Phi Lai Hoành Họa

Chương 32: Chương 32




Nghe thấy tiếng động, Mộc Tử Cảnh chỉ có thể mở cửa, Thẩm Nam Kha cười với hắn một lúc, liền bưng khay đi vào.

Hoắc Dận Kỳ đang ngồi cạnh bàn thư phòng, ở phía sau hắn là một giá sách khổng lồ, bên trên được xếp đủ các loại sách, dưới ánh nến, khuôn mặt của Hoắc Dận Kỳ vẫn đeo thêm lớp mặt nạ, vẻ mặt lạnh lùng và cứng rắn.

Thẩm Nam Kha đi về phía hắn, đặt khay lên trước mặt bàn, nói: “Vương gia, đây là các món ăn mà ta đã chuẩn bị cho chàng, chàng…”
“Để xuống, sau đó nàng có thể rời đi rồi.” Hoắc Dận Kỳ không nhìn cô một lần nào, trực tiếp nói.

Sắc mặt của Thẩm Nam Kha có chút không đành lòng, còn trong mắt của Hoắc Dận Kỳ, chỉ là một vẻ thờ ơ, khi nhìn chính mình hắn cũng chẳng che giấu ánh mắt ấy.

Nếu là bình thường, Thẩm Nam Kha có lẽ sẽ cúi đầu rời đi, nhưng ở ngày lúc này, ánh mắt cô vẫn nhìn trên lệnh bài phía eo của Hoắc Dận Kỳ.


Cô hít một hơi thật sâu, nói: “Vương gia, nếu ta chưa ăn cơm, ta có thể cùng chàng…ăn cơm không?”
Hoắc Dận Kỳ không hồi đáp lại, nhưng cũng không nói không, Thẩm Nam Kha chầm chậm bưng một bát cơm tới trước mặt của cô, Hoắc Dận Kỳ chậm rãi duỗi tay ra.

Ngay khi Thẩm Nam Kha nghĩ rằng hắn sẽ nhận lấy chiếc bát, hắn vậy mà đột nhiên thả tay ra, sau đó chiếc bát ấy bị hắn trực tiếp vung rơi xuống đất.

“Choang.” một tiếng, chiếc bát ấy vỡ thành mấy mảnh, Thẩm Nam Kha bị dọa một phát, cả người vô thức lùi lại một bước, giẫm lên mảnh sứ sắc bén, máu đỏ tươi lập tức phun ra.

“Bổn vương nói muốn ăn lúc nào? Đem đồ của ngươi đi, cút ngay cho bổn vương.”
Cho dù Thẩm Nam Kha ngay từ lúc đầu không muốn có liên quan gì đến hắn, nhưng bây giờ ngay lúc này, trong lòng cô chua xót không nhịn được mà trào lên, cô cố gắng chịu đựng hết sức mà nhặt từng mảnh sành sứ lên, cũng không quan tâm nó có sắc nhọn đến đâu cũng dùng tay mình trực tiếp nhặn lên, khi nhặt một mảnh ở phía chân bàn, cô nhìn thấy có một mảnh quần áo nhỏ ở phía bàn.

Chiếc váy hồng đó, rõ ràng là của nữ…
Có điều gì đó chợt lóe lên trong đầu Thẩm Nam Kha, tuy nhiên cô chọn không quan tâm về nó.

Ánh mắt của Hoắc Dận Kỳ chậm rãi đặt lên trên bàn tay của Thẩm Nam Kha, nhẹ giọng nói: “Thẩm Nam Kha.”
“Xin lỗi, là ta thất lễ rồi, làm phiền rồi.” Thẩm Nam Kha nói xong liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc, khi đi ra khỏi cửa không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.

Hoắc Dận Kỳ ánh mắt trầm xuống, vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi nhìn chính mình, không biết là đang nghĩ gì.

Thẩm Nam Kha cười một tiếng, nhưng trong lòng lại có một sự chua xót không tài nào hiểu được, đi được hai bước rồi đóng cửa lại cho hắn.


Mộc Tử Cảnh vốn đang đứng ngoài cửa hiển nhiên đã nghe rõ được động tĩnh ở bên trong, ngay khi nhìn thấy Thẩm Nam Kha đi ra chuẩn bị bước tới thì bị dọa bởi bàn tay đẫm máu của cô “Nương nương, tay của người…”
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, nếu có thể…Mộc quản có thể bảo người mang một ít thuốc đến cho ta được không?”
“Tôi liền đi gọi cô nương Như Ý…”
“Vậy thì không cần đâu, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, cáo từ.” Thẩm Nam Kha cắt ngang lời của cậu, cười cười nói.

Sau đó, chưa đợi Mộc Tử Cảnh trả lời, cô đã quay người rời đi, Mộc Tử Cảnh nhìn bóng lưng của cô, lông mày nhíu lại.

“Dận Kỳ?”
Khi một giọng nói nghi ngờ truyền tới, Hoắc Dận Kỳ ngẩng đầu lên, vậy mà nhìn thấy ánh mắt người kia vừa đúng lúc đang nhìn mình, lông mày nhăn lại.

Hoắc Dận Kỳ cười, lắc đầu: “Ta không sao.”
“Nếu chàng cảm thấy không thỏa đáng, chàng vẫn nên đi thăm nàng ấy đi! Dù gì ân nợ cứu mạng của mẹ nàng ấy đối với chàng trước đây, ta biết ta không có cách nào so sánh được…”
Người phụ nữ còn chưa nói xong, người con trai đã ôm chầm lấy nàng vào lòng, nói: “Mẹ của nàng ấy là mẹ của nàng ấy, nàng ấy là nàng ấy, ta đã làm trái ý phụ thân mình để cứu nàng ấy, cũng coi như là trả nợ ân tình rồi.”
“Nhưng bây giờ…Nàng ấy dù gì cũng là vương phi của chàng, đến cả những người khác cũng có thể nhìn thấy rằng, chàng đối với nàng ấy…dường như không chỉ là…”

“Ái nhi” Hoắc Dận Kỳ nhẹ giọng ngắt lời nàng ta, nói: “Chỉ là một vở kịch mà thôi, hơn nữa, cho dù nàng ta bây giờ là vương phi của ta, sau này nếu ta có thể lên ngôi, hoàng hậu của ta cũng chỉ có thể là mình nàng.”
Nghe được lời nói của Hoắc Dận Kỳ, ánh mắt của người phụ nữ đột nhiên nóng rực lên, nói: “Nếu là như vậy, có tình cảm sâu đậm với vương gia cũng không phải là vô ích rồi.”
Tuy rằng không có bằng chứng đầy đủ, nhưng từ việc nhìn thấy mảnh quần áo ấy, Thẩm Nam Kha đã có thể chắc chắn rằng trước khi bản thân cô vào, đã có một người phụ nữ khác trong thư phòng của Hoắc Dận Kỳ.

Có phải là Như Ý không?
Chắc là không phải, nếu là nàng ta, căn bản không cần phải che giấu, mà theo như cảm xúc của Hoắc Dận Kỳ lúc đó, người phụ nữ này đối với hắn…e rằng là rất quan trọng.

Nghĩ đến đây, Thẩm Nam Kha không khỏi nở một nụ cười khổ, lúc này vậy mà thấy Dao Bình vội vàng bước ra từ phòng, khi nhìn thấy Thẩm Nam Kha, nàng ta có vẻ vừa thở phào nhẹ nhõm, nói “Nương nương, chủ tử có gửi thư đến.”
“Chủ tử?”
Thẩm Nam Kha nhíu mày, ngay lúc này, Dao Bình đã lôi cô ra phía ngoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.