Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 1 - Chương 18: Linh Quả



Mười vạn lượng bạc đã khiến người ta phải kinh người rồi. Như Lưu gia với tư cách là một trong ba đại gia tộc Quảng Lăng quận dù dốc hết gia tài cũng chỉ có hai ba mươi vạn lượng mà thôi! Dù cho bề mặt Lưu gia có lớn hơn đi nữa phần lớn số bạc kiếm được cũng phải giao cho quận thủ đại nhân! Mà quận thủ đại nhân cũng có rất nhiều chi tiêu, hắn có thể lấy ra mười vạn lượng cũng có chút đau lòng rồi. Nhưng lần này cho dù hắn có không nỡ vẫn là phải lấy ra.

- Có thể lấy ra mười vạn lượng xem ra việc này quả thật cực kỳ nguy hiểm.

Tần Liệt Hổ lập tức lo lắng cho an nguy của nhi tử của mình.

- Mười vạn lượng! Mạnh tay làm sao!

Tần Vân cũng rất bình tĩnh, cười hỏi:

- Xin hỏi quận thủ đại nhân, Linh quả mà ngài cần là loại Linh quả gì?

Lão quận thủ hơi do dự, nhìn về phía Tần Liệt Hổ rồi nói:

- Xin Tần đại nhân đừng truyền ra bên ngoài.

- Đương nhiên! Đương nhiên!

Tần Liệt Hổ liền đáp.

- Thiên Niên Băng Ngọc Quả.

Lão quận thủ thấp giọng nói.

Tần Vân nghe vậy, sắc mặt biến hóa.

Hình dạng Băng Ngọc Quả Thụ giống như một khối băng, cứ trăm năm lại kết trái một lần, mỗi lần vẻn vẹn chỉ ra một quả! Bình thường là màu xanh, chỉ khi chín mới là màu đỏ, hơn nữa thời gian chín vẻn vẹn chỉ duy trì một canh giờ. Sau một canh giờ trái cây sẽ héo rũ rồi trực tiếp rơi xuống mặt đất, đụng phải bùn đất thịt quả liền lập tức tan rã, chỉ còn lại một viên hạt giống.

Hạt giống sẽ lại lần nữa mọc rễ nảy mầm, trăm năm sau lại kết trái, trái cây không được hái sẽ lại rơi xuống bùn đất, thịt quả tan rã làm cho hạt giống lại lần nữa mọc rể nảy mầm, lại thêm trăm năm...

Nhiều đời như vậy cho đến lúc nghìn năm, quả cây được kết trái mới có tư cách gọi là 'Thiên Niên Băng Ngọc Quả. Sau khi Thiên Niên Băng Ngọc Quả thành thục sẽ ánh lên vầng sáng màu tím, đó là chí bảo của trời đất, vô cùng thần kỳ.

Nó thích hợp nhất dùng để luyện đan, đương nhiên cũng có thể ăn trực tiếp, nếu ăn một trái Thiên Niên Băng Ngọc Quả sẽ có thể giúp thân thể thoát thai hoán cốt! Nếu là người đã ba bốn mươi tuổi vốn không còn hi vọng mở ra Tiên môn sau khi ăn Thiên Niên Băng Ngọc Quả làm cho cơ thể thoát thai hoán cốt, lúc đó sẽ có hy vọng mở ra Tiên môn! Nếu người lớn tuổi ăn được một trái, sau khi thân thể thoát thai hoán cốt tuổi thọ cũng có thể kéo dài thêm hai mươi năm.

Tuổi thọ!

Là thứ mà bao nhiêu người theo đuổi, càng gần với cái chết càng nhiều khát vọng sống. Linh quả này dù chỉ giúp tuổi thọ kéo dài hai mươi năm nhưng cũng đủ để khiến cho rất nhiều người điên cuồng.

Tiền tài vật chất là có giá nhưng tuổi thọ là vô giá!

Tần Vân lại nói:

- Khó trách quận thủ đại nhân cam lòng tốn mười vạn lượng bạc. Thế nhưng Thương Nha Sơn này là ngọn núi cao nhất của Quảng Lăng quận, có rất nhiều yêu quái ẩn núp, muốn lấy loại Linh quả này thật sự rất khó khăn.

Lão quận thủ nói:

- Hai người đồng hành khác cũng rất là bất phàm. Người thứ nhất là người của Quảng Lăng quận chúng ta, hắn có một con yêu quái nghe mệnh lệnh của hắn, luận thực lực con yêu quái kia so với lão Yêu Chử Dung còn mạnh hơn vài phần. Về phần người kia... chính là chất nữ của ta, luận thực lực e rằng không thua gì so với Tần công tử ngươi.

- Ồ?

Tần Vân kinh ngạc.

Đối phương thân là quan phụ mẫu, là quận thủ một phương, triều đình cũng sẽ cấp hồ sơ của mình cho các bậc quan tướng.

Đã xem qua hồ sơ của mình mà còn dám nói... không thua gì hắn ư?

- Chất nữ sao? Nàng đã bước vào Tiên Thiên cảnh rồi ư?

Tần Vân hỏi.

Lão quận thủ cười nói:

- Cũng không phải là Tiên Thiên. Ba người các ngươi trong chuyến này cũng không phải Tiên Thiên, bởi vì một khi cường giả Tiên Thiên cảnh ra tay chắc chắn sẽ bại lộ khí tức, nếu đám yêu quái phát hiện là cao nhân Tiên Thiên cảnh đến đây đoạt bảo bọn chúng chắc chắn sẽ lo lắng không giữ được Linh quả! Với tính cách của yêu quái một khi thấy giữ không được Linh quả, chỉ sợ thà rằng hủy diệt nó cũng sẽ không để lại cho các ngươi.

- Mà các ngươi đều là Hậu Thiên nên ngược lại đám yêu quái sẽ khinh thường, ta cần các ngươi lợi dụng lòng khinh thị của đám yêu quái này để một lần hành động đoạt được Linh quả.

Lão quận thủ nói.

Tần Vân lập tức liền tò mò.

Quận thủ thậm chí có lòng tin cho rằng thực lực của một cô gái chưa đạt đến Tiên Thiên sẽ tương đương với chính mình? Xem ra nàng hẳn là đến từ những đại phái đứng đầu! Thậm chí có khả năng là đệ tử của Đạo gia hoặc là Phật môn Thánh địa.

Tần Vân nhẹ nhàng lắc đầu:

- Thương Nha Sơn có quá nhiều yêu quái, có quá nhiều biến số khi bọn ta xâm nhập vào sào huyệt yêu quái, chỉ mười vạn lượng bạc e rằng chưa đủ.

Hắn quả thật không để vào mắt số tiền cỏn con đó!

- Cần điều kiện gì xin cứ việc nói.

Lão quận thủ liền nói.

Tần Vân nói:

- Quận thủ đại nhân là quan phụ mẫu của Quảng Lăng quận ta nên ta cũng không nhiều lời, ngân phiếu ta không cần, thứ ta cần là 'Hàn Tụy linh dịch'. Mười cân Hàn Tụy linh dịch.

Hàn Tụy linh dịch là thứ mà Tần Vân cần gấp.

Bởi vì việc tu luyện bản mệnh phi kiếm của hắn đến nay cũng chỉ sử dụng những tài liệu tương đối bình thường, chỉ đành lấy số lượng để đền bù, vì vậy tốc độ nuôi dưỡng cũng chậm hẳn đi, nếu có mười cân Hàn Tụy linh dịch e rằng chỉ cần một tháng bản mệnh phi kiếm của hắn sẽ được luyện thành! Hết cách, người tu tiên bình thường rất ít khi dùng đến Hàn Tụy linh dịch bởi nó cũng rất hiếm thấy, thông thường chỉ có các đại phái đứng đầu hoặc là những thế lực lớn mới có thể tiếp xúc qua.

Tần Vân chỉ là một tên tán tu nên cho đến giờ vẫn không sưu tập được Hàn Tụy linh dịch.

Lão quận thủ khẽ nhíu mày:

- Hàn Tụy linh dịch có phần khó kiếm, chỉ ở sâu trong đáy biển Bắc Hải mới có, mười cân Hàn Tụy linh dịch ngược lại không đắt lắm, ngay cả mười vạn lượng bạc cũng chưa đến nhưng muốn gom đủ cũng rất phiền toái, trong một tháng có lẽ sẽ gom đủ, muộn nhất là hai tháng.

Tần Vân lộ ra sắc mặt vui mừng, nói:

- Đủ rồi đủ rồi, hơn một tháng sau mới là lúc lấy Linh quả, trước khi đi Thương Nha Sơn phiền quận thủ đại nhân cho ta trước một ít Hàn Tụy linh dịch là được.

- Đến lúc đó gom được bao nhiêu trả cho ngươi bấy nhiêu.

Lão quận thủ nói:

- Vậy việc này giữa chúng ta đã ổn thỏa rồi chưa?

- Ta đồng ý đi.

Tần Vân gật đầu.

Tâm trạng của hắn rất tốt.

Giống như Tinh Văn cương có thể rút ngắn thời gian luyện chế bản mệnh phi kiếm, thậm chí căn cơ càng thêm lại thêm hùng hậu. Mà Hàn Tụy linh dịch mới là thứ thích hợp nhất cho bản mệnh phi kiếm của bản thân, cũng có thể làm cho căn cơ càng thêm vững chắc, thời gian tu hành bản mệnh phi kiếm càng có thể rút ngắn lại còn một tháng.

Tần Vân thầm nghĩ:

"Vị quận thủ đại nhân này không hổ xuất thân từ Nam lăng Ôn gia. Suy cho cùng đây cũng là đại gia tộc có công với tổ quốc bị phong ấn, chất nữ mà hắn nói có thể xuất thân từ đại phái tu hành đứng đầu hay thậm chí là Thánh địa của Đạo gia Phật môn! Hàn Tụy linh dịch cũng có thể gom đủ, cho thấy nhân mạch của người này quả thật là phi phàm."

- Ha ha...

Lão quận thủ nghe xong lập tức cười to, nói:

- Tần công tử thật đúng sảng khoái.

Tần Liệt Hổ lại có chút bất đắc dĩ, hắn đã dùng ánh mắt nhắc nhở Tần Vân nhưng nhi tử này lại đồng ý rồi.

Ôn Xung ở một bên liền cười nói:

- Tần Vân huynh, phụ thân ta thật sự rất lo lắng ngươi không đồng ý đấy. Đúng rồi, ta nghe nói Tần Vân huynh có quan hệ không cạn với Trần Sương cô nương của Yến Phượng lâu nhỉ?

- Trần Sương là thanh mai trúc mã của ta.

Tần Vân đơn giản nói một câu.

Lão quận thủ ở một bên liền hỏi:

- Đó là Trần Sương cô nương trong bài "Trần Sương phú" do Ngu Bạch đại tài tử viết sao?

Ôn Xung cười nói:

- Thưa phụ thân đó chính là vị Trần Sương cô nương kia. Hôm nay là ngày đầu tiên ta gặp Tần huynh nên có một món quà muốn tặng cho ngươi.

- Ồ?

Tần Vân kinh ngạc.

- Bảy ngày sau chính là ngày chọn hoa khôi Quảng Lăng quận của ta, ta đưa chức hoa khôi này cho muội muội của Tần Vân huynh thế nào?

Ôn Xung ha ha cười nói.

Tần Vân sững sờ.

Lão quận thủ nghe xong liền gật đầu khen ngợi:

- Ừm tốt lắm Ôn Xung, một chức hoa khôi mà thôi, bây giờ ngươi giải quyết việc này cho ổn thỏa luôn đi.

Một chức hoa khôi mà thôi?

Đối với quận thủ đại nhân mà nói điều đó căn bản không để vào mắt.

- Ta đi ngay đây, nhanh thôi chỉ cần nửa canh giờ là đủ.

Ôn Xung cười xong liền đi ra cửa.

Tần Vân thân là người tu tiên, đã du lịch thiên hạ kiến thức rộng rãi nên cũng hiểu rõ, hoa khôi của một quận... thật ra cũng chỉ là thú vui của những nhân vật quyền quý thật sự mà thôi.

Quận thủ đại nhân chủ động mở miệng giúp mình cũng chỉ vì cần mình đi Thương Nha Sơn thu thập Linh quả mà thôi, đó là việc có thể mất mạng! Quận thủ đại nhân đương nhiên là sợ chính mình không tận tâm làm việc.

- Đa tạ quận thủ đại nhân.

Tần Vân cười nói.

- Chuyện nhỏ mà thôi.

Lão quận thủ lộ ra dáng tươi cười, hắn cần chính là Tần Vân phải thiếu một phần nhân tình của hắn.

Như Mộng Các.

Trong mùng thơm, một cơ thể ôn hương nhuyễn ngọc đang dựa vào ngực một người đàn ông.

Như Mộng các chủ có chút xót thương thở dài:

- Thật không ngờ là lần này chọn hoa khôi này lại từ đâu lòi ra một Trần Sương. Bảy ngày sau ta nếu ngay cả ba thứ hạng đầu cũng không vào được ta làm gì còn mặt mũi gặp người khác chứ, chi bằng ta trực tiếp nhảy xuống sông Hoa Dương kia cho rồi.

- Yên tâm! Yên tâm đi Như Mộng. Hoa khôi tuy không nắm chắc nhưng ta chắc chắn có thể giúp nàng tiến vào ba thứ hạng đầu.

Nam tử kia cười cười, vuốt ve làn da bóng loáng như ngọc của Như Mộng các chủ.

Như Mộng các chủ ngẩng đầu:

- Xin Vương lang đừng làm ta cụt hứng nhé.

Nam tử cười nói:

- Ta sao lại nỡ để nàng đau lòng cơ chứ?

Không biết vì sao, Như Mộng các chủ này mặc dù có chút lớn tuổi nhưng dung mạo và làn da đều giống như những cô gái trẻ tuổi, cộng thêm nét phong tình vạn chủng làm cho hắn nhịn không được chìm đắm vào trong.

- Chủ nhân, chủ nhân, quận thủ đại nhân gọi người qua đó!

Bên ngoài truyền đến tiếng la vội vàng.

- Quận thủ đại nhân ư?

Nam tử sợ tới mức giật mình một cái.

- Quận thủ đại nhân muốn gặp Vương lang sao? Vương lang vẫn là nên nhanh chóng chuẩn bị đi.

Như Mộng các chủ cũng thúc giục.

- Ta đi liền đây.

Vị Vương lão gia này vội vàng mặc quần áo rồi gấp gáp đi ra cửa.

Như Mộng các chủ ngồi dậy, bọc lấy chăn mỏng rồi ngồi vào trước bàn trang điểm, ngắm nhìn khuôn mặt trong gương đồng rồi cười nhẹ nhàng:

- Tiểu nữ ti tiện mà cũng muốn giành với ta sao? Vẫn còn quá non!

Trong vòng nửa canh giờ, tổng cộng hai nam một nữ đều đã phụng mệnh được dẫn tới Tần phủ.

- Bái kiến quận thủ đại nhân.

Ba người cung kính hành lễ xong liền ngoan ngoãn đứng ở một bên, lòng tràn đầy nghi hoặc.

Mà Ôn Xung lại cười nói:

- Tần Vân huynh, việc chọn hoa khôi này nên chọn làm sao đây? Tuy nói là nhìn dung mạo, nhìn tài hoa, nhìn dáng người thuỳ mị... Nhưng cuối cùng vẫn là do một trăm thành viên của 'Hoa Khôi hội' chọn ra. Trong một trăm người này, có rất nhiều danh nhân của Quảng Lăng quận, có người là phú hào đại tộc, đương nhiên cũng có một số văn nhân nhã sĩ nổi danh, còn có những hào khách thường xuyên ra vào thanh lâu cũng khá nổi danh, Hoa Khôi hội là do bọn hắn lập nên, rất nhiều người thân phận đều có chút cao quý nên nhìn qua có vẻ khá công bằng.

- Nhưng trên thực tế, sau lưng một ít văn nhân nhã sĩ và danh nhân có thể bị ảnh hưởng. Một số phú thương hào khách cũng có thể bị ảnh hưởng theo.

- Ba vị này là?

Ôn Xung giới thiệu:

- Ngọc Nương, quản lý năm tòa thanh lâu trong Quảng Lăng quận, Yến Phượng lâu cũng thuộc sự quản lý của nàng, nhiều văn nhân nhã sĩ đều do Ngọc Nương nuôi sống.

Vị kia phu nhân hướng Tần Vân mỉm cười.

- Vương thị lang là phó hội trưởng thương hội của Quảng Lăng quận chúng ta, Hồng hội trưởng bình thường đều mặc kệ sự đời, rất nhiều việc của thương hội đều do Vương thị lang quản lý, nhiều phú thương hào khách của Hoa Khôi hội cũng nghe lệnh Vương thị lang đấy.

Ôn Xung nói.

Vị Vương thị lang kia lập tức cười làm lành với Tần Vân.

Giỡn hay sao.

Bộ không thấy quận thủ đại nhân, Phương đại thống lĩnh đều đã đến đây, quận thủ công tử như Ôn Xung cũng đã tự mình giới thiệu đó sao? Còn Vương thị lang là hắn cũng chỉ là một tên thương nhân, chức quan này cũng do hắn mua lại đấy nên hắn sao dám lãnh đạm cho được.

Ôn Xung cười nói:

- Mà vị này chính là Hồng đại thiếu. Hồng gia chính là đại gia tộc lớn nhất của Quảng Lăng quận, lực ảnh hưởng rất lớn, nhiều người trong Hoa Khôi hội cũng không dám không nghe lời của Hồng gia.

- Bái kiến Tần Vân công tử, ta đã sớm nghe danh Tần Vân công tử vì hồng nhan mà giận dữ, làm cho tên Lưu Kỳ kia ngã vỡ mặt.

Vị Hồng đại thiếu này cười ha hả nói.

Ôn Xung cười nói:

- Ba người bọn hắn cộng lại đã có thể ảnh hưởng hơn phân nửa số người của Hoa Khôi hội. Ba người bọn hắn nếu như cùng lúc chọn ai làm hoa khôi vậy người đó chắc chắn sẽ ngồi vào ghế hoa khôi. Lần chọn hoa khôi này... Phụ thân ta rất xem trọng vị Trần Sương cô nương kia, không biết các vị có cảm tưởng gì?

Ngọc Nương liền nói:

- Trần Sương cô nương thuộc về Yến Phượng lâu của ta, ta cũng đã sớm xem trọng nàng, giờ đây danh tiếng của nàng đã nổi như cồn nên ta cũng cho rằng năm nay nàng có thể sẽ đoạt được vị trí hoa khôi.

Hồng đại thiếu cũng gật đầu:

- Trần Sương cô nương tinh thông cả múa kiếm và chơi đàn tỳ bà, nàng không phải hoa khôi thì ai sẽ có thể là hoa khôi được chứ?

Một bên Vương thị lang cũng liền nói:

- Đúng vậy đúng vậy. Ngay cả Ngu Bạch đại tài tử cũng đã viết bài "Trần Sương phú" về người con gái phi thường, đương nhiên xứng với vị trí hoa khôi, nếu nàng không trở thành hoa khôi Vương Tung ta sẽ là người đầu tiên không phục.

Ôn Xung nở nụ cười:

- Ha ha... Tần Vân huynh, ngươi xem, việc này ổn thỏa rồi chứ? Trần Sương cô nương chính là hoa khôi của năm nay rồi.

Tần Vân thu hết thảy vào trong mắt.

Cho dù bảy ngày sau đám danh kỹ tranh giành kịch liệt ra sao, nhưng vào hôm nay, vị trí hoa khôi đã được định đoạt rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.