Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 7 - Chương 8: Đột phá, thần ma cảnh (hạ)



Một luồng Thần Ma lực bay ra từ trong cơ thể Tần Vân, truyền vào trong Đại Địa Thạch trước thân người, trong nháy mắt thẩm thấu vào,

“Ầm!”

Tần Vân chỉ cảm thấy ý thức như nổ tung. 

Ý thức của Tần Vân liền ‘nhìn thấy’ một bộ Phù Văn đồ huyền diệu vô song. Trên Phù Văn đồ, rất nhiều phù văn còn đang không ngừng phát sinh biến hóa. Pháp môn tu hành trong quyển thứ nhất của Kỳ Võ Tam Quyển tổng cộng có sáu bức Phù Văn đồ. Mà bức Phù Văn đồ thứ sáu nghe nói sau khi tìm hiểu có thể đạt tới Thần Ma cảnh tầng thứ ba. Nhưng thời khắc này Phù Văn đồ mà Tần Vân cảm ứng được trong Đại Địa Thạch còn huyền diệu hơn so với bức Phù Văn đồ thứ sáu kia.

Rất nặng, rộng lớn, lực lượng, thế giới...

Tần Vân cảm giác mình nhìn thấy được một bộ phận Thiên Đạo vận chuyển, giờ khắc này, trong tâm linh của hắn chỉ có cảm động. 

“Sớm mai nghe thấy đạo, chiều chết ôi thôi!”

“Ta luôn luôn tu hành luyện kiếm, hôm nay, lại tận mắt nhìn thấy được ‘Đạo’.”

Tần Vân thầm kích động. 

Thời khắc này lực lượng thần bí của Đại Địa Thạch cũng đổi hướng đi vào trong cơ thể Tần Vân.

Máu huyết đều đang sôi trào, mỗi một tế bào trong gân cốt cơ bắp tạng phủ đều đang reo mừng. Trên ‘Trái tim’ trọng yếu nhất, Phù Văn đồ của Phàm Tục cảnh tầng thứ ba lúc ban đầu như vô số mạng lưới bao trong ngoài trái tim. Nhưng giờ này, những ‘mạng lưới phù văn’ ấy dưới dẫn dắt của lực lượng thần bí của Đại Địa Thạch, tự nhiên bắt đầu xuất hiện một số phù văn nhỏ hơn. Thân thể của hắn cũng tự hấp thu lực lượng Tiên tinh ở bên ngoài. Lực lượng Tiên tinh không ngừng tràn vào cơ thể, thúc đẩy trái tim lột xác.

“Có Đại Địa Thạch, cùng nhiều Thiên Địa Nguyên Tinh như vậy, ta không tu luyện, thực lực đều cũng sẽ chậm rãi tăng lên, sợ là mấy chục năm sau vẫn có thể bước vào Thần Ma cảnh.” 

Tần Vân thầm nói:

“Tiên Thiên Thần Ma Kỳ Võ, giao cho ta Đại Địa Thạch này tu hành trăm năm, cũng thật là coi trọng ta. Có lẽ cũng hy vọng ta có thể tu hành đến cảnh giới cao hơn đây!”

“Trước kia, không có những ngoại lực này, với tầng mức Cực cảnh của ta, tìm hiểu bức Phù Văn đồ thứ tư, nửa tháng đều đã đủ rồi.” 

“Mà có nhiều ngoại lực như vậy...”

“Hiện tại đã có thể đột phá!”

Tần Vân động ý niệm trong đầu. Lập tức, vô số phù văn màu vàng nơi buồng tim kia chủ động kéo dài ra, có khi là ở mặt ngoài trái tim, có khi là bên trong trái tim. Trong nháy mắt, Phù Văn đồ lập thể to lớn liền hoàn toàn xuất hiện! 

Trái tim chấn động, biến đổi một cách kịch liệt.

Lực lượng bàng bạc vô tận trào ra từ trong Tiên tinh, không ngừng truyền vào bên trong trái tim, làm cho máu huyết Thần Ma sinh ra cuồn cuộn không ngừng bên trong trái tim. Máu huyết chảy khắp toàn thân, giúp thân thể nhanh chóng phát sinh sự lột xác, chuyển từ giai đoạn phàm tục sang giai đoạn Thần Ma.

Sự biến đổi này, là chân chính vượt qua một giới hạn nào đó. 

...

Có Tiên tinh trợ giúp, chỉ trong thời gian cạn chén trà nhỏ, Tần Vân đã bước vào Thần Ma cảnh. Thân thể hoàn thành lột xác và biến đổi, hồn phách cũng đột phá và gia tăng kịch liệt trong thời gian. Giờ này sự biến đổi đã chậm lại, cần ôn dưỡng thời gian lâu dài, ít nhất là một hai tháng mới có thể hoàn toàn vững chắc.

“Thần Ma cảnh?” 

Trên Tiên tinh lớn hơn một trượng đó, Tần Vân đang ngồi khoanh chân chợt mở mắt, đưa hai tay ra, nhẹ nhàng nắm lại.

“Ầm.”

Hai tay nắm lại, cũng làm cho không khí hơi chấn động một chút. 

“Khó trách các hậu duệ của Tiên Thiên Thần Ma có chiêu số chiến đấu rất mạnh, thật sự là do ưu thế về nhục thể quá lớn!”

Tần Vân thầm nói:

“Ta tu hành nhiều năm, nắm giữ ba đại Cực cảnh, thậm chí dốc hết tất cả để tung ra sát chiêu ‘Luân Hồi’, cuối cùng mới miễn cưỡng đạt tới cấp số Tiên Nhân Ma Thần. Mà thời khắc này ta bước vào Thần Ma cảnh, chỉ đơn thuần về lực lượng đã có thể sánh ngang với Phi Kiếm thuật ‘Luân Hồi’ rồi.” 

“Nhưng nếu bàn về sự huyền diệu thì còn kém rất nhiều, sẽ bị Phi Kiếm thuật lấn lướt. Nhưng chỉ cần tu luyện tiếp mấy môn thần thông, thì hẳn sẽ lợi hại hơn so với Phi Kiếm thuật ‘Luân Hồi’ của ta. Dù sao ta chỉ có thể thi triển hai ba chiêu ‘Luân Hồi’ mà thôi.”

Tần Vân thầm cảm khái trong lòng.

“Ha ha...” 

“Cũng tốt cũng tốt, đây chẳng qua là một thế giới trong mộng tồn tại một trăm năm mà thôi.”

“Nhưng ở chỗ này, sự đề thăng về nhục thể và hồn phách đều là giả. Đợi đến lúc tỉnh mộng, trở về thân thể chân thật rồi...”

Tần Vân cười tự giễu: 

“Chỉ có tìm hiểu về Thiên Đạo, mới có thể mang trở về thực tế!”

“Tuy nhiên sau khi hồn phách biến đổi, sự nghiền ngẫm tìm tòi cũng sẽ nhanh hơn nhiều.”

Tần Vân thầm vui mừng, nhìn Đại Địa Thạch phía trước thân mình: 

“Cảm giác Đại Địa Thạch này chính là ngọn nguồn của huyết mạch Kỳ Võ gia, còn tinh diệu hơn so với bức Phù Văn đồ thứ sáu! Khó trách nó trở thành linh vật phối hợp tu hành của Tiên Thiên Thần Ma Kỳ Võ.”

Tần Vân tuy rằng đột phá, nhưng bởi vì đang ở bên trong Hỏa Phượng sào, hấp thu đều là lực lượng của Tiên tinh, nên không dẫn tới chút động tĩnh nào ra bên ngoài.

...

Sau khi đột phá, Tần Vân cũng không vội ra ngoài, mà tiếp tục tu hành.

Đại Địa Thạch, là ngọn nguồn huyết mạch, cũng là hiển hóa của ‘Đạo’! Tuy nhiên phương hướng ‘Đạo’ đại biểu huyết mạch của Kỳ Võ gia. Nhưng cũng có thể coi là Đạo của thế giới! Tần Vân ngộ ra được ‘Thủ Hộ’ trong ba đại Cực cảnh, cũng chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong ‘Đạo’ của thế giới này!

Đảo mắt đã là nửa năm. Cửa đá tĩnh thất mở ra. 

Tần Vân đạp trên mặt hồ nước đi ra, khí tức trên người rõ ràng cường đại mênh mông.

- Dực của Kỳ Võ gia, ngươi đi ra rồi à!

Bên bờ hồ xa xa một tộc nhân phụ trách trông coi thấy thế, không khỏi vui vẻ kêu lên, tiếp theo liền lộ ra vẻ giật mình kinh sợ: 

- Ngươi đạt tới Thần Ma cảnh rồi ư?

- Ừm, mới vừa đột phá!

Tần Vân nói, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: 

“Nếu bọn họ biết, ta vừa bế quan đã lập tức đột phá, hẳn là bị dọa cho hoảng sợ rồi! Dù sao cấp Ý cảnh Thiên Đạo bình thường ít nhất phải tốn thời gian năm ba tháng mới có thể đột phá!”

- Ta cũng nên đi bẩm báo trưởng lão!

Tộc nhân kia lập tức chạy đi như bay. 

Tần Vân đi tới bên bờ.

Một số tộc nhân phía xa chú ý nơi này. Những tộc nhân đó đều quen biết hắn. Trước đây ‘Dực’ là một tên tiểu bối Phàm Tục cảnh tầng thứ hai, bọn họ đương nhiên xem thường. Nhưng trước tiên là hắn trong lễ Thành niên đạt tới Phàm Tục cảnh tầng thứ ba, còn đánh bại tướng quân Du Sưởng. Giờ này sau khi bế quan, lại đạt tới Thần Ma cảnh... đây chính là trực tiếp trở thành trưởng lão của Thần Ma điện. Địa vị lập tức không giống nhau, bọn họ cũng không dám càn rỡ.

“Lực lượng này.” 

Tần Vân cảm thấy toàn thân lực lượng cuồn cuộn, cùng với hạn chế của Thiên Đạo đối với mình:

“Giờ này ta có thể cảm giác được hạn chế của Thiên Đạo, nếu như cố vượt qua, ắt sẽ gặp phải thiên phạt!”

“Nhưng nếu muốn sống, trừ phi vĩnh viễn bế quan không tiếp xúc với bất kỳ sinh linh nào, nếu không vẫn luôn sinh ra một số nhân quả, sẽ có Tam Tai Cửu Nạn giáng xuống!” 

Tam Tai Cửu Nạn có mạnh có yếu.

Mạnh, sợ là có khả năng sẽ bỏ mình tại chỗ.

“Cũng đúng! Sống trên đời, chung quy đều có điều úy kỵ. Phàm tục sợ hãi quyền thế, cường giả, lực lượng. Cho dù là Tiên Nhân Thần Ma có thể trường sinh, cũng phải sợ hãi trời cao.” 

Tần Vân thầm nghĩ:

“Nếu như thật sự không chút kiêng kỵ, sợ là sẽ xem vô số người phàm tục là con kiến, thậm chí tùy ý chiến đấu, hủy thiên diệt địa. Trời có Thiên quy, đối với sinh linh cũng là chuyện tốt.”

Đang lúc Tần Vân suy nghĩ, xa xa có một đám trưởng lão chạy tới, cầm đầu chính là một vị trưởng lão áo bào đen ‘Hỏa Phượng Du Hư’. 

Nhân vật có tu vi ở Thần Ma cảnh cũng được gọi là Thần Ma, các trưởng lão này dĩ nhiên mỗi người đều là Thần Ma.

- Dực!

Trưởng lão áo bào đen Hỏa Phượng Du Hư hiện đầy vẻ vui mừng trên mặt, nhìn Tần Vân nói: 

- Nửa năm, ngươi đã đột phá đến Thần Ma cảnh, đích xác lợi hại!

- Hỏa Phượng thành ta lại có thêm một vị Thần Ma!

- Ha ha... Dực hãy cố gắng tu hành, nói không chừng tương lai có thể đạt tới tầng mức cao hơn! 

Mỗi một trưởng lão đều vui mừng. Bởi vì mỗi lần xảy ra chiến tranh, các đời Thần Ma đều có chết trận. Bên ta mỗi khi sinh ra một Thần Ma mới, đều làm bọn họ cảm thấy vui vẻ. Chỉ khi có người đời sau không ngừng cường đại hơn, thậm chí lợi hại hơn, bọn họ mới có thể thu được thắng lợi cuối cùng.

- Dực! Ngươi mới vừa làm xong lễ thành niên, liền tới chỗ này tu hành!

Hỏa Phượng Du Hư cười nói: 

- Ngươi còn chưa có đặt tên thì phải?

Tần Vân lên tiếng:

- Ta đã nghĩ ra một cái tên! 

Các trưởng lão đều nhìn Tần Vân:

- Tự ngươi nghĩ ra tên? Là tên gì?

Tần Vân đáp: 

- Tần Vân.

Các trưởng lão ai nấy nghi hoặc không hiểu:

- Tần Vân? Kỳ Võ Tần Vân ư? 

- Cái gì Tần, cái gì Vân?

Mỗi người đều gặn hỏi, Tần Vân cũng giải thích văn chữ.

Các trưởng lão yên lặng nhớ kỹ cái tên này. 

- Kỳ Võ Tần Vân?

- Cái tên này có chút kỳ quái a!

- Ta cảm thấy không tệ! Tên của ngươi là ‘Mộc Tề’, ta cảm thấy còn không bằng ‘Tần Vân’ đâu. 

- Chỉ cần thích là được! Từ hôm nay trở đi, Hỏa Phượng thành ta có thêm một vị Thần Ma... Kỳ Võ Tần Vân!

Lúc này tâm tình các trưởng lão đều cực tốt, về phần cái tên? Tên ở thế giới này đều rất tùy ý, thuở thiếu thời tùy tiện đặt một cái tên thường gọi, chỉ cần có thân phận đủ tôn quý, mới có thể có thêm họ vào! Tên cũng thiên hình vạn trạng, như ‘Du Hư’ ‘Mộc Tề’, thậm chí tên của các Tiên Thiên Thần Ma đều rất tùy ý, như ‘Hỏa Phượng’ ‘Kỳ Võ’ ‘Cái Hạo’ các thứ.

...

Từ giờ trở đi.

Cái tên thường gọi ‘Dực’ này trở thành quá khứ. Kỳ Võ Tần Vân chính thức leo lên sân khấu của Nhân tộc, trở thành một vị Thần Ma trong chín thành lớn của Nhân tộc.

Thời gian trôi qua, sau khi Tần Vân đột phá, tự nhiên lại an tâm tu hành, trong thời gian này cũng không xảy ra đại sự gì, thắm thoát đã qua mười năm... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.