Tần Vân về đến Quảng Lăng quận, với tư cách là dân bản xứ, hắn đương nhiên nhiệt tình chiêu đãi Long Tiểu Liên.
Quảng Lăng tháng ba quả thật rất đẹp. Tần Vân, Y Tiêu cùng Long Tiểu Liên lúc thì du thuyền trên hồ, lúc thì đi nghe hát dân ca bản địa, có lúc lại đi ăn vài món ngon có lịch sử lâu đời. Đưa Long Tiểu Liên thăm thú, Tần Vân và Y Tiêu cũng thân cận hơn rất nhiều.
- Mẫu thân muội đã vội vã kêu muội trở về rồi, muội không chơi tiếp được nữa. Tỷ tỷ, Tần Vân ca ca, hai người đừng đưa tiễn muội nữa.
Long Tiểu Liên sờ sờ bụng.
- Muội cảm thấy ở Quảng Lăng này nửa tháng mà đã mập lên rồi này.
- Quảng Lăng cách Đông Hải cũng rất gần, sau này muội đến chơi lúc nào cũng được.
Tần Vân mỉm cười nói.
- Cứ định như vậy đi.
Long Tiểu Liên mắt tỏa sáng.
Bỗng nhiên Long Tiểu Liên cười hì hì:
- Tần Vân ca ca, lúc đó hy vọng muội sẽ trực tiếp gọi huynh là tỷ phu mà không bị tỷ tỷ mắng nữa.
- Muội đi đây.
Long Tiểu Liên nói xong thì chuồn mất, dưới sự dẫn dắt của lão giả Quy Yêu mà trực tiếp cưỡi mây bay đi.
- Cuối cùng cũng đi, mấy ngày nay lúc nào bên tai cũng là tiếng luyên thuyên của muội ấy.
Tần Vân cười nói.
Y Tiêu liếc mắt nhìn hắn, gật đầu nói:
- Ừ, ta cũng thấy mấy ngày nay quá mức lười biếng, không có lúc nào nghiêm túc tu hành đạo pháp. Ta trước hết tìm nơi yên tĩnh, tu hành một khoảng thời gian đã.
- Đạo pháp tu hành cũng không thể một mình vùi đầu, còn phải luận bàn với nhau mới có thể nâng cao nhanh hơn.
Tần Vân lập tức nói. Sao hắn có thể để cho Y Tiêu bế quan tu hành, bế quan thì ai biết kéo dài bao lâu?
Y Tiêu mỉm cười, khẽ gật đầu:
- Được, ba ngày sau chúng ta đấu đạo pháp một trận.
- Ta vẫn đang muốn nhìn thử thủ pháp của Thần Tiêu môn.
Tần Vân liền nói.
Y Tiêu quay đầu là đi ngay.
Nàng có thể nào cũng không thể trực tiếp ở lại nhà Tần Vân, nhưng mà hiện giờ trạch viện của nàng cũng là ở xung quanh Tiểu Kính hồ, cách Tần phủ chỉ hơn một dặm.
Tần Vân nhìn bóng lưng Y Tiêu, lòng đầy chờ mong.
Từ lần vội vã trốn chạy ở Đông Hải, cảm thấy không còn hi vọng gì với Y Tiêu nữa, Tần Vân đã hiểu lòng mình, chỉ là hắn cũng không muốn nóng vội, sợ hù Y Tiêu chạy mất.
Những ngày kế tiếp.
Tần Vân và Y Tiêu cũng khôi phục tu hành như thường, chẳng qua bọn họ vẫn ba ngày luận đạo một lần, năm ngày đấu pháp một trận. Luận đạo đấu pháp xong, còn chút thời gian rảnh rỗi, bọn họ sẽ đi thưởng thức mỹ thực Quảng Lăng.
Khi thì bọn họ rẽ vào những quan rượu hẻo lánh, khi thì là tửu lâu xa xỉ, có lúc lại cưỡi mây đạp gió đi bờ sông, ăn một vài món thủy sản vừa mới bắt lên từ sông Giang Dương, thậm chí có lần bọn họ còn tự mình bắt cá trong sông rồi giao cho đầu bếp nấu...
- Điền thúc thúc.
Một ngày nọ, ở trong tĩnh thất, Y Tiêu thông qua pháp bảo truyền tin liên hệ hảo hữu. Hình ảnh hiện ra giữa không trung chính là một lão giả mập mạp, gương mặt lão còn dính bụi, bên cạnh còn có một cái lò lửa khổng lồ.
- Y Tiêu?
Lão giả mập mạp cười nói.
- Sao lại đột nhiên tìm ta thế này?
- Ta muốn một bộ ‘áo bào pháp bảo bát phẩm’.
Y Tiêu nói.
- Có yêu cầu gì không?
Lão già mập mạp hỏi.
- Muốn ẩn chứa lôi pháp không?
- Không cần, không phải cho ta.
Y Tiêu do dự.
- Là áo bào pháp bảo cho nam tử.
- Nam tử?
Lão già mập mạp kinh ngạc.
- Ừm, áo bào cho một kiếm tiên, phương diện hộ thân mạnh một chút là được, ngoài ra không còn gì khác.
Y Tiêu nói.
Lão đầu mập mạp kinh ngạc:
- Chất nữ Y Tiêu ngoan, ngươi mua y bào pháp bảo cho một nam kiếm tiên? Còn đến Thần Tượng phường của ta mua? Nói ta nghe, ngươi và nam kiếm tiên này quan hệ thế nào?
Thần Tượng phường chính là tông phái luyện khí đệ nhất thiên hạ.
Pháp bảo bọn họ làm ra, mỗi món đều là tinh phẩm.
- Đừng hỏi nhiều như vậy, thúc mau chuẩn bị xong, đưa đến Quảng Lăng.
Y Tiêu nói.
- Quảng Lăng? Nam kiếm tiên?
Lão giả mập mạp trừng mắt, miệng cười há thành hình tròn.
- Ta nghĩ là ta đoán được rồi.
Gương mặt Y Tiêu ửng đỏ, lập tức cắt đứt truyền tin.
Mười lăm tháng sau, chính là sinh nhật của Tần Vân.
Buổi sáng, mẫu thân Thường Lan tự mình nấu cho hắn một bát mì trường thọ, bên trong bát mì còn bỏ thêm trứng gà, chính là thói quen từ khi còn bé trong ngày sinh nhật. Tần Vân ăn sạch một bát mì to, nước lèo cũng uống cạn hết veo.
Sau khi ăn uống no đủ, Tần Vân trở về tiểu viện của mình.
Tần phủ hiện giờ còn to hơn rất nhiều lúc quận chủ tặng cho Tần Vân. Thực lực của hắn càng cao thì hắn cũng cần phải có tĩnh thất chuyên môn, nơi bế quan, nơi luyện tập, cùng với nơi tiếp bằng hữu. Vì thế hắn đưa ra một cái giá trên trời mua lại vài tòa nhà xung quanh, nối liền tất cả với nhau. Sau đó thì Tần phủ trở thành như hiện nay, phân nửa chỗ ở đều thuộc riêng của Tần Vân, hơn nữa hắn còn bố trí tầng tầng lớp lớp trận pháp ở toàn bộ Tần phủ.
- Hử?
Tần Vân đi đến hậu hoa viên thì đã thấy Y Tiêu ngồi trên tảng đá cách đó không xa. Nàng mặc áo bào màu đỏ nhạt, mắt nhìn về Tiểu Kính hồ.
- Y Tiêu.
Tần Vân có hơi kinh ngạc.
- Đến cũng không nói trước với ta.
Y Tiêu ôm lấy chiếc y bào đặt ở bên cạnh rồi đưa cho Tần Vân:
- Biết hôm nay là sinh nhật của ngươi, cái này là tặng cho ngươi.
Tần Vân vừa nhìn thì mắt đã sáng lên.
Hoa văn trên bề mặt chiếc áo bào này rất tinh xảo, ẩn chứa trùng trùng điệp điệp trận pháp phù đó. Hơn nữa ấn ký mơ hồ có thể thấy được trong y bào càng làm cho Tần Vân kinh ngạc:
- Thần Tượng phường?
Tần Vân nhìn Y Tiêu dùng hai tay đưa áo bào cho mình.
- Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không nhận lấy, để cho ta cầm mãi sao?
Y Tiêu đỏ ửng mặt.
- À!
Tần Vân bèn nhận lấy, chỉ là sau khi nhận xong thì hắn lập tức xác định đây là một món áo bào pháp bảo bát phẩm.
- Cái này quá quý giá, ta ta...
Tần Vân lập tức nói.
- Đây là y bào pháp bảo bát phẩm, hơn nữa còn là của Thần Tượng phường.
- Cây trâm trước kia huynh đưa ta, đó không phải là pháp bảo bát phẩm sao?
- Nhưng đó chỉ là một cây trâm, đây thì là cả một bộ áo bào, nó còn quý giá hơn pháp bảo thất phẩm thông thường rất nhiều.
Tần Vân nói.
Chính hắn còn tiếc không dám mua cái này. Sau khi dùng bảo vật Công Dã Bính lưu lại nâng cao bản mệnh Phi kiếm lên tới lục phẩm, rồi lại mua rất nhiều trận pháp bố trí trong Tần phủ, phi kiếm pháp bảo khác hắn đều chỉ mua bát phẩm.
Một bộ áo bào này, còn phải đắt hơn gần gấp đôi ba thanh phi kiếm pháp bảo bát phẩm của so với hắn cộng lại.
- Tại sao không nói đến Hắc thủy Ngưu Giác Xoa của Thủy Thần đại yêu trước đây là pháp bảo lục phẩm?
Y Tiêu nói.
- Hơn nữa... Nếu như huynh không muốn nhận thì trả lại đây cho ta.
- Muốn muốn muốn.
Tần Vân lập tức nói.
Áo bào Y Tiêu tặng cho mình.
Một nữ tử tự tay đưa tặng áo bào, Tần Vân lúc này cũng chân chính cảm nhận được tâm ý của Y Tiêu, điều này làm cho hắn vô cùng vui mừng.
Vù.
Áo bào pháp bảo một khi được luyện hóa thì sẽ nhanh chóng bao phủ lên người. Người đẹp vì lụa. Tần Vân cũng lập tức anh tuấn hơn rất nhiều.
Đã là một pháp bảo như vậy, chiếc áo bào này tất nhiên có thể lớn có thể nhỏ, màu sắc có thể thay đổi, hình thức cũng cũng có thể biến hóa một chút.
Tần Vân hơi cảm ứng... Y bào này quả thực thích hợp cho kiếm tiên sử dụng. Sau khi dùng pháp lực kiếm tiên phát động, pháp lực sắc bén tinh thuần của kiếm tiên sẽ được áo bào pháp bảo chuyển hóa, trở thành như vô số sợi tơ đan mắc vào nhau, tạo thành một lớp bảo vệ xung quanh cơ thể.
- Lợi hại!
Tần Vân mặt mày vui mừng.
Y Tiêu đứng bên cạnh, nhìn dáng dấp sau khi thay áo bào pháp bảo của Tần Vân, lại nhìn hào quang lưu chuyển trên mặt ngoài của áo bào pháp bảo, nàng bèn nói:
- Đừng lộ rõ ra như vậy, chờ sau này lại từ từ suy xét sau.
- Được.
Tần Vân đáp, áo bào cũng khôi phục lại bình thường, như là một chiếc áo phổ thông.