Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 2 - Chương 38: Tần Vân Muốn Giết Ta!



Khoảng cách từ Trần Viên đến quận chủ phủ cũng chỉ hơn hai dặm.

Công Dã Bính thi triển ‘Huyết Độn pháp’, hóa thành vệt sáng đỏ sậm lao thẳng về phía quận chủ phủ:

- Trốn về quận chủ phủ, chỉ cần vào quận chủ phủ, dựa vào tất cả trận pháp bên trong phủ là ta có thể giữ được tính mạng. Sau đó lại an bài yêu quái đến cứu ta. Chỉ cần an bài yêu quái có thể độn thổ, thực hiện thuật độn thổ là có thể lặng lẽ mang ta rời khỏi đây. Thân phận của ta đã bại lộ, một khi Tần Vân tố giác ta, triều đình nhất định sẽ nghiêm tra, chức quan này của ta đã không thể giữ được nữa.

- Ầm!

Mang theo tiếng sấm cuồn cuộn, bản mệnh Phi kiếm hóa thành hồng quang, lần thứ hai xông đến, uy thế mãnh liệt. Trước kia Công Dã Bính dùng hai bàn tay ngăn trở, bàn ta đã sớm nổ tung, bây giờ hắn chỉ có thể tận lực tránh nơi yếu hại.

- Ầm!

Phi kiếm lần thứ hai đâm thủng thân thể Công Dã Bính. Công Dã Bính thân thể cứng cỏi vô cùng, gần như sánh bằng pháp bảo, lại là thân yêu ma, sinh mệnh lực cực kì ngoan cường, tuy rằng bị đâm thủ ng lỗ chỗ nhưng vẫn không chết.

- Không xong.

Ở phía sau đạp phi kiếm màu đen đuổi theo, Tần Vân biến sắc:

- Không thể để cho hắn đi vào quận chủ phủ. Trận pháp trong quận chủ phủ còn mạnh hơn trận pháp trong Trần Viên rất nhiều.

- Ầm.

Hắn động ý niệm.

Bản mệnh Phi kiếm lập tức thay đổi phương thức công kích, lúc này đây, khi nó tấn công vào thân thể của Công Dã Bính thì bỗng nhiên quét thành một đường cung, hung hãn chém vào trên thân thể. Chiêu số công kích của phi kiếm vốn đa dạng biến hóa, đâm, bổ, vẩy, chém, đập, xoay... chỉ là cách dùng ‘đâm’ trong đó là có tính xuyên thấu mạnh nhất mà thôi.

Thi triển kiếm chiêu Phá Hiểu này, uy thế phi kiếm mênh mông hùng hồn, phẫn nộ chém vào trên người Công Dã Bính, làm cho Công Dã Bính rơi thẳng xuống dưới, đụng vào trên đường phố. May là buổi tối, trên đường có rất ít người đi đường.

- Ầm ầm...

Mặt đường lún xuống dưới.

Công Dã Bính hoảng hốt, lại lần nữa thi triển Huyết Độn thuật, điên cuồng xông về phía quận chủ phủ, đồng thời còn quát lớn:

- Ta là quận chủ Công Dã Bính, Tần Vân muốn giết ta! Tần Vân muốn giết ta!!!

Trong thanh âm có rót vào chân nguyên Tiên Thiên, âm thanh như sấm đánh cuồn cuộn, truyền khắp mấy dặm xung quanh! Tần Vân thao túng Thiên Địa Lực Lượng cũng không thể cắt đứt, thanh âm này có lực xuyên thấu cực mạnh.

Dân chúng xung quanh một số còn đang ngủ say, nhưng bỗng nhiên bên tai lại như nổ vang.

- Ta là quận chủ Công Dã Bính, Tần Vân muốn giết ta! Tần Vân muốn giết ta!!!

Thanh âm này rất lớn, làm bọn họ cũng phải giật mình tỉnh lại.

- Chuyện gì xảy ra?

- Quận chủ? Tần Vân muốn giết quận chủ?

Đám dân chúng buồn bực, một vài người còn chưa ngủ vén cửa sổ nhìn về phía xa, trông thấy được bụi bặm ở phương xa đang bốc lên.

Một vệt sáng bay ở phía trước, một bóng người đạp phi kiếm lại đuổi theo phía sau.

- Ầm.

Vệt sáng phía trước lần nữa nện xuống mặt đất, sau đó lại nỗ lực bay lên, lúc hắn bay lên thì lại có thêm một vệt hồng quang xỏ xuyên qua thân thể hắn!

- Quận chủ đại nhân!

Lúc này, chỗ Tần Vân và Công Dã Bính chém giết nhau chỉ còn cách quận chủ phủ hơn trăm trượng. Thanh âm gầm lên giận dữ kia của Công Dã Bính tất nhiên cũng truyền vào trong quận chủ phủ. Trong lúc nhất thời, cả đám thân vệ đều leo lên đầu tường quận chủ phủ, cũng có rất nhiều thân vệ chạy ra ngoài, hướng về phía đang xảy ra chiến đấu.

- Nhanh, mau đi cứu quận chủ đại nhân.

- Tần Vân muốn giết quận chủ!

Các thân vệ hô hào, mặc dù có vài người chạy ra khỏi quận chủ phủ nhưng rõ ràng tốc độ chạy rất chậm. Một vài người còn cố ý do dự chậm chạp ở sau cùng.

Ai mà không biết Tần Vân công tử có thực lực kinh khủng bậc nào? Hiện giờ ngay cả quận chủ cũng muốn giết, những thân vệ như bọn họ đây xông lên, không phải là đi chịu chết sao? Chỉ là không chạy đến thì sẽ là bảo vệ bất lực, cũng là tội lớn. Cho nên người nào người nấy đều chạy về phía đó, nhưng không hẹn nhau mà cùng chạy đi rất chậm.

- Ầm!

- Ầm!

- Ầm!

Công Dã Bính liều mạng bay đi, nhưng vừa mới bay lên thì đã bị nện xuống đất.

Trên mặt đất cũng đã bị đập thành một cái hố sâu.

Trong khoảng thời gian này, phi kiếm đã nhiều lần đâm thủng thân thể hắn, thậm chí ngay cả đầu cũng đều bị đâm thủng một lần. Nhưng vết thương bị đâm lại chầm chậm mà khép lại. Tuy rằng đầu óc ong ong, thương thế rất nặng nhưng không lấy được mạng hắn.

- Ta sẽ không chết, sẽ không chết, trốn về quận chủ phủ! Trốn về quận chủ phủ!

Giờ phút này, Công Dã Bính như tên ăn mày đói khát, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, trốn trở về quận chủ phủ.

- Vù.

Cuối cùng có một lần phi kiếm của Tần Vân đâm xuyên thân thể Công Dã Bính, thân thể Công Dã Bính run lên, hắn hai mắt trợn trừng, lộ ra vẻ tuyệt vọng.

- Hết rồi.

Thứ bị đâm vào đó là trái tim quan trọng nhất của hắn, chính là hạch tâm của thân xác yêu ma này. Chỉ cần trái tim toàn vẹn, thương thế của hắn sẽ có thể dần dần hồi phục. Nhưng khi trái tim bị đâm xuyên, vậy thì hắn thật sự hết rồi.

- Ầmmm!

Thân thể Công Dã Bính rơi xuống trên mặt đất, hào quang đỏ sậm dày đặc bên ngoài thân thể cũng tiên tán, lộ ra dáng dấp cơ thể hắn.

Hắn sớm đã khôi phục bộ dạng người trưởng thành, y phục bên ngoài nát vụn, có rất nhiều vết thương.

Hắn ngã trên mặt đất, trên người dính đầy bụi bặm.

Hắn ngẩng đầu nhìn Tần Vân đang đạp phi kiếm giữa không trung, lại nhìn các thân vệ cách đó không xa đang chậm rì rì chạy sang đây. Giờ khắc này, trong đầu hiện lên rất nhiều tình cảnh. Lúc còn trẻ, nương tử và hắn nương tựa lẫn nhau. Nhà nghèo, biết hắn thích uống rượu ngon, nàng bèn gói ghém tiền bạc mua chút rượu đục, lúc hắn đọc sách buổi chiều sẽ hâm nóng rượu cho hắn.

Hắn liều mạng luồn cúi. Vì quyền thế tài phú, hắn còn đầu nhập vào yêu ma. Nương tử phát hiện bí mật của hắn, hắn liền trực tiếp giết chết nương tử, người thân thiết nhất trên đời của mình. Từng bước một, hắn bò lên đến vị trí ngày hôm nay.

- Không ngờ Công Dã Bính ta sẽ chết ở trong tay ngươi.

Công Dã Bính nhìn Tần Vân.

- Đầu nhập vào yêu ma, ngươi đáng chết.

Tần Vân cảm giác được khí tức sinh mệnh của Công Dã Bính đang nhanh chóng suy nhược, trong lòng không chút nào thương hại, chỉ có sát ý! Trên đường ngao du thiên hạ hắn đã từng thấy sự tàn nhẫn của rất nhiều yêu ma, lấy con người làm thức ăn, giết chóc vô số. Công Dã Bính này thân là nhân tộc lại cam nguyện làm yêu ma, càng thêm đáng chết!

Công Dã Bính lại gầm gừ:

- Còn vu hãm ta đầu nhập vào yêu ma? Cái này cũng che đậy không được rằng ngươi giết quận chủ một vùng. Triều đình sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Theo sau tiếng gầm, khí tức sinh mệnh của Công Dã Bính rốt cuộc hoàn toàn tiêu tán.

Công Dã Bính gục đầu, thân thể mềm oặt, hoàn toàn ngã nằm xuống đất. Thân thể hắn vô thanh vô tức tiêu tán, hoàn toàn phân giải ra, ngay cả một giọt máu cũng tan biến đi.

Nháy mắt, Công Dã Bính đã hoàn toàn biến mất, hài cốt không còn, ngay cả một sợi tóc cũng không thể tìm thấy.

- Cái gì?!

Tần Vân sắc mặt đại biến.

Hắn truy sát Công Dã Bính, một là vì trừ đi mối họa này, hai là cũng vì muốn lấy được thi thể của Công Dã Bính! Thi thể của Công Dã Bính có thể chứng minh Công Dã Bính tu hành pháp môn Ma Thần một mạch, tự mình đọa lạc làm yêu ma! Nhưng bây giờ thi thể Công Dã Bính vậy mà hoàn toàn tiêu tán, hóa thành hư vô, trở về thiên địa, điều này làm cho Tần Vân khó có thể tin nổi.

Hắn nào biết rằng, những mầm móng mà yêu ma giới có thể sai phái thẩm thấu vào triều đình có số lượng cực ít, mỗi người đều là được thế lực yêu ma giới dốc lực bồi dưỡng, bày ra thủ đoạn trùng trùng điệp điệp. Tỷ như trong triều đình, trừ Nhân Hoàng - một cường giả kinh khủng hiếm có ra, nếu không căn bản không ai có thể nhìn ra thân phận chân thật của những kẻ ‘gian tế’ này. Lại tỷ như một khi bỏ mình, thân thể bọn họ sẽ hoàn toàn mai một, không lưu lại chút chứng cứ phạm tội nào.

- Tần Vân thật sự giết quận chủ sao?

Các thân vệ cũng trợn mắt hốc mồm.

- Đó là Tần Vân?

- Không thấy rõ.

Một đám thân vệ ngước nhìn Tần Vân đang đạp phi kiếm trên bầu trời. Bên ngoài thân thể hắn lúc này có chân nguyên hộ thể, chân nguyên lưu chuyển hào quang lấp lánh, khó có thể nhìn rõ dung mạo.

- Trước khi chết quận chủ là nói Tần Vân giết hắn.

- Giết quận chủ, trong thiên hạ này, rất lâu rồi không nghe thấy quận chủ nào bị giết đâu. Tần Vân có thể là muốn diệt khẩu mà giết chết chúng ta hay không?

- Muốn diệt khẩu thì phải tiêu diệt sạch tất cả mọi người xung quang, bao gồm cả các thân vệ, gia quyến cùng với cư dân xung quanh, e là gần vạn người. Tần Vân công tử sẽ không ác độc như vậy.

- Không diệt khẩu thì mắc tội lớn giết quận chủ, triều đình nhất định sẽ giết hắn!

Những thân vệ này run rẩy trong lòng. Bọn họ thậm chí sợ hãi mà lùi về sau.

Tần Vân đứng ở giữa không trung, sắc mặt khó coi.

Hắn cũng biết mình đã rơi vào tình huống tồi tệ nhất! Hắn thật không nghĩ tới, đường đường là đại yêu cường đại mà sau khi chết rồi thân thể lại tiêu tán. Tuy rằng bên trong Trần Viên có đám cây cối hoa cỏ bị ‘khí tức yêu ma’ ăn mòn, nhưng ai có thể chứng minh được Công Dã Bính từng đi đến Trần Viên, càng không có cách nào chứng minh là khí tức yêu ma Công Dã Bính phóng thích ra.

- Ta giết quận chủ, thế nhưng không cách nào chứng minh quận chủ hài cốt không còn này là yêu ma.

- Giết quận chủ một vùng... không khác gì tàn sát một đám lớn quan binh.

- Triều đình sẽ không bỏ qua cho ta. Ta không chứng minh được Công Dã Bính là yêu ma, không chứng minh được mình trong sạch, triều đình nhất định sẽ đuổi giết ta.

Sắc mặt Tần Vân càng thêm khó coi.

Hắn nhìn ra phía sau, đám quan binh thân vệ hoảng sợ lùi về sau, trên đầu tường quận chủ phủ phía xa xa cũng có rất nhiều thân vệ đang nhìn.

Tần Vân lại quay đầu nhìn các lão bách tính bị động tĩnh cuộc chiến thu hút đến ở phía xa xa. Một vài người khác thì ở trên lầu nhà mình nhìn sang đây.

Giết sạch bọn họ? Diệt khẩu?

Tần Vân chưa từng nghĩ qua.

- Trốn! Mặc kệ thế nào, trốn càng xa càng tốt.

Tần Vân vung tay lên, lấy đi hết tất cả di vật còn lại trên mặt đất của Công Dã Bính. Sau đó thì đạp phi kiếm, phá không biến mất.

- Đi rồi, Tần Vân đi rồi, hắn đi rồi.

Các thân vệ bấy giờ mới thở phào nhẹ nhỏm.

Một vài người đi đường ở phía xa xa cùng với các dân chúng nhìn sang, ai ai cũng líu lưỡi:

- Tần Vân công tử thật sự giết quận chủ rồi?

- Đó chính quận chủ đó!

- Tần Vân công tử quá dại dột! Quá lỗ mãng rồi!

- Hắn vẫn còn trẻ tuổi, đầu nóng lên thì cái gì cũng làm được, giết quan đó là tạo phản. Ngay cả khi là Tu Tiên giả giết quận chủ, triều đình cũng sẽ không bỏ qua hắn, còn sẽ liên lụy người nhà hắn. Hắn thực sự là trẻ tuổi, quá lỗ mãng.

Những người đi đường ở phía xa nhìn sang rồi nói.

Bỗng nhiên một giọng nói vang lên ở trong đám người:

- Nếu như Tần Vân công tử đều giết hết chúng ta thì đã không ai biết chuyện quận chủ bị giết rồi.

Những người đi đường xung quanh lập tức sửng sốt, yên lặng lại.

- Tần Vân công tử chạy trốn. Hắn không có ý định giết chúng ta. Chỉ là lần này giết quận chủ thì hắn cũng xong rồi., Tần gia cũng xong rồi.

Một lão già thở dài nói.

- Triều đình muốn đuổi giết hắn, trốn không thoát đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.