Hồng Cửu cầm Mộc trượng trong tay, bước đi thản nhiên, còn Tần Vân thì đi theo phía sau.
- Y cô nương đang ở hơn mười trượng phía trước.
Hồng Cửu tự tin chỉ đường.
Lúc này Tần Vân mới đi nhanh về phía trước.
- A, chờ ta một chút.
Hồng Cửu vội vàng đuổi theo.
Lĩnh vực kiếm ý của Tần Vân nhanh chóng cảm nhận được từng vòng rung động màu xanh nhạt, sau đó hắn tìm ra Y Tiêu.
- Tần Vân?
Trên khuôn mặt của Y Tiêu hiện lên sự vui mừng, nàng chạy nhanh về phía hắn, sau đó cất pháp bảo hộ thân đi.
- Sao trùng hợp vậy, ta lại có thể gặp được ngươi ở đây?
Tần Vân gật đầu cười.
- Đúng vậy, thật là trùng hợp.
Hồng Cửu ở phía sau sờ lên cái mũi, thầm nghĩ.
- Trùng hợp cái rắm, đều là nhờ ta tính ra!
- Tất nhiên, ta và nàng có thể gặp nhau là nhờ Hồng Cửu huynh giúp đỡ một tay.
Tần Vân ở cùng một chỗ với Y Tiêu, trong lòng cũng thả lỏng một hơi.
- Cám ơn Hồng Cửu huynh.
Y Tiêu cũng nhìn Hồng Cửu.
- Phải vậy, nên phải vậy.
Hồng Cửu nhanh chóng nói.
- Hồng Cửu huynh rất giỏi trận pháp, nên đã tính được cửa ra, chúng ta cùng đi ra ngoài luôn.
Tần Vân và Y Tiêu nói cùng một lúc.
- Nhanh đi ra ngoài.
Y Tiêu bất đắc dĩ nói.
- Xung quanh đều có sương mù, mặc dù ta có một lọ Linh Đan, nhưng nó chẳng qua là Linh Đan ngũ phẩm mà thôi, ta sắp không chịu nổi nữa rồi, phải nhanh chóng rời khỏi cái trận pháp này.
Hồng Cửu nói một cách tự tin.
- Ta dẫn đường.
Ba người đi lên mấy trăm dặm phía trước, quẹo trái, sau đó quẹo phải, dễ dàng nhận ra sương mù xung quanh đang nhạt dần, sau đó hoàn toàn biến mất.
- Hô!
Ba người vừa đi ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của sương mù, ai cũng quay lại nhìn mảnh đất đầy sương trắng phía sau.
- Đã đi ra.
Y Tiêu vui vẻ nói.
- Chúng ta là người đầu tiên đi được ra ngoài đấy.
Hồng Cửu cười nói, Tần Vân cũng cẩn thận nhìn kĩ phía trước, ở trước mắt là một đại sảnh của tòa cung điện rộng lớn, mà đại sảnh cũng rất có phong cách cổ xưa, khắp nơi đều có những tảng đá lớn bóng loáng phủ lên, mơ hồ ở đó còn có ánh sáng lấp lánh.
Mái vòm màu đen, lóe lên từng đốm sáng… Giống như bầu trời đêm.
Hưu...u...u...
Bỗng nhiên bên trong có một đốm sáng chói lên, từ sâu trong mái vòm màu đen bay ra, càng ngày càng gần, mấy người Tần Vân vừa nhìn một cái, hóa ra bên trong cái đốm sáng kia thật ra là một cái đại chùy.
- Pháp bảo!
Tần Vân vung tay lên, hai đạo kiếm khí bay ra, quấn lấy thanh đại chùy kia, ánh sáng bao quanh thanh chùy kia lóe lên không ngừng, xen lẫn với ánh sáng những đốm sáng khác ở bên trong mái vòm.
- Hả? Không lấy được?
Tần Vân ngạc nhiên.
- Đi.
Phi kiếm màu tím ở bên hông ra khỏi vỏ, trong nháy mắt đã chém trực tiếp lên đại chùy, thanh chùy kia lóe lên ánh sáng theo tiết tấu, giống như không bị ảnh hưởng chút nào.
- Là trận pháp.
Hai mắt Hồng Cửu tỏa sáng.
- Mỗi đốm sáng trên mái vòm màu đen chính là một pháp bảo! Nơi này cất giữ nhiều pháp bảo như vậy, chỉ có thể dùng trận pháp mới có thể trấn áp được chúng, ngoài ra những trận pháp nhỏ này còn liên hệ với nhau thành một hệ thống trận pháp. Muốn lấy chiếc đại chùy kia, thì chúng ta cần phải phá giải trận pháp. Muốn mạnh mẽ phá hủy sao? Đây là trận pháp của Nguyên Thần Tiên Nhân nên không dùng sức mạnh được.
Tần Vân gật đầu.
- Tần Vân huynh, huynh dùng Kiếm Khí cuốn lấy thanh đại chùy này, đừng cho nó bay mất, ta cần thời gian để phá giải trận pháp.
Hồng Cửu nói.
- Được, vậy thì nhờ ngươi.
Tần Vân nói.
- Ta cũng biết sơ qua trận pháp, nhưng bảo tàng trận pháp như thế này, là trận nhỏ kết hợp thành trận lớn, những trận cơ khác nhau có thể kết hợp với nhau.
Y Tiêu vừa nhìn đã nhíu mày, Tần Vân thấy vậy cười ha ha nói.
- Y Tiêu, nàng còn nhìn ra được thật giả, còn ta chỉ thấy mấy đốm sáng mà thôi, còn những cái khác thì không hiểu chút gì.
Hồng Cửu ở bên cạnh vừa suy tính gì đó, vừa nói.
- Tần Vân huynh, tất cả đều có quy luật riêng, giống như thuật phi kếm của huynh, nếu dùng phương pháp ngự kiếm khác nhau thì sẽ phát huy tác dụng khác nhau, uy lực cũng khác. Tương tự, trận pháp cũng lợi dụng ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ và các loại Âm Dương để làm ra pháp trận, trận pháp càng mạnh mẽ, thì càng giống tự nhiên.
Trận pháp này giống như bầu trời đêm, may mắn đây chỉ là thử thách mà Cảnh Dương Tiên Nhân đưa ra để thử chúng ta mà thôi, nếu không nó đã đánh cho cả ba người chúng ta tan xác, còn sau đó thì dễ dàng, nếu như ông ta không muốn tặng bảo vậy cho chúng ta, vậy thì không ai ở đây có thể cầm đi được.
Tần Vân gật đầu, hắn tu hành đã mất rất nhiều thời gian rồi, sao có thời gian để nghiên cứu trận pháp được.
Chỉ có điều, nếu tu hành càng lâu, càng có hiểu biết rộng hơn, nếu như không có cách nào tăng thực lực lên, có thể kiêm tu những thứ khác được.
Giống như Nguyên Thần Tiên Nhân trường sinh, có rất nhiều điều kiện để tu hành loại khác, ví dụ như Cảnh Dương Tiên Nhân là "Túi Thần Hỏa", trong lịch sử luyện đan có thể xếp đến hạng mấy đấy, mà hắn còn am hiểu một chút "Đô Thiên Thần Lôi", đừng nói là trận pháp, ngay cả Phù lục cũng là cao thủ thứ nhất, sao có thể không hiểu mấy cái trận pháp này được?
- Cái đại chùy này là vật dễ lấy nhất, xem ra nó không phải là bảo bối gì đáng giá rồi.
Hồng Cửu nói, sau đó chỉ về hai nơi.
- Tần Vân huynh, chỉ cần huynh đánh vào hai chỗ này, là có thể lấy được đại chùy xuống.
Nói xong Hồng Cửu thả ra hai đạo pháp lực chân nguyên, chỉ vào hai chỗ trong đốm sáng.
- Được!
Tần Vân gật đầu, lập tức đánh ra hai kiếm, phi kiếm lao thẳng đến hai chỗ trong đốm sáng, phi kiếm bay mấy trăm trượng trong bóng tối, mới đánh đến hai chỗ kia.
Oanh, oanh.
Theo sau hai tiếng nổ lớn, Tần Vân cảm giác kiếm khí đang kéo đại chùy có sự thay đổi, kiếm khí vốn đang lôi đại chùy kia, mà sự trói buộc trên đại chùy bỗng nhiên biến mất, ánh sáng bên ngoài nó cũng tiêu tan, Tần Vân nhanh chóng kéo nó xuống, đại chùy bay đến trước mắt, Tần Vân vươn tay cầm lấy.
- Pháp bảo tứ phẩm.
Tần Vân nhìn xong rồi nói, đã đến được đây, dù là pháp bảo tứ phẩm, Tần Vân, Hồng Cửu cũng bình tĩnh như thường.
- Lấy một cái khác.
Hồng Cửu nhìn lên phía trên.
Tần Vân cất pháp bảo tứ phẩm đi, hắn nhìn về phía mái vòm màu đen, lại có một đốm sáng hạ xuống, càng ngày càng rõ, chính là một lá cờ nhỏ màu đỏ, Tần Vân lập tức thả ra một luồng Kiếm Khí quấn chặt lá cờ màu đỏ.
Bên trên lá cờ màu đỏ lóe lên ánh sáng càng phức tạp hơn, Tần Vân nhìn thấy hơi khó chịu.
- Trận pháp phong ấn lá cờ là trận pháp lợi hại hơn.
Hồng Cửu cau mày, nói xong hắn im lặng để bắt đầu suy nghĩ.
- Quá khó.
Y Tiêu nhìn một lúc, cũng nói thầm.
Tần Vân thử sử dụng bản mệnh Phi kiếm, dùng sức mạnh phá vỡ trận pháp, nhưng cũng vô dụng.
Tất nhiên trên vòm trời màu đen có rất nhiều pháp bảo, chỉ có thể phá trận mới có thể lấy được bảo vật! Đây chính là quy định của Cảnh Dương Tiên Nhân.
- Hô!
Một lúc sau, có một đốm sáng khác bay xuống, càng ngày càng gần, Tần Vân, Y Tiên đều nhìn thấy rõ.
- Hả?
Ánh sáng bao bọc một thanh phi kiếm, toàn thân phi kiếm màu tím, gần giống với màu đen bình thường, nhưng nhìn kĩ lại, bề ngoài nó lại sáng bóng mê người. Tần Vân lập tức thả ra kiếm khí muốn quấn chặt thanh phi kiếm này, nhưng ánh sáng trên kiếm lóe lên, không thể quấn lại được.
- Phi kiếm.
Y Tiêu lộ ra vẻ mặt vui mừng.
- Tần Vân, có lẽ tương lai ngươi có thể sử dụng được nó.
Hồng Cửu quay đầu nhìn, sắc mặt hắn cũng thay đổi, mở miệng nói.
- Tần Vân huynh, phi kiếm và lá cờ màu đỏ kia, trận pháp phong ấn cả hai gần giống như nhau. Huynh nói, bây giờ chúng ta nên phá trận lấy cái nào trước mới được?
- Vậy thì lấy cái là cờ màu đỏ đi, không phải ngươi suy nghĩ về nó một lúc lâu rồi sao?
Tần Vân hỏi.
- Hai trận pháp đều rất khó, sợ rằng phải dùng thời gian rất lâu mới có thể phá giải.
Hồng Cửu nói.
- Cái này không thể nhanh chóng lấy được.
Sau đó Hồng Cửu truyền âm cho Tần Vân.
- Tần Vân huynh, huynh có Kim Đan Ngoại Đan, chuôi phi kiếm này rất lợi hại, chỉ cần có thể lấy được nó, huynh có thể sử dụng được ngay.
- Được, vậy chúng ta lấy thanh phi kiếm kia.
Tần Vân gật đầu.
- Được!
Hồng Cửu dùng toàn sức lực để suy diễm trận pháp phong ấn phi kiếm.
Thời gian dần qua đi.
Mỗi một khoảng thời gian, trên mái vòm màu đen lại có một bảo vật xuất hiện, có bảo vật bay xuống đây, Tần Vân đều thả kiếm khí vây lại không cho nó bay đi. Nhưng hắn không hiểu gì về trận pháp, không thể lấy được.
- Vù vù.
Bạch Quân Nguyệt với khuôn mặt lạnh lùng và muội muôi là Bạch Quân Ngữ đi ra, bên cạnh còn có Chu Bát, Chu Phong Tử đang cười nói. Bốn người bọn họ cùng nhau ra khỏi sương mù trắng ở xa.
- Hắc hắc, cuối cùng cũng đi ra được.
Chu Bát cười nói.
- Tỷ tỷ.
Bạch Quân Ngữ nhìn về phía xa xa, ba người Tần Vân đang khống chế hơn ba mươi pháp bảo ở giữa không trung, nàng cười nói.
- Tỷ nhìn đi, Tần Vân kia đang phóng ra kiếm khí để vây nhiều pháp bảo lại, nhưng không hề lấy được một món nào, chẳng lẽ bọn họ không nhìn ra, dưới mỗi pháp bảo đều bị trận pháp phong ấn lại sao?
- Tần Vân huynh, huynh đánh năm điểm kia vào một lúc, có thể lấy được thanh phi kiếm này.
Hồng Cửu sờ mồ hôi trên trán, hắn truyền âm cho Tần Vân, đồng thời thả ra năm đạo pháp lực Chân Nguyên chỉ vào năm nơi.
- Được!
Trong nháy mắt Tần Vân thả ra năm thanh phi kiếm, bên trong năm thanh phi kiếm đó, có ngũ phẩm phi kiếm, cũng có bát phẩm phi kiếm.
Chỉ có điều lúc bắn trúng năm vị trí kia, ánh sáng quấn quanh phi kiếm màu tím cũng biến mất, sự trói buộc mất đi, phi kiếm màu tím cũng bị Tần Vân lấy được.
- Thật là lợi hại!
Bạch Quân Ngữ, thiếu niên tuấn mỹ Chu Bát đều ngạc nhiên nhìn về phía Hồng Cửu, hai người bọn họ đều am hiểu trận pháp, tất nhiên cũng biết được trận pháp phong ấn phi kiếm màu tím kia lợi hại đến trình độ nào.
Tần Vân cầm phi kiếm màu tím đậm trong tay, một cảm giác nóng bỏng truyền đến, trong lòng nhịn không được sự vui mừng.