Lê Ngọc Thanh trong lòng chấn động. 'Ngọc Thanh muội tử' cách xưng hô này quá xa xưa. Thuở thiếu thời, nàng một mình phiêu bạt, gia nhập vào một đám thiếu niên hội tụ ở Tây Sơn kiếm viên. Nàng chính là một trong số ít thiếu nữ ở đó. Nàng ở trong luyện kiếm, những thiếu niên kia đều gọi nàng là 'Ngọc Thanh muội tử', cũng bởi vì nàng nhỏ tuổi.
Về sau trưởng thành, phụ thân không cho phép nàng xuất đầu lộ diện ở bên ngoài.
Sau khi theo phụ thân tới Nam Minh Quận, một mối hôn sự rất nhanh định ra, tiếp theo đến Quy Hải Gia. Từ đó nàng trở thành một nàng dâu trong hào môn, thường ở trong phủ đệ, rất ít khi bước chân ra bên ngoài. Quy Hải Gia là một số hai gia tộc quyền thế ở Nam Minh Quận, có rất nhiều quy củ. Nàng bình thường ở trong phủ thêu hoa vẽ tranh cùng phu quân, lúc không có người ngoài cũng có thẻ luyện kiếm.
Lúc phu quân nàng còn sống, cuộc sống cũng rất tốt.
Nhưng sau khi phu quân bệnh chết, nàng lại mới sinh tiểu nữ nhi, cuộc sống liền khổ cực trăm bề.
- Ngọc Thanh muội tử?
Lê Ngọc Thanh nhìn theo hướng phát ra tiếng nói.
- Là ai đang gọi ta?
Nhìn một cái.
Chỉ thấy một tên thanh niên đang cười đi tới:
- Ngọc Thanh muội tử, còn nhớ bạn cũ ở Tây Sơn kiếm viên năm đó không?
Lúc Tần Vân đi tới, cũng không thèm để tâm tới những hộ vệ đang vây quanh Lê Ngọc Thanh. Những người đi đường bình thường đã sớm trốn xa, dân chúng căn bản không dám tới gần những hộ vệ mang theo binh khí này.
- Hử?
Gã thanh niên nhíu mày nhìn về phía Tần Vân.
- Mau cút!
Lập tức phía trước Tần Vân có hai tên hộ vệ, trực tiếp vung đao quát.
- Ta và các ngươi không oán không cừu, vậy mà lại vung đao lên, cái này không tốt đâu.
Tần Vân cười nói đi tới, dáng vẻ rất mạo hiểm sợ là tránh không được lưỡi đao đang chém tới. Chỉ là khi lưỡi đao đâm tới, ngón tay hắn khẽ vung lên điểm nhẹ vào thân hai thanh đao, làm cho hai tên hộ vệ vung đao về hướng khác, đồng thời tự chém vào tay nhau. Mặc dù hai tên hộ vệ đã cố thu lực về, nhưng vẫn bị thương nặng, máu me đầm đìa.
Đao trong tay hai tên hộ vệ rơi xuống, ôm lấy cánh tay bị thường của mình.
- Chỉ là hộ vệ mà thôi, đối với người bình thường ra tay đừng quá tàn nhẫn, nếu không hại người hại mình.
Tần Vân nói xong liền đi tới bên cạnh Lê Ngọc Thanh. Những hộ vệ xung quanh lại có chút giật mình, ngay cả gã thanh niên đứng đầu thấy thế cũng hơi kinh hãi.
Bọn hắn đều nhìn ra được, thanh niên xen vào chuyện bao đồng này thực lực vô cùng lợi hại.
Tay không tấc sắt, hai ngón tay đơn giản đã làm cho hai tên hộ vệ luyện khí tầng sáu bị thương nặng.
- Vị bằng hữu này, người đừng xen vào việc của người khác.
Gã thanh niên lạnh lùng quát.
Tần Vân lại nhìn Lê Ngọc Thanh. 'Ngọc Thanh muội tử' lúc trước là thiếu nữ hoạt bát ở Tây Sơn kiếm viên, bây giờ đã là góa phụ. Trên người ăn mặc như một nông phụ, thậm chí trên mặt còn cố ý bôi bẩn một chút, phía sau tiểu nữ nhi vẫn còn đang ngủ say.
- Ngươi là Vân Phong Tử?
Lê Ngọc Thanh ngờ ngợ. Mặc dù Tần Vân thành thục khác biệt rất nhiều, nhưng so với dáng vẻ năm mười lăm tuổi cũng vẫn có nhiều chỗ tương tự.
- Ngọc Thanh muội tử, nhiều năm không gặp, vừa gặp mặt liền gọi ta Vân Phong Tử?
Tần Vân trêu ghẹo nói.
- Vân ca.
Lê Ngọc Thanh trong lòng ấm áp, nhưng nhìn đám người Quy Hải Gia xung quanh, liền nói.
- Những người này đều là người của Quy Hải Gia. Huynh đừng để ý đến ta, huynh đi mau đi.
- Ngọc Thanh muội tử, năm đó ở Tây Sơn kiếm viên ta đã được gọi là Kiếm Thần.
Tần Vân cười nói.
- Bây giờ tám năm đã trôi qua, ta so với lúc trước lợi hại hơn nhiều, còn sợ đám tiểu tặc này sao.
- Hừ hừ.
Gã thanh niên cười lạnh nói.
- Một kẻ thân mật gọi muội tử, một kẻ gọi Vân ca? Ta nói đệ muội này, không phải muội muốn thủ tiết cho đệ đệ đã chết của ta sao? Hiện tại thế nào, muốn thông đồng với tên mặt trắng này ư?
- Tên mặt trắng?
Tần Vân kinh ngạc nhìn về phía thanh niên mắt hình tam giác.
- Thật là hiếm khi nghe thấy có người gọi ta là tên mặt trắng. Chẳng lẽ ta cũng có thể dựa vào mặt để kiếm cơm?
- Ừm, đúng là so với ngươi, diện mạo này của ngươi thật đúng là…
Tần Vân lộ ra vẻ ghét bỏ.
- Ở trên đường cái tuỳ tiện lôi kéo người khác, so với ngươi, cũng có thể coi là tên mặt trắng.
- Mồm mép ngược lại rất lợi hại.
Gã thanh niên sầm mặt lại.
- Vân ca, hắn là Quy Hải Trình của Quy Hải Gia, chính là người tu hành.
Lê Ngọc Thanh liền nói.
- Quy Hải Gia thế lớn, không chọc nổi, ngươi cũng đừng để ý đến.
Quy Hải Gia có thể trở thành một trong hai gia tộc quyền thế nhất của quận thành, tự nhiên có chỗ hơn người.
Gã thanh niên cười lạnh nói:
- Hiện tại muốn trốn? Muộn mất rồi.
Nói xong hắn nhìn một thủ hạ bên cạnh, ánh mắt ra hiệu.
- Lên!
Một tên độc nhãn hộ vệ ở bên cạnh chợt vung tay lên, một ngọn phi đao trong nháy mắt bay ra, bắn về phía Tần Vân. Bởi vì ở trong quận thành bọn hắn cũng không muốn trực tiếp giết người, phi đao này là bắn về phía Tần Vân cánh tay.
Vù!
Nhưng sau khi phi đao ném ra lại xẹt qua một đường vòng cung, rơi trên mặt đất.
Bọn hộ vệ xung quanh đều kinh ngạc.
Một ngọn phi đao nhẹ nhàng bay ra, giống như không có khí lực, sau đó rơi xuống trên mặt đất, không đụng phải Tần Vân!
- Cái gì?
Độc nhãn hộ vệ trừng to con mắt còn lại. Tuyệt kỹ phi đao của hắn làm sao có thể sơ suất lớn như thế? Rõ ràng hắn đã điều động chân khí trong cơ thể, một tảng đá lớn cũng có thể xuyên thủng, làm sao lại nhẹ nhàng bất lực rơi xuống?
- Độc Lang, ngươi có dùng lực để ném phi đao không vậy?
Một tên đứng bên cạnh không nhịn được thấp giọng nói.
Gã thanh niên cũng nhíu mày.
Hắn tận mắt thấy ngọn phi đao ném ra, người bên ngoài ai cũng không chạm vào nó, nhưng lực phi đao bay lại trở nên rất yếu, nhẹ nhàng rơi xuống.
- Ta không có.
Độc nhãn hộ vệ không tin, lại ném ra thanh phi đao thứ hai.
Vù!
Giống như đứa trẻ chơi trò ném phi đao, phi đao vẫn như cũ bất lực, chỉ bay xa mấy trượng cũng chưa tới trước mặt Tần Vân, đã hết lực, rơi xuống trên mặt đất.
Tần Vân cũng làm ra vẻ kinh ngạc, cúi đầu nhìn phi đao trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn độc nhãn hộ vệ đứng bên cạnh gã thanh niên, liền nói:
- Này, độc nhãn, ngươi sao thế? Chưa ăn no sao, hay là không nỡ làm tổn thương ta, tùy tiện tìm một đứa trẻ cũng ném xa hơn ngươi.
- Gặp quỷ rồi!
Độc nhãn hộ vệ sắc mặt đỏ bừng, liền ném một đống phi đao. Vù vù vù. Sáu ngọn phi đao ném ra. Mỗi một cái lại nhẹ nhàng rơi xuống đất, rơi dưới chân Tần Vân.
Lê Ngọc Thanh đứng bên cạnh cũng cảm thấy không rõ.
- Dừng tay.
Gã thanh niên lại là quát, độc nhãn hộ vệ lúc này mới dừng.
- Xem ra ngươi cũng là người trong tu hành.
Gã thanh niên nhìn Tần Vân.
- Không biết học được bàng môn tiểu pháp thuật ở đâu, cố ý dọa người?
- Bàng môn tiểu pháp thuật.
Tần Vân kinh ngạc.
- Pháp thuật gì, ta làm sao không biết?
Hộ vệ bên trong có một người tu hành đang truyền âm cho Quy Hải Trình:
- Nhị công tử, ta thấy bộ khoái ở Dung Đàn quận đang chạy tới, cách chỗ này cũng một dặm. Mặc dù chúng ta không giết người, nhưng bộ khoái đuổi tới vẫn còn có chút phiền phức. Mau chóng động thủ thôi.
- Tốt, ngươi và ta cùng động thủ, bắt nàng trước.
Gã thanh niên truyền âm nói.
Hai người gần như đồng thời động thủ.
Gã thanh niên vung tay áo.
Ầm!
Một ngọn lửa đỏ bay thẳng ra, bao phủ về phía Tần Vân, làm cho Lê Ngọc Thanh ở một bên sắc mặt đại biến:
- Vân ca, đi mau.
Mà trong đám hộ vệ có một kẻ mặc áo màu xanh, trong nháy mắt phóng ba cây phi châm màu xanh biếc về phía Tần Vân.
Tần Vân lại cười ha hả, nhìn lửa đỏ, phi châm màu xanh biếc càng bay càng chậm. Lúc chúng bay đến gần chỗ Tần Vân đứng thì ngọn lửa màu đỏ đang bay trong không trung chợt dừng lại không nhúc nhích. Ba cây phi châm màu xanh biếc cũng lơ lửng tại tại không trung không nhúc nhích chút nào.
Cảnh tượng này làm cho đám người xung quanh trợn mắt há mồm.
- Lửa đỏ dừng lại? Phi châm cũng dừng lại? Ở giữa không trung cũng không rớt xuống?
Bọn hộ vệ đều không hiểu rõ.
Lê Ngọc Thanh cũng giật mình.
Gã thanh niên cùng tên hộ vệ mặc áo bào màu xanh sắc mặt đại biến.
- Vù.
Tần Vân nhẹ nhàng thổi một hơi, một đám lửa đang lơ lửng ở trước mặt lập tức tắt rụi, lại quay đầu mắt nhìn ba cây phi châm lơ lửng bên cạnh, nhìn một cái, ba cây phi châm trực tiếp vỡ vụn hóa thành bụi phấn rơi xuống.
Gã thanh niên cùng tên hộ vệ mặc áo bào màu xanh không khỏi ứ họng, cảm giác yết hầu khô rát, chân lại nhũn ra.
- Pháp khí của ta, nhìn xem, pháp khí đã hóa thành phấn?
Tên hộ vệ mặc áo bào màu xanh cảm thấy toàn thân đang đổ mồ hôi, sợ hãi đến hít thở không thông.
- Phù phù.
Gã thanh niên trực tiếp quỳ xuống.
- Tiền bối tha mạng, tha mạng. Quy Hải Trình ta mạo phạm tiền bối, có mắt không tròng. Tiền bối tha mạng.
Tên hộ vệ mặc áo bào màu xanh cũng quỳ xuống:
- Tiền bối, tiểu nhân chỉ là phụng mệnh làm việc, tiền bối tha mạng.
Hai người đều là kẻ có kiến thức, nhìn một màn vừa rồi đáng sợ đến thế nào, tuyệt đối là người tu hành trong truyền thuyết mới có thể làm được.
- Vân ca, đây là...
Lê Ngọc Thanh cũng nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng nàng lại cảm thấy vui vẻ. Nàng hiểu rõ, nàng được cứu rồi. Nữ nhi của nàng cũng được cứu rồi! Không cần chết!
- Ta là đệ tử của Quy Hải Gia, ta là Quy Hải Trình, xin tiền bối tha mạng.
Gã thanh niên cầu xin tha thứ.
Tần Vân lạnh nhạt nói:
- Nam Minh quận Quy Hải Gia? Ở chỗ của ta, gia tộc các ngươi không đáng giá, về phần trừng phạt ngươi như thế nào, vẫn là để Ngọc Thanh muội tử định đoạt! Ngọc Thanh muội tử, Quy Hải Trình còn có đám hộ vệ xung quanh, có ai đối phó với muội, muội cứ việc nói. Bọn hắn một kẻ cũng không chạy thoát.
Lê Ngọc Thanh nghiến răng nghiến lợi chỉ ba tên hộ vệ bên cạnh:
- Có ba người bọn hắn, nhưng mà Vân ca, muội và Liên Liên có thể sống sót là tốt rồi, không cần thiết làm to chuyện.
- Muội mềm lòng với chúng, chúng đối với muội lại độc ác vô cùng.
Tần Vân nói.
Vù!
Lúc này, có bộ khoái chạy đến, đi đầu là một vị Ngân Chương bộ đầu.
- Các ngươi đang làm gì?
Ngân Chương bộ đầu vừa đến, liền quát.
Tần Vân lật tay một cái lấy ra Tuần Thiên Lệnh.
Ngân Chương bộ đầu vừa nhìn lệnh bài, bị dọa biến sắc, liền cung kính nói: