Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 2 - Chương 29: Dâng Thư Triều Đình



Hôm nay ngày mười sáu tháng mười thật quá náo nhiệt.

Vốn là tân nhiệm quận thủ Công Dã Bính phái quan binh bao vây Tần phủ, muốn bắt giam người của Tần gia! Giọng nói của Tần gia Nhị công tử như thanh âm của trời vang lên, vọng xa khắp toàn thành, nói là:

- Tân nhiệm quận thủ hãm hại.

- Giết chết Thủy Thần đại yêu là hắn cùng với một vị đệ tử Thần Tiêu môn...

Cuối cùng Tần gia Nhị công tử mang theo người nhà dễ dàng chạy trốn, đám quan binh cũng chỉ bị thương nhẹ, cũng không có ai mất mạng. Sau lưng có không ít binh sĩ thầm cảm tạ Tần gia Nhị công tử.

Chỉ một lát sau, Lục Phiến môn lại xảy ra động tĩnh lớn.

Đại lao Lục Phiến môn bị sụp! Tù phạm Tần An bị giam giữ bị cướp đi, Tần An vốn là huynh trưởng của Tần gia Nhị công tử.

Lại một canh giờ nữa.

Quận Thủ phủ xảy ra chuyện, một trận pháp cực lớn bao phủ toàn bộ quận Thủ phủ, rất hoa mỹ, lại vô cùng chói mắt khiến vô số dân chúng đều thấy được đại trận khó gặp ở quận Thủ phủ. Lại có lời đồn, Tần Liệt Hổ - phụ thân của Tần Vân - bị giam giữ tại quận Thủ phủ.

Nhiều chuyện như vậy, Quảng Lăng quận trước đây đúng là khó gặp. Khắp nơi đều bàn tán. Đêm buông xuống, tại tửu lâu càng vô cùng náo nhiệt.

Trong một gian phòng trang nhã, có mấy thương nhân đang thoải mái uống rượu, còn ra lệnh cho người hầu ra cửa canh giữ.

- Ha ha, thoải mái thoải mái.

- Quận thủ lòng dạ hiểm độc cũng có ngày như vậy.

- Lúc hắn bức bách chúng ta, chúng ta đương nhiên ngoan ngoãn cúi đầu, nhưng bức đến Tần Vân công tử, vị tân nhiệm quận thủ này có lẽ đã tính sai rồi, đã chọc nhầm tổ ong.

Những thương nhân bàn luận.

Ở một trạch viên hào hoa xa xỉ khác.

- Mấy nghìn quan binh cũng không làm gì được, quân thân vệ cũng vô dụng! Đại lao Lục Phiến môn sụp đổ, tân quận thủ chỉ có thể trốn ở quận Thủ phủ rồi, ha ha...

- Thật hy vọng quận thủ lòng dạ hiểm độc kia lúc ở bên ngoài, bị Tần Vân ám sát, giết chết lão gia hỏa này, trừ hại cho chúng ta.

- Nhỏ giọng, nhỏ giọng chút.

- Yên tâm, ở trong phủ của ta không sao, ta còn đang tưởng tượng ra cảnh tân nhiệm quận thủ bị giết chết.

- Chỉ là ám sát quận thủ là tội lớn, như vậy Tần Vân công tử cũng xong rồi.

Yến Phượng lâu.

- Tiểu Sương, hôm nay có nhiều khách quý muốn gặp ngươi.

Dì Tiết nói.

- Không gặp.

Trần Sương cô nương lãnh đạm nói:

- Đều muốn hỏi thăm chuyện của Vân ca ca. Vân ca ca hôm nay thân ở chỗ nguy hiểm, ta không có lòng dạ nào cùng bọn hắn nhiều lời.

- Được được được, ta đi từ chối bọn họ.

Dì Tiết gật đầu.

Toàn thành từ hào phú đại tộc, cho tới bá tánh bình dân, thậm chí lưu manh côn đồ, tất cả đều bàn tán xôn xao, tất cả đều đứng về phía Tần Vân.

- Lũ dân đen này.

Công Dã Bính mặc thường phục mang theo thủ hạ, dạo một vòng trong thành, bên tai nghe được những điều ấy làm sắc mặt hắn trở nên âm trầm

Trở về quận Thủ phủ.

- Dùng thật nhiều tiền, không cần sợ tốn kém, ngươi hãy nghĩ cách hủy hoại thanh danh của Tần Vân cho ta.

Công Dã Bính liếc mắt nói với tùy tùng sau lưng.

- Đặc biệt là sự việc giết chết Thủy Thần đại yêu... Hãy nói cho lão bách tính biết rõ, giết chết Thủy Thần đại yêu chính là đệ tử Thần Tiêu môn. Tần Vân căn bản là không tham dự. Hắn là tiểu nhân cấu kết với yêu quái, cố ý khoác lác.

- Xin đại nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ làm ổn thoả, một đám thư sinh cùng lưu manh đều ngoan ngoãn nghe lời, không tới mấy ngày, toàn bộ Quảng Lăng quận sẽ đầy tiếng mắng chửi Tần Vân.

Tùy tùng tự tin nói.

- Tranh thủ thời gian đi đi.

Công Dã Bính phất tay.

- Vâng.

Tùy tùng lập tức lui ra.

Công Dã Bính nhíu mày, suy tư nói:

- Chuyện thanh danh dễ giải quyết, ta khống chế toàn bộ nơi này, muốn hủy hoại thanh danh của hắn thực dễ dàng, nhưng bây giờ hắn đang ẩn nấp, một người tu hành lợi hại ấn nấp, ta không có cách nào tìm được hắn.

- Làm sao bây giờ? Hai kế hoạch quan trọng đều đã thất bại.

Công Dã Bính cũng có chút buồn rầu.

Đi Tần phủ bắt người, cạm bẫy ở Lục Phiến môn... Tất cả đều thất bại!

- Hiện tại, chỉ có thể ép hắn chủ động hiện thân.

Công Dã Bính quay đầu nhìn về gian phòng cách đó không xa, là nơi giam giữ Tần Liệt Hổ.

- Đưa hình cụ đến phòng Tần Liệt Hổ, ta muốn hầu hạ hắn thật tốt!

Trên mặt Công Dã Bính lộ ra vẻ dữ tợn.

- Vâng.

Cách đó không xa hộ vệ lập tức tuân mệnh.

Bên ngoài tuy rằng đều truyền ra lời đồn, đại loại là: Tần Vân thật lợi hại! Chống lại được quan binh, xông vào Lục Phiến môn, quận Thủ phủ… nhưng bản thân Tần Vân có một loại cảm giác vô lực.

Ngoài cửa sổ, trăng treo cao lơ lửng giữa trời.

Tần Vân vốn đang cầm bút lông viết chữ, lúc này buông bút xuống, nhìn ra bên ngoài, nhìn ánh trăng sáng.

- Không biết phụ thân hiện tại thế nào.

Tần Vân yên lặng thầm.

- Trận pháp ở quận Thủ phủ ta không có hy vọng phá vỡ. Lúc trước thật may là phi kiếm tiến vào dò xét, nếu là bản thân tự đi vào, sợ là sẽ chết ở quận Thủ phủ rồi.

Đại trận kinh hoàng kia, nếu thực sự đi vào, đối mặt uy lực của lửa và nước, Tần Vân cũng chỉ có thể thi triển Chu Thiên Kiếm Quang hộ thể! Nhưng nếu dùng hộ thể không thể lao ra khỏi trận pháp, đợi đến khi chân nguyên tiêu hao hết, hắn cũng sẽ ở dưới uy lực của lửa và nước mà hóa thành tro.

- Đây vẫn chỉ là khe hở tầng thứ nhất cùng tầng thứ hai, phi kiếm của ta không thế tiếp tục xâm nhập.

Tần Vân khẽ lắc đầu.

- Khó trách toàn bộ thiên hạ cũng không nghe được ai có bản lĩnh ám sát quận thủ thành công tại quận Thủ phủ.

- Thế nhưng...

- Phụ thân bị giam giữ tại quận Thủ phủ.

Tần Vân trong lòng như có lửa đốt, không biết phải làm thế nào.

- Đi.

Hắn lại vung tay lên, một thanh phi kiếm trong nháy mắt ra khỏi trạch viện, trong đêm tối tiến về phía quận Thủ phủ, dừng tại bụi cỏ ở bên ngoài quận Thủ phủ. Ở nơi này hắn có thể cảm ứng được phòng giam giữ phụ thân Tần Liệt Hổ.

- Hả?

Tần Vân sắc mặt đột nhiên thay đổi, ánh mắt đỏ lên.

- Phụ thân!

Tần Vân có thể xuyên thấu qua bản mệnh Phi kiếm cảm ứng, biết được ở phòng giam đằng kia, phụ thân nửa người trên để trần, trên thân đều là vết máu, huyết nhục mơ hồ, phụ thân nằm trên mặt đất đau đớn run rẩy.

- Đáng chết, đáng chết, đáng chết.

Tần Vân đáy mắt đỏ hoe, lửa giận sục sôi.

- Công Dã Bính, ngươi khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!

Trong lòng hắn hiện tại có một loại cảm xúc rất mãnh liệt, đó chính là muốn xông vào quận Thủ phủ giết người.

Nhưng những năm tháng ở bên ngoài ngao du, ở Bắc Địa biên quan nhiều lần trải qua sinh tử làm cho Tần Vân hiểu rõ, cái đầu nóng vội cũng vô dụng, không có hy vọng nào mà đi dốc sức liều mạng, hoàn toàn chính là chịu chết, là một hành động ngu xuẩn nhất. Bản thân hắn chết rồi, một nhà đại ca còn có mẫu thân phải làm thế nào? Bọn hắn hôm nay đều là tội nhân, không thể tự do ở bên ngoài.

Muốn đi cứu, nhưng không có năng lực chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ thân chịu tội.

- Phụ thân.

Tần Vân trở về phòng, hướng về phía quận Thủ phủ quỳ xuống.

- Là con vô dụng khiến người chịu khổ! Người phải cố gắng chịu đựng thêm, con nhất định cứu người ra! Thù này, con nhất định sẽ báo!

Tới nửa đêm.

Tần Vân một mình trong sân uống rượu, uống rượu cho vơi sầu nhưng càng sầu thêm, vừa nghĩ tới phụ thân ở nơi đó chịu khổ, Tần Vân không có cách nào chợp mắt được, mắt vừa nhắm lại, tình cảnh của phụ thân ở đó lại hiện ra.

- Vân nhi, con chưa ngủ sao?

Mẫu thân Thường Lan bước vào phòng.

- Mẫu thân.

Tần Vân nhìn mẫu thân.

- Đang phiền lòng chuyện của phụ thân con sao?

Thường Lan thở dài nói:

- Người sống trên đời đều có sinh tử, ban đầu ở trong thôn bị yêu quái bắt đi, thôn làng bị chết rất nhiều. Nếu như chuyện này không vãn hồi được cũng là kiếp nạn của ông ấy, phải nhận thôi. Con cố hết sức là được rồi. Ta và phụ thân con cũng đã lớn tuổi như vậy, ở trong thôn của chúng ta, người có thể sống tới tuổi này là trường thọ rồi.

- Mẫu thân, đừng nói nữa.

Tần Vân trầm giọng nói:

- Nhất định sẽ có biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp.

Lại nghĩ tới ba phong thư đã gửi đi, ba phong thư này là cơ hội để hắn xoay chuyển thế cục.

Sáng sớm ngày hôm sau, một phong thư trong số đó đã đưa đến phủ của Ôn quận thủ.

Tiền châu, phía nam Giang châu phồn hoa.

Quận Ba Lĩnh thuộc một trong hai quận thành lớn nhất ở Tiền châu, một quận có nhân khẩu hơn một nghìn vạn, lại là nơi Châu Mục đại nhân quản lý.

Ôn quận thủ lúc đó, nay đã thăng chức làm quận thủ của quận Ba Lĩnh rồi! Đây là quận lớn có nghìn vạn nhân khẩu, chính là quan tứ phẩm. Theo lý thuyết vốn là quan lớn, nhưng bởi vì nơi này thuộc sự quản lý của Châu Mục đại nhân, phía trên có Châu Mục đại nhân giám sát, Ôn quận thủ cũng bị khống chế ít nhiều. Dù sao Ba Lĩnh quận có không ít phú hào muốn nịnh bợ Châu Mục đại nhân, làm cho Ôn quận thủ chịu không ít sỉ nhục, còn phải thường xuyên đi bái kiến Châu Mục đại nhân.

Châu Mục đại nhân, thống trị toàn bộ Tiền châu, nhất ngôn cửu đỉnh.

Hắn chỉ có thể nhu thuận phục tùng.

- Phụ thân, là tin từ Tần Vân huynh.

Ôn Trùng đem một phong thư đưa tới đúng lúc phụ thân hắn đang ăn điểm tâm.

- Thư của Tần Vân?

Ôn quận thủ ngạc nhiên nhận thư, đảo mắt nhìn, sắc mặt liền hơi hơi trầm xuống.

- Hừ, hay cho một Công Dã Bính! Hắn nói Tần Liệt Hổ cấu kết với yêu quái, nhưng Tần Liệt Hổ lúc trước là thủ hạ của ta, đây là muốn nói ta không biết nhìn người sao?

Ôn quận thủ sắc mặt khó coi.

- Tần Vân cùng Y Tiêu giết Thủy Thần đại yêu, lập công lớn như vậy, hắn vậy mà cũng dám động thủ, phía sau chắc chắn có âm mưu.

- Trùng nhi, nhanh chóng phái người điều tra xem sự tình có như lời Tần Vân nói hay không?

Ôn quận thủ ra lệnh.

- Vâng.

Ôn Trùng gật đầu.

Tiền châu cách Giang châu không xa, xế chiều hôm đó, Ôn Trùng đã điều tra rõ tình hình.

- Tốt, ta liền dâng tấu lên triều.

Ôn quận thủ ánh mắt sắc lạnh.

- Muốn ỉa trên đầu ta, ngươi nghĩ ta dễ bị ức hiếp sao?

Mà tối hôm đó, hai phong thư khác cũng đã gửi tới Tân châu Khiêm Hầu phủ và phủ Vương lão tướng quân ở Bắc Địa biên quan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.