Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 3: Thoát khỏi cửa tử



Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Lục Cửu lang thoáng cảm thấy không ổn, phần lưng và hông đau âm ỉ như cách một tên ở đợ bị tra tấn tàn nhẫn. Một ý nghĩ vụt qua khiến hắn giật mình tỉnh dậy, song chỉ vừa cử động đã suýt ngất đi lần nữa vì đau đớn. Nghỉ ngơi một lúc lâu hắn mới có thể thở đều trở lại.

Hắn nhìn quanh quất, phát hiện mình đang ở trong một hang đá, bên cạnh có đống lửa cháy tí tách, bản thân đang nằm sấp trên một tấm thảm mềm, bị lột trần, phần lưng và hông bôi đầy thuốc bột màu nâu sẫm.

Đột nhiên có một thanh niên đi tới nói, “Ái chà, tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.”

Chàng thanh niên có bờ vai rộng cánh tay lực lưỡng, đôi mày rậm hai mắt sáng ngời, nụ cười cong lên một cách tự nhiên, “Ngươi may mắn đấy, gặp đúng đội tuần tra đang đánh đuổi bọn người Phồn, tình cờ ta đi ngang qua, bằng không lúc này ngươi đã bị diều hâu mổ sạch rồi.”

Dù thanh niên trước mặt ra vẻ thân thiện tới đâu thì Lục Cửu lang cũng chỉ nhìn chằm chằm chàng không lên tiếng, chẳng rõ vì đau hay sợ mà dần dần mồ hôi rịn ra đầy đầu.

Thanh niên đoán chừng thiếu niên bị dọa sợ, nhẹ giọng trấn an, “Cứ việc gọi ta là Sách. Vết thương của ngươi không nặng, chỉ bị thương phần da thịt, đã được bôi thuốc rồi, cố chịu đau mấy hôm là sẽ lành.”

Bấy giờ Lục Cửu lang mới như hoàn hồn, yếu ớt nói, “Đa tạ ân huynh cứu mạng, đại ân này không cách nào đền đáp.”

Phản ứng như vậy mới đúng, Sách hài lòng ngồi khoanh chân bên cạnh, “Tiện tay thôi, chớ cần khách khí, tiểu huynh đệ từ đâu tới? Tên gọi là gì? Sao lại bị đám người Phồn đuổi theo?”

Lục Cửu lang tỏ vẻ bối rối, “Tôi từ thành Thiên Đức đi về tây để thăm người thân, không dưng giữa đường gặp phải đám hung đồ này, thực sự không biết nguyên do gì, ân huynh có thể gọi tôi là tiểu Cửu.”

Sách rất đỗi nghi ngờ, “Dù sao khu vực này cũng là địa bàn của quân đội thành Thiên Đức, lẽ ra người Phồn không nên ngang ngược như vậy, ngươi có vô tình gây ra chuyện gì không?”

Lục Cửu lang đột nhiên ho sặc sụa không dừng, Sách đành lấy túi nước tới cho hắn uống.

Lục Cửu lang yếu ớt uống nước, trông có vẻ mong manh vô tội, “Tính tôi nhát gan đó giờ, đâu dám gây chuyện gì, chắc là vận xui nên mới gặp phải người Phồn phát điên. Ân huynh từ đâu đến, trông không giống người bản địa.”

Sách ngừng một lát, cười nói, “Trùng hợp thật, ngươi đi thăm người thân thì ta cũng vậy, định đi đến thành Thiên Đức, có duyên cứu ngươi, tiện đường đưa ngươi về cùng.”

Lục Cửu lang lập tức từ chối, “Đa tạ ân huynh có lòng tốt, nhưng người tôi còn đau nhức, không thể di chuyển, ân huynh cứ mặc tôi ở lại đây.”

Sách hiện vẻ khó xử, gãi đầu, “Đâu có ổn, đồng hoang mông quạnh không có đồ ăn thức uống, ta cũng không thể ở lại chăm sóc ngươi.”

Lục Cửu lang trưng ra bộ mặt chân thành, “Tôi nào dám làm phiền ân huynh thêm, tôi còn chút bạc, đổi lấy ít lương khô và nước sạch của ân huynh, tự mình nằm vài ngày khắc ổn.”

Sách nghiêm túc bảo, “Ta đã cứu ngươi một mạng thì sao có thể bỏ dở giữa chừng. Gần đây có một thị trấn, để ta thuê xe ngựa trải đệm dày, nhất định đưa ngươi về an toàn, ngươi cứ yên tâm.”

Lục Cửu lang càng ngày càng yếu ớt, dường như nói chuyện cũng không thở nổi, “Biết ân huynh có lòng, nhưng từ nhỏ tôi đã suy nhược, nay một mạng đã mất đi hơn nửa, chỉ cần tròng trành chút thôi e sẽ thật sự mất mạng.”

Sách vừa khuyên vừa dọa, “Nếu ngươi không đi, lỡ người Phồn trở lại thì sao, hơn nữa nơi hoang vu này còn có sói hoang, chưa đến hai ngày là ngươi sẽ bị ăn sạch cả da lẫn thịt.”

Lục Cửu lang nói ngay tắp lự, “Đó cũng là số phận của tôi, thà thế còn hơn phải chết đau đớn trên xe ngựa.”

Sách lại quá ngay thẳng, hoàn toàn không nghe lọt lời hắn nói, lắc đầu lớn tiếng, “Ta đã cứu ngươi thì không thể nhìn ngươi chết được, tiểu huynh đệ chớ nghĩ nhiều.”

Lục Cửu lang vừa định mở miệng thì đột nhiên ánh lửa cháy bập bùng, có người bước vào hang đá.

Ánh lửa mờ ảo chiếu sáng một thiếu nữ, nàng có đôi mày mảnh, mắt trong veo, nhan sắc duyên dáng tú lệ, trông nàng có vẻ vừa tắm gội ở suối rừng về, một tay vắt mái tóc đen ướt sũng, liếc nhìn một cái rồi bỗng nở nụ cười.

Khoảnh khắc thiếu nữ nhìn sang, lưng Lục Cửu lang như ngâm trong nước đá, bất giác rùng mình rồi lại tan biến theo nụ cười của nàng. Hắn không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy thiếu nữ này vừa ngây thơ lại táo bạo, cho rằng nàng ta chưa từng gặp thiếu niên tuấn tú bao giờ, chỉ cần dụ dỗ chút là lừa được ngay.

Sách lục tìm tấm thảm mềm ném cho thiếu nữ, giới thiệu, “Đây là muội muội nhà ta, gọi là tiểu Thất, tiểu huynh đệ chớ để ý.”

Lục Cửu lang vẫn đang nghĩ cách tìm cớ để tránh bị đưa về thành Thiên Đức, nhưng có vẻ Sách đầu đất quá, nói vài câu qua loa rồi nằm lăn ra ngủ, tiếng ngáy vang như sấm.

Lục Cửu lang đành chuyển sang thiếu nữ ở phía bên kia đống lửa, song thấy nàng đã nằm nghỉ trên tấm thảm mềm, hắn đành ngậm ngùi im lặng.

Gió đêm từ ngoài hang lùa vào khiến đống lửa lay động, da thịt lạnh run. Lục Cửu lang chợt nhận ra điều gì, hắn sững người lại rồi khó khăn quay đầu nhìn, thấy cái mông tròn lẳng bẩn thỉu của mình đang trần truồng, vểnh thẳng lên trời.

***

Dù Lục Cửu lang có toan tính nhiều tới đâu, nghĩ ra vô số lời để thoát khỏi cặp huynh muội này, cũng không ngờ vết thương ngoài da dẫn đến sốt cao, rơi vào hôn mê sâu. Khi hắn tỉnh lại thì bản thân đang ở trên một cỗ xe ngựa. Trong xe không có ai khác, hắn mò mẫm trên người, thấy mình được mặc quần áo bèn thở phào nhẹ nhõm. Chợt nghe thấy bên ngoài xe có âm thanh náo nhiệt, hắn tò mò hé rèm nhìn ra, lập tức như sét đánh ngang tai.

Ở bên ngoài đông đúc người qua kẻ lại, có người khiêng rổ, người vác gạo, cũng có người bán than bán đường cùng các đoàn buôn kéo lạc đà, chen chúc thành một hàng dài. Tường thành xám vàng ở phía trước sao mà trông quen thuộc thế, bởi đó chính là cổng thành Thiên Đức.

Lục Cửu lang hoàn toàn không ngờ sau khi tỉnh dậy lại trở về địa ngục. Toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, thấy quân lính đang kiểm tra từng người, ở đằng xa còn có bảng thông báo dán hình truy nã, hắn hoảng hốt như kiến bò trên chảo nóng, đang tính lén lút lê cái thân đau đớn ra khỏi xe bỏ chạy thì đột nhiên rèm xe bị vén lên.

Ngựa từ từ tiến về phía cổng kiểm soát, tiếng của Sách nhẹ nhàng truyền tới, “Các vị quân gia vất vả rồi, đây là giấy thông hành.”

Quân lính nhận giấy thông hành, bắt đầu kiểm tra xe ngựa. Rèm xe vừa vén lên, lộ ra hai thiếu nữ, một người duyên dáng tự nhiên, xinh đẹp trẻ trung, phớt lờ ánh mắt dò xét; người còn lại được nàng ôm trong lòng, tóc dài rối bù, mặt mày trắng bệch, đôi môi đỏ mọng, hốt hoảng co rúm ró, trông vẻ sợ hãi yếu đuối.

Tên lính chấn động trước hương sắc trong xe, song cũng nhanh chóng nghiêm nghị trở lại, “Trong xe không được giấu giếm gì sất, phải kiểm tra kỹ!”

Sách nhanh chóng lấy ra một nén bạc, “Em gái nhà tôi cơ thể ốm yếu, đi đường đổ bệnh, đang vội vào thành tìm thầy lang chữa trị, xin quân gia thông cảm.”

Quân lính cầm nén bạc, gật đầu hài lòng rồi vẫy tay cho qua.

Trong xe, Lục Cửu lang không nói lời nào, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, đôi môi nhợt nhạt vì cắn chặt.

Hắn bị thiếu nữ ôm trong lòng nhưng không hề có tí cảm giác tiêu hồn sung sướng – tay của thiếu nữ đặt ở thắt lưng hắn như gọng sắt, giữ chặt khiến hắn không thể cử động, tay còn lại của nàng nhờ tóc che phủ đặt lên động mạch cổ của hắn, chỉ cần một chút lực là có thể khiến hắn ngất xỉu.

Lục Cửu lang luôn đề phòng Sách mà không để ý đến thiếu nữ, lúc này hắn cố gắng kìm nén sự kinh ngạc, quay đầu nhìn sang.

Thiếu nữ mỉm cười duyên dáng nhưng ánh mắt lại lạnh lùng hờ hững, cứ như đang nhìn một con gà con nhút nhát.

Xe ngựa lăn bánh vào thành, tiếng ồn ào của đường phố ùa vào, Sách cất tiếng huýt sáo vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.