Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 6 - Chương 23: Nắp bình và bình ngọc



Thạch Kỳ nhìn về phía Tần Vân, vẻ mặt trịnh trọng:

- Tần kiếm tiên, ở bên trong túi càn khôn của ta, có một cái nắp bình...

Lời vừa nói ra được một nửa, ánh mắt hắn chợt trừng lên, lập tức ngã nhào trên mặt đất, đã không còn khí tức nữa rồi. 

- Hử?

Hai người Tần Vân và Ân Ly Hỏa đều kinh hãi.

- Chết rồi sao? 

Lĩnh vực kiếm ý của Tần Vân thẩm thấu tiến vào thân thể của đối phương, nhận ra trái tim của Thạch Kỳ đã bị vỡ vụn, đầu óc cũng thành một đám tương nát, Kim đan cũng đang tiêu tán. Tu hành đạo gia "Kim đan" mặc dù tiêu tán mất, cũng giỏi lắm là hoàn toàn không có pháp lực. Mà tu luyện ma thân, nếu như trái tim bị vỡ vụn thì ắt là phải chết, nhưng bình thường vẫn có thể duy trì ý thức trong thời gian một hai hô hấp. Thế nhưng nếu như đầu óc đã hóa thành tương, như vậy ý thức sẽ trực tiếp tiêu tán đi.

...

"Đáng chết đáng chết đáng chết!" 

Bình ngọc thời khắc này vô cùng phẫn nộ:

"Cái kẻ điên này, trước khi chết lại còn phản cắn ngược lại ta một cái! Nếu như ngoan ngoãn bị bọn Tần Vân giết chết, vậy thì tốt rồi! Ta có thể không lộ sơ hở, ngụy trang thành bảo vật bình thường, hoặc là ngụy trang thành linh bảo bị hao tổn a."

Vu Thạch Kỳ nếu như là bị bọn Tần Vân giết chết, bọn họ cũng sẽ không biết đặc thù của "Bình ngọc', Bình ngọc tự nhiên có thể ngụy trang  một cách hoàn mỹ. 

"Nhưng bây giờ, ngươi đã nói ra bí mật của ta, làm cho ta bị lộ ra rồi. Là ngươi ép ta giết ngươi! May mắn khi ta giúp các ngươi đề thăng ma thân, đã sớm lưu lại hậu thủ, chỉ cần một ý niệm là có thể dễ dàng giết chết ngươi."

Bình ngọc thầm nói:

"Tuy rằng ta giết Thạch Kỳ, nhưng cũng làm rất sạch sẽ, bọn họ xem ra sẽ không thể hoài nghi đến ta a." 

Dưới sự trợ giúp của Bình ngọc, thực lực đề thăng  sẽ rất nhanh. Thế nhưng Bình ngọc lại ngầm lưu lại hậu thủ.

Dám phản bội ta? Ta sẽ giết chết trong nháy mắt!

"Thế nhưng chết một cách vô duyên vô cố, chung quy vẫn là chuyện rất kỳ quái, Tần Vân và Ân Ly Hỏa nhất định sẽ hoài nghi về nguyên nhân cái chết này." 

"Ta thật sự không muốn ra tay a, hy vọng chớ có hoài nghi đến ta. Dựa vào lực lượng của Huyết phách từ thời thượng cổ, tuy rằng đã tiêu ma một lượng lớn phong cấm, nhưng bây giờ còn không phải là lúc ta có thể ra ngoài a."

Bình ngọc thầm nói:

"Hiện tại mà xông bừa ra ngoài, vậy phải trả cái giá quá lớn!" 

"Chờ thêm một thời gian, chờ khi phong cấm gần như hoàn toàn tiêu tan, lúc đó đi ra ngoài mới là thoải mái nhất."

Bình ngọc mong mỏi.

...

Hai người Tần Vân và Ân Ly Hỏa nhìn thi thể của Thạch Kỳ. Tần Vân vẫy tay một cái, thu hồi hai cái Càn Khôn hoàn.

Ân Ly Hỏa cau mày:

- Thật là kỳ quái! 

Tần Vân cũng nghi ngờ:

- Quả thật rất kỳ. Đường đường là người tu hành ở bậc Tiên Thiên Kim Đan, lại tu luyện ra ma thân, thế mà cứ như vậy mà chết sao?

Ân Ly Hỏa cũng nói: 

- Lĩnh vực ý cảnh của ta đều không thể nhận ra bất kỳ lực lượng bên ngoài nào, cũng không bị công kích, vì sao trái tim và não bên trong đầu lại vỡ nát ra như thế chứ?

Tần Vân cũng rất nghi ngờ:

- Cho dù là chú thuật, cũng không gạt được cảm ứng của chúng ta. Là loại lực lượng gì, lại khiến cho Vu Thạch Kỳ đột nhiên chết như vậy chứ? 

Ân Ly Hỏa nói:

- Ta nghe nói... Yêu ma cửu mạch, khi hiến tế cho Vực Ngoại Ma Thần, Vực Ngoại Ma Thần ban cho họ một lực lượng làm cho thực lực đề thăng. Nhưng nếu dám làm trái ý của Vực Ngoại Ma Thần, Vực Ngoại Ma Thần chỉ cần dùng một ý niệm là có thể giết chết người phản bội.

Tần Vân gật đầu. 

Yêu ma cửu mạch đều là người tâm cao khí ngạo, khi hiến tế cho Vực Ngoại Ma Thần, thường yêu cầu bảo vật chứ không phải trực tiếp đề thăng thực lực! Đương nhiên cũng có người nguyện ý để cho Vực Ngoại Ma Thần đề thăng thực lực! Dù sao chỉ cần không liên hệ đến Vực Ngoại Ma Thần, trở ngại cách một thế giới, Vực Ngoại Ma Thần cũng không thể ảnh hưởng tới phương thiên địa này.

Tần Vân cũng nói:

- Có chút pháp thuật, có thể lưu lại phong cấm ở trên người của người khác cũng có thể trong nháy mắt giết chết người khác. Nhưng cũng phải cần dùng pháp lực kích phát phong cấm này a. 

- Ừ.

Ân Ly Hỏa quét mắt chung quanh:

- Có thể xác định, có một tồn tại thần bí nào đó đã giết Thạch Kỳ. 

- Rốt cuộc là người nào?

Lĩnh vực kiếm ý của Tần Vân bao phủ chung quanh trăm trượng, lại không có bất kỳ phát hiện nào.

Tần Vân vẫy tay một cái, lấy túi càn khôn đeo ở trên người Vu Thạch Kỳ vào tay, hơi tra xét một chút. Bên trong túi càn khôn có rất nhiều vật phẩm, dĩ nhiên đối với Tần Vân mà nói thì đa số đều không đáng để được nhắc tới. 

Tần Vân còn nhớ rõ lời nói cuối cùng của Thạch Kỳ.

"Tần kiếm tiên, bên trong túi càn khôn của ta, có một cái nắp bình..."

Lời còn chưa nói hết, Thạch Kỳ đã chết rồi. 

"Cái chết của hắn, có khả năng quan hệ đến cái nắp bình đó."

Tần Vân âm thầm suy đoán, cẩn thận tra xét trong túi càn khôn. Không gian bên trong túi càn khôn rộng gần mười trượng, so với điện thính bình thường còn lớn hơn. Vật phẩm bên trong cũng rất nhiều, dù sao người tu hành đi lại ở bên ngoài, cần vật phẩm để sinh sống, còn có các loại vật liệu cần thiết cho việc tu hành, năm tháng rất dài, các loại tạp vật đều bỏ vào bên trong.

Cộng thêm Vu Thạch Kỳ cũng đã giết một số người tu hành như Tây Môn Phong, cũng thu vét rất nhiều vật phẩm, vì vậy vật phẩm bên trong túi càn khôn rất nhiều, quả thực có thể chất thành một ngọn núi nhỏ. 

- Nắp bình, nắp bình ở đâu?

Tần Vân cẩn thận tìm kiếm, rốt cuộc tìm được một cái nắp bình.

- Cái nắp bình này... 

Cánh tay của Tần Vân khẽ lật một cái, toàn thân nắp bình làm bằng gỗ màu tím sậm. Chất liệu này là Tử Thiền Huyết mộc? Thật là xa xỉ, một khối tử thiền huyết mộc vẻn vẹn làm một cái nút lọ? Hơn nữa bên trong còn có phù văn huyền diệu như vậy a?

Một ý niệm. Nắp bình nhanh chóng lớn hơn, lại theo ý nghĩ, nó nhanh chóng thu nhỏ lại.

Có thể lớn có thể nhỏ! Về phần phù văn bên trong, thấy có chút huyền diệu, hơn nữa dường như là có vô số khối phù văn rất nhỏ ở trong đó. 

"Một món pháp bảo?"

Tần Vân nhủ thầm.

Ân Ly Hỏa bên cạnh lại hỏi: 

- Tần đạo hữu, phát hiện ra Huyết phách thượng cổ không? Huyết phách thượng cổ có khí tức cường đại, có thể dẫn động khí huyết, chỉ cần cảm ứng đều có thể chấn động hồn phách.

- Không có.

Tần Vân lắc đầu nói: 

- Ngươi có thể nhìn một chút.

Ân Ly Hỏa vẫn dùng một chút pháp lực thẩm thấu vào tra xét, dù sao Huyết phách là trọng bảo của Huyền Vũ cung! Nó cũng là thứ lúc trước Hỗn Nguyên tông trao tặng, là một trong những trọng bảo mà Huyền Vũ cung được cấp để khai tông lập phái. Huyền Vũ cung và Hỗn Nguyên tông trên thực tế chính là người một nhà. Mà "Huyết phách thượng cổ" rất là trân quý, có thể chống đỡ được với hai ba món pháp bảo nhất phẩm. Ân Ly Hỏa tự nhiên phải điều tra cho kỹ.

- Thật đúng là không có, chẳng lẽ thật sự đã hiến tặng cho Yêu ma Cửu mạch? 

Ân Ly Hỏa nghiến răng:

- Tên Thạch Kỳ này, đem trọng bảo của sư môn hiến tặng cho yêu ma, thật là chết cũng không hết tội.

Ân Ly Hỏa lại dò hỏi: 

- Tần đạo hữu, ngươi đã nói, việc Thạch Kỳ có thể hấp thu khí huyết từ cự ly xa, hẳn là có thủ đoạn của pháp bảo đặc thù. Có thể tìm được pháp bảo đó hay không?

- Không có, trong túi càn khôn, trân quý nhất chính là một món pháp bảo nhị phẩm, cũng không có thủ đoạn hấp thu khí huyết. Cũng có thể là hắn mang theo ở trên người của hắn?

Tần Vân nhìn về phía thi thể của Thạch Kỳ. 

Hô hô hô.

Một ý niệm của Tần Vân quét qua, rất nhiều vật phẩm bay ra từ trong người Thạch Kỳ. Vật đeo bên thân, một số tiền giấy và bạc vụn... Cùng với một cái bình ngọc nhỏ lớn bằng đầu ngón tay.

- Ồ? 

Tần Vân vẫy tay một cái, bình ngọc nhỏ đã đến trong bàn tay. Pháp lực tràn vào trong Bình ngọc.

Bình ngọc nhỏ này, thật là bình thường a.

Tần Vân nghi ngờ: 

- Là vật trang sức sao, hay là cái gì khác? Nhưng vì sao chỉ là một cái bình nhỏ bình thường mà Vu Thạch Kỳ lại mang theo bên người?

Ân Ly Hỏa tò mò hỏi:

- Cái bình này rất đặc thù? 

- Không có cảm giác đặc thù, rất bình thường.

Tần Vân nói xong, lại cúi đầu nhìn hai tay mình một chút.

Tay trái cầm bình ngọc nhỏ, tay phải cầm nắp bình. 

- Bình ngọc, nắp bình?

Giờ khắc này Tần Vân như có điều suy nghĩ, tâm ý vừa động, nắp bình trong tay liền thu nhỏ, vừa vặn đối ứng cùng Bình ngọc, liền định nhét vào.

...

Bình ngọc vẫn luôn quan sát hết thảy mọi việc xảy ra bên ngoài, khi thấy Tần Vân lấy cái nắp bình từ trong túi càn khôn ra, nó đã lo lắng mắng to:

"Tên Thạch Kỳ kia, ngươi thật ngu xuẩn, ngu xuẩn a!"

Bất kể là Thanh Sí yêu vương hay là Thạch Kỳ điên cuồng hơn, cực kỳ đề phòng đối với hắn, tuy rằng đều rút nút lọ ra, nhưng đều không có ném đi! Hiển nhiên đều có sự cảnh giác đối với Bình ngọc. 

Mà nếu như không phải trước khi chết Thạch Kỳ có nhắc nhở, làm sao Tần Vân có thể chuyên tìm và lấy ra một cái nút lọ trong một đống tạp vật ở trong túi càn khôn chứ?

- Không xong!

Khi phát hiện Tần Vân cầm bình ngọc lên, một tay kia cầm nắp bình lên định đậy lại, Bình ngọc không còn ôm tâm lý may mắn nữa rồi. 

"Nếu như đậy nắp lại, phong cấm gia tăng, muốn chạy trốn ra ngoài phải chờ đến khi nào đây?"

"Thôi vậy thôi vậy."

"Hiện tại phải đi ra ngoài thôi!" 

Khi ở trên tay Thanh Sí yêu vương, hắn bằng mọi giá không chịu ra ngoài. Nhưng bởi vì có Huyết phách thượng cổ, phong cấm tiêu ma nhiều hơn, nếu chịu trả cái giá đủ lớn là có thể đi ra ngoài. Nếu có thể đi ra, tự nhiên tuyệt đối không nguyện ý lại bị nắp mộc phong kín một lần nữa.

- Phá cho ta... Phá!!!

Một cổ uy năng kinh khủng súc tích hoàn toàn, thậm chí thiêu đốt bản nguyên trong cơ thể, ầm ầm bạo phát uy năng! 

Phá!!!

Khó khăn lắm mới giải khai phong cấm trở ngại, một cánh tay màu xanh đột nhiên vọt ra từ trong miệng Bình ngọc.

...

Tần Vân một tay cầm Bình ngọc, một tay cầm nắp bình, đang định đậy nắp bình lại.

Nhưng bỗng nhiên "Ầm!", một cổ uy năng kinh khủng bạo phát từ trong Bình ngọc. Uy năng rất mạnh, thậm chí sản sinh ra khí nổ mãnh liệt, xung kích khắp bốn phương tám hướng! Trong lúc nhất thời, bàn tay của Tần Vân đã không giữ được Bình ngọc nữa. Bình ngọc rời tay bay ra.

Bình ngọc bay ra, trôi lơ lửng trên không trung. 

Một cánh tay màu xanh đưa ra ngoài từ trong miệng của Bình ngọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.