Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 40: Trưởng bối ban tặng



Hàn Nhung Thu đại thắng trở về, tất không thể không tấu tin vui lên triều đình. Ông nhờ huynh trưởng dẫn đoàn về Trung Nguyên. Huynh trưởng nhà họ Hàn đã tuổi sáu mươi, lẽ ra nên hưởng an nhàn bên gia đình, nhưng vì gia tộc, ông vẫn quyết chí lên đường.

Lúc khởi hành, thân quyến Hàn thị cùng đi tiễn biệt, bầu không khí lặng lẽ trang nghiêm.

Hàn Chiêu Văn nhìn theo đoàn xe khuất bóng, thở dài với làn bụi, “Lần này từ biệt, không biết liệu bá phụ còn có thể trở về Sa Châu nữa không.”

Hàn Bình Sách ngạc nhiên, hỏi, “Nhị ca nói vậy là sao? Đoàn hộ vệ đi cùng đều là những tinh binh được chọn lọc kỹ càng, chắc chắn sẽ thuận lợi trở về.”

Hàn Chiêu Văn không đáp.

Con trưởng Hàn Yển Vũ vóc người cường tráng, đã đảm nhiệm một phần công việc chính trị, hiểu được ẩn ý của Nhị đệ, “Không phải lo ngại đường xa mà là chẳng biết sau khi đến Trường An, triều đình sẽ sắp đặt thế nào.”

Hàn Bình Sách càng thêm thắc mắc, “Rành rành là tin vui lớn, triều đình chẳng những không thưởng mà còn gây khó dễ ư?”

Hàn Yển Vũ trầm tư, “Giờ đây ngoài Hàn gia ra, còn ai có thể trấn giữ đất Hà Tây? Nhưng từ nắm giữ năm châu nay đã thành cai quản mười một châu, triều đình buộc phải kìm kẹp, có thể sẽ giữ bá phụ ở lại Trường An.”

Trong gia tộc đã từng bàn luận vấn đề này, chỉ có Hàn Bình Sách bận rộn trong doanh trại nên không biết, nghe đến đây mới hiểu, kẻ làm con tin phần lớn là người thân trong nhà, lần này do bá phụ ra mặt, chàng không khỏi trầm ngâm.

Hàn Yển Vũ lại nói, “Dù sao cũng là báo tin vui, triều đình sẽ không đến mức bạc đãi, bá phụ ở Trường An nhất định sẽ an nhàn, không cần lo lắng quá.”

Tuy nói thế nhưng hai nơi cách biệt ngàn dặm, chuyến đi này chẳng khác nào vĩnh biệt, Hàn Bình Sách khó tránh khỏi nặng nề trong lòng.

Hàn Yển Vũ bất giác liếc nhìn Nhị đệ, thấy Hàn Chiêu Văn lặng lẽ chống gậy, không nói một lời.

Bùi Hựu Tĩnh ở lại Sa Châu bàn bạc chính sự cũng đến tiễn đưa, thấy Hàn Thất bên cạnh Hàn phu nhân, ông chăm chú quan sát một hồi.

Hàn Thất cảm nhận được có người nhìn mình thì quay sang, bất ngờ thấy ông vẫy tay gọi, nàng tiến lại hành lễ đúng mực. Tự nghĩ không lâu trước đây mình đã xúc phạm Bùi Hành Ngạn, khiến cậu ta giận đến nỗi ngay ngày hôm sau bỏ về Cam Châu, chắc hẳn sẽ bị gia chủ Bùi thị trách mắng.

Không ngờ Bùi Hựu Tĩnh chỉ ôn tồn bảo, “Nghe nói trận chiến ở Lan Châu, một mình cháu hạ được hai tướng Phồn, lần đầu ra trận đã có chiến công như vậy, rất đáng khen ngợi.”

Hàn Thất biết ông vốn cao ngạo, khó gần gũi, tự dưng hôm nay lại dịu dàng như vậy, nàng thận trọng nói, “Không dám nhận lời khen của Bùi đại nhân.”

Bùi Hựu Tĩnh mỉm cười, “Ta và mẹ cháu quen biết nhau, năm xưa bà từng gọi ta một tiếng ‘huynh’, không chỉ có Hàn gia giữ gìn tình cũ mà cháu cũng như cháu gái ruột của ta, không cần câu nệ lễ nghĩa.”

Hàn Thất càng ngạc nhiên, thấy ông lời lẽ nhẹ nhàng, quả thực có vẻ thân thiết, nàng bèn đổi cách xưng hô, “Đa tạ Bùi thúc.”

Bùi Hựu Tĩnh tao nhã gật đầu, “Hàn gia dạy dỗ cháu rất nên người. Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Hàn Thất không ngờ ông lại trò chuyện thân mật như vậy, “Đã mười lăm rồi ạ.”

Bùi Hựu Tĩnh tháo xuống một chiếc nhẫn ngọc, “Lúc ở thành Thiên Đức không tiện, chưa kịp tặng cháu món quà gặp mặt, lần này bù đắp cho cháu.”

Ông vận trang phục rất tinh tế, trang sức món nào cũng vô cùng quý giá, chiếc nhẫn này ánh sắc ngọc xanh biếc, hiển nhiên là vật phi thường.

Hàn Thất nào dám nhận, “Được Bùi thúc khen ngợi đã là vinh hạnh, cháu không dám nhận lễ vật quý giá này.”

Bùi Hựu Tĩnh liếc nhìn Hàn Nhung Thu cách đó vài bước, cười đùa, “Chuyện này có gì to tát, ta tặng cháu gái một món quà gặp mặt, chẳng lẽ lệnh tôn lại không cho phép?”

Hàn Nhung Thu cũng đã chú ý, nghe thấy thế thì ho nhẹ một tiếng, “Đã là quà tặng của trưởng bối, con cứ nhận lấy.”

Lúc này Hàn Thất mới cung kính nhận, cúi đầu cảm tạ.

Bùi Hựu Tĩnh rất hài lòng, quay sang nói chuyện với Hàn Nhung Thu.

Ba người con nhà họ Hàn thấy hết sự việc, đợi em gái lùi ra phía sau, Hàn Bình Sách nhanh nhảu hỏi trước, “Người ta tặng gì vậy?”

Hàn Thất xoè tay ra, dưới ánh nắng, chiếc nhẫn ngọc ánh lên sắc xanh trong suốt, rạng ngời lấp lánh.

Tuy nhà họ Hàn là danh môn nhưng gia phong đơn giản, ngoài những dịp lễ hội thì hiếm khi đeo trang sức, song trong nhà cũng không thiếu bảo vật. Dù Hàn Bình Sách đã quen nhìn những thứ quý giá cũng không khỏi thán phục, “Thật là một món đồ tốt.”

Hàn Chiêu Văn xem xét một lúc, bày tỏ thắc mắc, “Tiểu Thất không thân thiết với Bùi gia, còn từng xung đột với Bùi thiếu chủ, sao tự dưng lại đi tặng quà thế này?”

Hàn Bình Sách ngỡ ngàng, bỗng bật cười, “Có khi chính vì thế cũng nên, không phải tên Hành Ngạn bị tiểu Thất làm cho tức giận mà bỏ về Cam Châu à? Nghe nói hắn lao đầu vào Nhuệ Kim quân, ngày đêm khổ luyện, không màng đến tiếng khóc của mẹ, nếu hắn có chút tiến bộ thì đúng là phải cảm ơn Tiểu Thất đấy.”

Hàn Thất phân bua, “Muội nào có sỉ nhục hắn ta, từ đầu đến cuối đều rất lịch sự, chưa hề động đến một sợi tóc của hắn.”

Hàn Chiêu Văn mỉm cười, đối với một thiếu chủ kiêu ngạo như Bùi Hành Ngạn, việc bị một cô gái làm cho mất mặt trước đám đông đã là một sự sỉ nhục lớn.

Hàn Yển Vũ thường theo cha tham gia các buổi bàn luận của các gia tộc, nói, “Ca có ấn tượng về chiếc nhẫn này, Bùi thúc hay đeo nó sau khi nhậm chức gia chủ, không phải là món đồ bình thường đâu.”

Nói đến đây, cả ba đều ngừng cười, ai nấy đều đắn đo suy nghĩ.

Hàn Thất ngập ngừng muốn nói, Hàn Chiêu Văn hiểu ý, “Lúc này trả lại chẳng khác nào xúc phạm, không nên.”

Hàn Bình Sách lưỡng lự, “Chẳng lẽ một món đồ nhỏ lại có thể mua chuộc được muội? Muội đâu có thân thiết với Bùi Hành Ngạn.”

Không khí trở nên căng thẳng, Hàn Thất lúng túng cầm nhẫn trong tay.

Đột nhiên, Hàn Nhung Thu cất tiếng trầm ấm, “Chỉ là một món quà gặp mặt, đáng để các con suy diễn linh tinh như vậy hả?”

Ông vừa tiễn Bùi Hựu Tĩnh đi, quay lại đã nghe thấy lời bàn tán của các con, bèn trách mắng.

Hàn Yển Vũ thấy ánh mắt của cha lướt qua, lập tức lên tiếng, “Con còn có việc cần xử lý, xin phép đi trước.”

Hàn Chiêu Văn tất nhiên cũng hiểu, “Con cũng đi với Đại ca.”

Có hai người anh làm gương, Hàn Bình Sách không ngốc, nối gót rời đi, chỉ còn lại Hàn Thất.

Lúc này Hàn Nhung Thu mới nói, “Sau trận đại thắng ở Lan Châu, các tướng trong năm quân đều khen ngợi con không thua kém đấng mày râu, Bùi đại nhân xem trọng hậu bối, ra tay hào phóng, đừng để mấy lời nhảm nhí của tụi nó dọa con.”

Hàn Thất nhìn cha, ngập ngừng đáp một tiếng. 

Hàn Nhung Thu khẽ cười, “Con còn nhỏ, không cần nghĩ nhiều về chuyện hôn nhân. Cha vẫn còn thời gian để chọn lựa, nhất định phải chọn người xứng đáng với tài năng của con.”

Gương mặt non nớt của Hàn Thất dần thư giãn, “Cảm ơn cha.”

Hàn Nhung Thu vỗ về con gái, rồi nhắc đến chuyện quân, “Trận chiến này đã tổn thất không ít, trong doanh phải nhanh chóng bổ sung binh lực. Vết thương của Đặng Tiêu chưa lành, tạm thời không thể đảm nhận chức vụ, cha sẽ để Chiêu Văn kiêm nhiệm trước, con đi theo học hỏi, có gì không hiểu cứ hỏi.”

Hễ nhắc đến chuyện trong doanh trại là Hàn Thất lại trở nên hăng hái, nghe cha dặn dò vài việc quan trọng, nhất nhất ghi nhớ trong lòng.

Hàn Nhung Thu lại nói đến việc dùng người, “Ngoài việc huấn luyện binh sĩ cũng phải chú ý đến nhân tài. Cha đã điều một số tướng lĩnh đến Lan Châu, những vị trí trống cần được bổ sung, có ai tiềm năng thì cứ mạnh dạn thử thách. Nghe nói Lục Cửu lang đã làm thân vệ, hiện giờ tình hình trong quân thế nào?”

Sau khi sắp xếp cho Lục Cửu lang vào Xích Hỏa doanh, Hàn Nhung Thu chưa từng nhắc đến lần nào, nhưng bây giờ lại hỏi thăm thẳng thắn, chứng tỏ ông vẫn luôn để tâm.

Hàn Thất hiểu điều này, không hỏi nhiều mà trả lời, “Hắn cũng được coi là xuất sắc trong hàng ngũ binh sĩ, nhưng tính tình xảo quyệt, gặp đối thủ mạnh thì nhát gan, không thích hợp để dẫn binh.”

Hàn Nhung Thu đi vài bước, suy tư, “Theo con, làm sao để rèn cậu ta thành tài?”

Hàn Thất đã quan sát lâu, có suy nghĩ riêng, “Lục Cửu lang tính cách ích kỷ, đa nghi, không trọng ân tình nghĩa lý, nếu cứ cứng rắn cưỡng chế tất sẽ khiến hắn kích động phản kháng, mà nếu dỗ dành lại bị hắn nắm được điểm yếu, tốt nhất là đối xử bình thường. Hiện tại để hắn làm thân vệ, con sẽ dạy thêm vài điều, nếu hắn đã tự coi mình rất cao, không cam chịu ở dưới người khác thì chắc chắn sẽ nắm bắt cơ hội, thành bại đều phụ thuộc vào hắn.”

Thực ra nàng cũng không đánh giá cao hắn ta cho lắm, nhưng vì cha quan tâm nên nàng vẫn có thể dạy dỗ.

Trong mắt Hàn Nhung Thu hiện lên sự tán thưởng, “Con đã hiểu rõ tính cách của cậu ta, chẳng trách lại ngoan ngoãn ở Xích Hỏa doanh, vậy cứ làm theo cách của con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.