liền với hít thở thật sâu: “Cũng không phải chưa từng thấy cậu khóc.”
“Kia không giống nhau, khi còn bé khóc tính gì.” Trương Tiểu Dã nghẹn ngào nói, “Hiện tại mắc cở chết được.”
Lưu Huy nhớ tới thời điểm lần trước thấy Trương Tiểu Dã khóc, ở quê nhà Trương Tiểu Dã, bà nội Trương Tiểu Dã đau lòng run rẩy cầm ống tay áo hướng mặt Trương Tiểu Dã lau nước mắt, nói “Tiểu Dã, tại sao con khóc?” Rồi lại không nhịn được bản thân cũng rơi nước mắt.
Rồi ngay cả lúc rời đi, bà lão kia cũng đứng ở cửa không muốn trở về, vịn tay nhìn chằm chằm về hướng Trương Tiểu Dã đi ở xa xa, rõ ràng là biểu tình không nỡ, nhìn thấy Trương Tiểu Dã quay đầu lại, vẫn phất tay ra hiệu cậu đi nhanh một chút.
Khi đó, bà nhất định đứng ở nơi đó cho đến khi không thể nhìn thấy thân ảnh Trương Tiểu Dã nữa mới thôi.
Trương Tiểu Dã nói: “Tôi biết tôi bỏ nhà đi là không đúng, tôi cũng biết thi đại học rất quan trọng… Nhưng mà, tại sao bọn họ phải gạt tôi, khiến cơ hội cuối cùng tôi gặp mặt bà nội cũng không có…”
Lời nói Trương Tiểu Dã đứt quãng, thời điểm nói đến đây không ngừng lấy hơi muốn bình phục giọng nói của chính mình, nhưng ngay cả một tiếng đều không nói ra được, Lưu Huy vỗ vỗ vai cậu. Trương Tiểu Dã cuối cùng oa một tiếng khóc lên, từng chút từng chút lau nước mắt: “Bà nội tôi thương tôi như vậy, thế nhưng tôi ngay cả tang lễ bà cũng không đến dự… Tại sao muốn giấu tôi… Bọn họ tại sao muốn giấu tôi… Tôi cũng không yêu thích, thèm khát cái đại học chó má gì đó, tôi chỉ muốn ở cùng bà nội tôi, không có bà nội, tôi thi lên đại học để làm gì, tôi tình nguyện sống ở nhà quê suốt đời, tôi ngay cả bà nội chết cũng không biết, bà nhất định hận tôi chết.”
Lưu Huy rất hoảng hốt, không biết thế nào an ủi cậu, vỗ vai cậu nói: “Tiểu Dã, cậu đừng như vậy. Không có bà nội, cậu còn có cha mẹ, còn có anh trai.”
Trương Tiểu Dã ngẩng đầu lên nhìn hắn, Lưu Huy không hiểu sao thêm một câu: “Còn có tôi.”
Trương Tiểu Dã nhìn hắn thật lâu: “Tôi vốn dĩ muốn nhanh chóng đập đầu chết đi tìm bà nội, sau đó không cam lòng, muốn tới thăm anh một chút, bây giờ nhìn xong, tôi đi.”
Lưu Huy che ở cửa.
Trương Tiểu Dã nói: “Kỳ thực tôi không sao, anh đừng xen vào chuyện của tôi.”
Lưu Huy hỏi: “Cậu đi đâu.”
Trương Tiểu Dã hít hít mũi nói: “Tôi đi ra ngoài tìm con sông nhảy xuống, hoặc tìm xe tông, đi xin lỗi bà nội.”
“Cậu dám!” Lưu Huy hung hăng nói, đem Trương Tiểu Dã nhét trở lại trên giường, dùng chăn đem cậu bọc kín, “Đợi đó cho tôi, nơi nào cũng không cho đi.”
Trương Tiểu Dã còn muốn đứng lên, Lưu Huy đơn giản cởi giày lên giường ôm cái vật thể chẳng khác gì nhộng kia.
Trương Tiểu Dã nói: “Đã nói tôi không sao, Anh có phải có bệnh không.”
Lưu Huy nói: “Dám chạy tôi lập tức sẽ không lưu lại mặt mũi cho anh cậu, đánh cậu đến mẹ cậu cũng không nhận ra.”
Trương Tiểu Dã giãy giụa hai lần, cuối cùng ngoan ngoãn bất động, bỗng dưng âm thanh nức nở từ trong chăn truyền đến.
Lưu Huy nằm ở một bên, nghe âm thanh cậu từng trận hít hít mũi, nghĩ thầm may mà cậu hít mũi chứ không phải xì mũi, nếu không chăn bông sẽ toi đời.
Thế nhưng nghĩ đến tiểu gia khỏa ở nơi đó khóc, Lưu Huy lại có chút đau lòng.
Đã gần đến hừng đông, người kia cuối cùng đã không còn vang lên âm thanh, Lưu Huy cẩn thận vén chăn lên, phát hiện Trương Tiểu Dã đã ngủ, trong chăn cực kỳ ẩm ướt, vô cùng thê thảm.
Trong lòng một trận run cầm cập.
Xem ra ngày mai lại phải giặt chăn, Lưu Huy thở dài, muốn đi ra phòng khách ngủ, nhưng lại sợ tên ngốc này nửa đêm lén lút trốn đi, dứt khoát đem cả gia khỏa kia cùng với chăn bông ôm vào lòng, lúc này mới yên tâm ngủ.