Luận bảo vật thì Y thị lão tổ có lẽ không thua gì Cảnh Dương Tiên Nhân, cũng như Cảnh Dương Tiên Nhân, “Đâu Suất Thần Hỏa Phù Lục” là chỗ dựa để ông ta tung hoành thiên hạ! Kim Đan Lô là bảo bối luyện đan của hắn. Tuyệt đối sẽ không bán! Cảnh Dương Tiên Nhân muốn gom góp bảo vật mua sắm một kiện bảo vật tầng thứ tương tự như Kim Đan Lô đều sẽ rất phí sức. Y thị lão tổ cũng như thế, đúng là chưa chắc đã mua được.
Chỉ có điều sau lưng còn có Thần Tiêu môn!
- Nhị thúc.
Y Tiêu có phần đành chịu.
- Ta nói gì nhỉ? Giao tình giữa ngươi và Tần Vân vốn cũng không sai.
Y Phong Cốc liền nói.
Tần Vân cười, cười nhìn Y Tiêu.
- Tần Vân.
Y Tiêu truyền âm nói:
- Nếu như Thần Tiêu môn có thể đưa ra lợi ích khiến ngươi vừa lòng, ngươi hoàn toàn có thể bán cho Y thị hoặc bán cho Thần Tiêu môn. Còn nếu không vừa lòng, tốt nhất nên bán cho triều đình hoặc Linh Bảo Sơn mới thỏa đáng.
Thiên hạ này, luận giàu có nhất, một là triều đình, hai chính là đầu nguồn của Đạo gia, Linh Bảo Sơn.
Rốt cục triều đình là thế lực khống chế toàn bộ thiên hạ, luận thực lực, so với bất kỳ Thánh Địa nào đều chỉ mạnh không kém! Vả lại triều đình cũng là Thần Ma nhất mạch, sau lưng Thần Ma nhất mạch có không biết bao nhiêu là cường giả.
Linh Bảo Sơn thì là thế lực xa xưa nhất! Căn cơ sâu nhất!
Đó là nơi diễn giải Đạo tổ, dù thiên hạ trải qua rất nhiều kiếp nạn, nhưng Linh Bảo Sơn vẫn chưa bao giờ bị lay động.
- Yên tâm đi.
Tần Vân truyền âm nói:
Trong lòng ta tự có cân nhắc.
- Tần Vân huynh.
Hồng Cửu mặc dù đang phá trận, nhưng nghe được lời Y Phong Cốc liền cũng truyền âm nói:
Kim Đan Lô này bán cho ai do ngươi quyết định, bảo vật đổi được ta cũng không cần, lần này bảo vật ta giành được ở Tiên Phủ đã đủ nhiều.
- Sớm đã thỏa thuận, tất cả một nửa!
- Ngăn cả Địa Hỏa toàn dựa vào ngươi, ta được thêm nữa thì thẹn lắm.
- Không có ngươi hỗ trợ, làm sao ta có thể được đến Kim Đan Ngoại Đan? Không có Kim Đan Ngoại Đan, làm sao ta có thể chống lại Địa Hỏa, hơn nữa giờ phá trận vẫn phải dựa vào ngươi.
Tần Vân truyền âm nói:
- Được rồi, việc này không cần nhiều lời.
Hồng Cửu ngầm cảm khái.
May mắn mời được Tần Vân hỗ trợ.
- Tần Vân huynh, ta cũng không nhiều lời, vẫn cứ dựa theo quy củ cũ, đợi mua Kim Đan Lô. Phần của ta ngươi đưa trước ba thành! Chờ sau khi ta bước vào Tiên Thiên Thực Đan cảnh lại đưa bảy thành còn dư.
Hồng Cửu truyền âm nói:
- Bảo vật quá nhiều, ta sợ không thể che lấp hết bảo quang, dẫn tới đại họa.
Được.
Tần Vân truyền âm đáp.
- Ta còn một yêu cầu.
Hồng Cửu truyền âm nói.
- Giữa ta với ngươi, có gì cứ nói thẳng.
Tần Vân truyền âm cười nói.
- Chuyện ngươi chia bảo vật cho ta, ngươi biết ta biết, không thể để cho người nào biết nữa.
Hồng Cửu truyền âm nói:
- Ta tay yếu chân mềm, dù có được Kim Đan Ngoại Đan. Nhưng ta lại không nắm giữ ý cảnh Thiên Đạo! Một tên tu đạo Tiên Thiên Kim Đan nào đó ta cũng đánh không lại.
- Được!
Tần Vân trực tiếp đáp.
- Làm như vậy, sẽ khiến người ngoài tưởng rằng Tần Vân huynh được đến tất cả bảo vật, sẽ đẩy ngươi vào cảnh nguy hiểm.
Hồng Cửu truyền âm:
- Hồng Cửu có thẹn, đợi sau này trở lại Quảng Lăng, chắc chắn có hậu báo.
Tần Vân nhịn không được cười lên, chỉ có điều cũng không nhiều lời.
Đối với hắn mà nói.
Siêu phẩm pháp bảo Kim Đan Lô, nửa phần nguy hiểm, cùng một phần nguy hiểm, thực tế không có gì khác biệt. Huống chi hắn có đại công đức trên người, Tiên Nhân Ma Thần căn bản không dám động thủ tìm chết, đừng nói siêu phẩm pháp bảo, dù hắn có được đến Linh Bảo, thì cũng không có Tiên Nhân Ma Thần nào tới động thủ, đấy không phải động thủ, mà là tự sát! Về phần địch nhân cấp Tiên Thiên Kim Đan cảnh? Tần Vân vẫn rất tự tin. Có bảo bối đổi được từ Kim Đan Lô, lòng tin của hắn càng lớn mấy phần!
Trong Địa Hỏa hừng hực.
Cơ Liệt nhìn đến nỗi tròng mắt như muốn bốc lửa:
- Phi kiếm chi thuật của Tần Vân kia đúng là có thể ngăn cản Địa Hỏa. Nhưng mà, rõ ràng khi trước ta từng giao thủ qua với hắn, chẳng lẽ lúc đó hắn có che giấu? Chẳng lẽ hắn đột nhiên đột phá đến Tiên Thiên Thực Đan cảnh? Hay là hắn đã được đến Kim Đan Ngoại Đan?
Giờ khắc này, Cơ Liệt có quá nhiều suy đoán.
Nhưng bất kể suy đoán như nào, Kim Đan Lô đã sắp rơi vào trong tay Tần Vân trong tay.
- Tỷ tỷ, Tần Vân cũng có được Kim Đan Lô.
Bạch Quân Ngữ liền nói.
- Ừ!
Bạch Quân Nguyệt nhìn:
- Chỉ cần trong Tiên Phủ không đoạt được Kim Đan Lô của hắn. Như vậy một khi ra khỏi Tiên Phủ hắn có thể đơn giản bán đi! Bây giờ ngoài Tiên Phủ đang có nhiều Tiên Nhân âm thầm coi chừng trong này.
- Nhiều Tiên Nhân?
Bạch Quân Ngữ kinh ngạc hỏi, lúc các nàng nói chuyện đã cách tuyệt xung quanh.
- Triều đình, Linh Bảo Sơn đấy, Thần Tiêu môn, Hỗn Nguyên tông đều có Tiên Nhân đang coi chừng. Nguyên Thần Tiên Nhân duy nhất của Cảnh Sơn phái cũng đang coi chừng.
Bạch Quân Nguyệt cười nói:
- Rốt cuộc đó là Linh Bảo, siêu phẩm pháp bảo, một khi đại lượng điển tịch lộ ra ngoài, chỉ sợ bọn hắn sẽ lập tức bảo hộ đệ tử trong môn rời đi. Không cho đám đại Yêu Ma cơ hội cướp đi bảo bối.
Tiên Nhân giám hộ rời đi, đại Yêu Ma Kim Đan cảnh cũng không cách nào đuổi theo.
Hơn nửa canh giờ sau.
Mộc trượng trong tay Hồng Cửu vỗ đánh lên mặt đất, trên người có sáu tấm lệnh bài bay ra, đồng thời oanh kích tới sáu nơi khác nhau.
“Oanh”.
Trận pháp rung động lắc lư.
Kim Đan Lô cũng khe khẽ nổ vang.
Được rồi, đã rút phong ấn khỏi Kim Đan Lô, có thể cầm đi.
Hồng Cửu nói.
- Được!
Tần Vân gật đầu, vung tay đẩy ra Kiếm Khí, từng đạo Kiếm Khí quấn chặt lấy Kim Đan Lô, trực tiếp dời lên, tiếp đó Tần Vân mở ra miệng Túi Càn Khôn, miệng túi lập tức biến lớn. Lần này lúc phát hiện những bảo vật di lưu ngoài Tiên Phủ, phần nhiều đều là của tiền bối Tiên Thiên Kim Đan cảnh di lưu, trong đó Tần Vân phát hiện một Túi Càn Khôn cực lớn, có thể chứa được vật có phạm vi ước chừng mười trượng.
Trong khi Kim Đan Lô này chỉ cao vẻn vẹn hơn một trượng, rất nhanh liền bay vào.
Tiếp theo Túi Càn Khôn thắt lại, trực tiếp buộc ở bên hông.
Y Tiêu, Y Phong Cốc, Hồng Cửu không khỏi nhìn nhìn Túi Càn Không bên hông Tần Vân, đó chính là siêu phẩm pháp bảo “Kim Đan Lô”!
“Oanh long long”.
Khi Tần Vân vừa cất đi Kim Đan Lô, xa xa lại có cửa điện bị bóc mở.
- Bên ngoài có cửa điện mở ra.
Cả đám đều nhìn ra phía ngoài, Địa Hỏa bốc lên, mơ hồ thấy được bóng cửa điện mở toang.
- Đám người Cơ Liệt chưa ai đi cả.
Y Tiêu liền nói:
- Tần Vân, cẩn thận đám người Cơ Liệt.
- Lúc trước tên Cơ Liệt kia có ý đồ động thủ với Y Tiêu, hoàn toàn cũng có khả năng động thủ với ngươi.
Y Phong Cốc cũng nhắc nhở:
- Còn cả Bạch Quân Nguyệt nữa, vì siêu phẩm pháp bảo, Bạch Quân Nguyệt rất có thể sẽ liên thủ với hắn.
- Đi ra ngoài trước rồi hẵng tính.
Tần Vân cười nói.
Khi trước không có Kim Đan Ngoại Đan, hắn đã đủ sức đánh ngang tay với Cơ Liệt.
Bây giờ có được Kim Đan Ngoại Đan! Giao thủ chính diện, sợ là đến lượt Cơ Liệt hốt hoảng đào mạng! Tất cả chúng nhân tại trường có liên thủ cũng không khả năng lay động Chu Thiên Kiếm Quang của mình, vả lại bây giờ mình lại có thêm một thanh nhị phẩm phi kiếm “Trầm Sa Kiếm”. Trầm Sa Kiếm thi triển ra, uy thế không kém Bản Mệnh Phi Kiếm là bao. Giờ hồn phách mình lại được Kim Đan Ngoại Đan nuôi dưỡng, đang không ngừng trở nên mạnh mẽ.
- Hô.
Thi triển ra quang tráo Chu Thiên Kiếm Quang, bảo hộ quanh bốn người, tấn tốc bay ra bên ngoài.
Cơ Liệt nhìn chằm chằm đám người Tần Vân.
Khi bốn người Tần Vân vừa xông ra.
- Tần Vân.
Cơ Liệt vung tay lên, sưu sưu sưu, từng can đại kỳ tanh mùi máu bay ra, đầy đủ mười hai can đại kỳ lơ lửng chung quanh người hắn. Trên mỗi can đại kỳ đều có đồ tượng Thần Ma, Cơ Liệt nhìn chằm chằm Tần Vân, quát lớn:
Đây chính là Đô Thiên Thần Sát Kỳ mà bệ hạ ban thưởng, giờ ngươi giao ra Kim Đan thì còn có thể sống. Bằng không đừng trách ta vô tình.
- Đúng là muốn động thủ.
Sắc mặt Hồng Cửu khẽ biến.
- Đô Thiên Thần Sát Kỳ?
Y Tiêu cũng lo lắng, lập tức truyền âm cho Tần Vân:
Đấy cũng là bảo vật Thần Ma nhất mạch, tiêu hao Huyết Khí, có thể ngưng luyện ra mười hai tôn hóa thân Đô Thiên Thần Ma.
Tần Vân lại chẳng có vẻ gì là sợ sệt.
- Bạch tiên tử!
Cơ Liệt mở miệng nói tiếp:
- Nếu Bạch gia các ngươi đã phái ngươi tới, tuyệt không phải chỉ có mỗi Tiểu Chu Thiên Tinh Thần, kính xin cùng nhau ra tay toàn lực, giờ là lúc liều mạng, không cần thiết phải lưu thủ nữa, đến lúc giành được Kim Đan Lô, ta và ngươi chia đều, thế nào?
Bạch Quân Nguyệt liếc nhìn Cơ Liệt, lạnh nhạt nói:
- Cơ Liệt, ngươi muốn động thủ thì cứ động thủ, đừng kéo ta vào.
Cơ Liệt lập tức hơi ngạc nhiên.
Cái gì?
- Siêu phẩm pháp bảo mà ngươi cũng không tranh?
Cơ Liệt nôn nóng nói.
- Phi kiếm chi thuật của Tần Vân tiểu huynh đệ, ta tự thấy không phá giải được.
Bạch Quân Nguyệt nói:
- Ngươi muốn tranh giành thì cứ việc tranh giành. Làm sao? Cứ phải muốn lôi ta vào, hay là bởi vẻn vẹn ỷ vào mười hai tôn hóa thân Thần Ma nên không nắm chặt đối phó được Tần Vân?
Cơ Liệt sắc mặt khó coi.
Tần Vân nhìn về phía Bạch Quân Nguyệt:
- Tạ Bạch tiên tử.
Bạch Quân Nguyệt nhìn hai người Tần Vân, Y Tiêu, khóe môi bỗng nhiên hơi nhếch lên, thoáng hiện ý cười khó được.
- Hả?
Bạch Quân Ngữ ở bên kinh ngạc vạn phần.
Bạch Quân Nguyệt mang theo một tia cười nhạt, nhìn hai người Tần Vân, Y Tiêu:
- Trai tài gái sắc, thật sự khiến người ta nhìn mà ghen tị.
Tần Vân, Y Tiêu đều hơi ngạc nhiên.
- Bạch tiên tử, ngươi đây là...
Cơ Liệt lo lắng.
- Tần Vân, nếu ngươi muốn bán Kim Đan Lô này thì có thể bán cho Linh Bảo Sơn chúng ta.
Bạch Quân Nguyệt cười nói:
- Tuy thực lực triều đình tuy cũng sâu dày, nhưng rốt cục vẫn là Thần Ma nhất mạch, bảo vật Đạo gia mà bọn hắn cất giấu tuyệt không bằng Linh Bảo Sơn chúng ta, muội muội, chúng ta đi.
Nói rồi Bạch Quân Nguyệt dẫn theo muội muội Bạch Quân Ngữ men theo cửa điện bóc mở lúc trước đi ra ngoài.
- Tỷ tỷ, ngươi vừa mới cười?
Bạch Quân Ngữ vẫn cứ truy vấn, vừa nói vừa đi ra cửa.
- Chúng ta cũng tranh thủ thời gian đi thôi.
Chu Bát lôi kéo đại ca Chu Phong Tử, tấn tốc đi ra ngoài.
Tần Vân nhìn Cơ Liệt:
- Còn muốn động thủ nữa không?
Cơ Liệt nhìn mười hai can Đô Thiên Thần Sát Kỳ lơ lửng chung quanh, do dự một lúc, cuối cùng thu hết lại, ảo não đi ra: