Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 81



Ngày hôm sau, triển lãm càng đông người hơn, bởi vì có tin tức tối qua làm chuyên đề, người đến xem đông hơn so với ngày đầu tiên rất nhiều.

Phương Trì vốn còn định kéo Tôn Vấn Cừ ngủ thêm một lúc, mà Tôn Vấn Cừ đã tỉnh từ lâu, cậu cùng dậy, vừa rửa mặt vừa xem tivi chiếu lại.

"Ồ," cậu nhìn chằm chằm hình ảnh Tôn Vấn Cừ lúc được phỏng viên phỏng vấn, "Em phát hiện anh ăn ảnh thật đấy."

"Vậy à," Tôn Vấn Cừ không có hứng thú lớn với chuyện đó, từ nhỏ hắn nhìn thấy phóng viên phỏng vấn ba đã chẳng có cảm giác gì, "Đẹp trai lắm đúng không."

"Nhìn cái đã thấy là một nghệ thuật gia siêu phàm thoát tục," Phương Trì ngậm bàn chải đánh răng, "Quá đẹp trai."

"Sáng nay cậu vẫn phải cùng tôi đến triển lãm," Tôn Vấn Cừ vừa mặc quần áo vừa nói, "Ăn cơm trưa xong tôi đưa cậu đến ga tàu."

"Nếu anh mà bận thì đưa em tới cổng trung tâm triển lãm là được rồi, em tự gọi xe qua cho đỡ phiền." Phương Trì nói.

"Săn sóc vậy," Tôn Vấn Cừ cười, "Chẳng giống rau hẹ gì cả."

"Kiểu gì cũng phải mọc ra hoa hẹ mà," Phương Trì nói, "Với lại em còn định đi sang bên trường học mua ít hạt dẻ rang nữa, Trình Mạc muốn dùng cái này để hạ gục Tiếu Nhất Minh."

"...Sáng tạo đặc biệt thật." Tôn Vấn Cừ nói.

Tự mình gọi xe đến ga tàu. Lúc Phương Trì nói ra câu này, vẫn chưa cảm thấy mình sẽ không làm được, đợi tới giữa trưa nhìn chằm chằm Tôn Vấn Cừ, lại nhìn chằm chằm cả một bữa cơm xong, cậu đột nhiên lại hối hận.

Cả kiến nghị để cho Tôn Vấn Cừ ở lại nơi này không nên tới chi nhánh của ngày hôm qua, cũng cùng hối hận luôn.

Tiếc.

Đúng là sắp điên lên.

Phương Trì, mày hôm qua sao lại có thể đạo đức tốt, thấu tình đạt lý đến vậy?

Uống nhầm thuốc gì rồi?

Cuối cùng, cậu vòng tới phía sau sân khấu, nói với Tôn Vấn Cừ đang ngồi trên ghế nghịch điện thoại di động một câu: "Anh vẫn cứ...đưa em đến ga tàu đi."

Tôn Vấn Cừ ngẩng đầu lên, dựa vào ghế, duỗi dài chân nở nụ cười: "Không phải bảo là tự đi à?"

"Em đổi ý rồi," Phương Trì nói, "Còn phải đi mua hạt dẻ, anh đưa em thì tiện hơn."

"Sáng nay không phải bảo là còn phải đi mua hạt dẻ nên không cần tôi đưa à?" Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng.

"Đưa hay không đưa nói một lời." Phương Trì tặc lưỡi.

"Đưa." Tôn Vấn Cừ cười đứng lên, cầm lấy áo khoác.

Ngồi ở bên trong xe con bọ, hai người đều không nói gì, Phương Trì vẫn luôn nghiêng đầu ngắm nhìn gò má Tôn Vấn Cừ, ngày hôm nay trời nắng đẹp, ánh nắng chiếu lên mặt Tôn Vấn Cừ tạo ra nửa vầng sáng màu vàng ấm áp, rất dễ nhìn.

Tôn Vấn Cừ sáng sớm tắm gội sạch sẽ, giờ vẫn thoáng ngửi được mùi hương sữa dừa nhàn nhạt trên người hắn.

Phương Trì khe khẽ thở dài, dời ánh mắt ra ngoài cửa xe, nhìn cảnh đường phố quen thuộc, đến lúc này, cảm xúc không muốn lại phải tách ra lần nữa cùng với lo lắng mới bắt đầu rõ ràng không kiềm chế được mà tràn ra từ đáy lòng.

Không dễ chịu lắm,

Hạt dẻ rang vẫn mang mùi vị cũ, ăn rất ngon, Phương Trì xách một túi hạt dẻ cùng Tôn Vấn Cừ đứng trước cổng trường học.

"Ngẫm lại thì mấy ngày tháng này trôi qua cũng nhanh thật," Phương Trì nhìn học sinh đang lục tục đi vào bên trong trường, "Không cẩn thận, chỗ này đã thành trường cũ rồi.

"Phải đó," Tôn Vấn Cừ vừa ăn hạt dẻ vừa gật đầu, "Thời gian có một năm, cậu đã từ học sinh lớp tám 14 tuổi thành sinh viên năm nhất đại học rồi."

Phương Trì nở nụ cười: "Thôi, đừng nhắc tới chuyện đấy nữa, lúc đó em chỉ muốn giúp Phương Ảnh, nếu không thì Tiểu Quả sẽ sống chẳng yên ổn gì."

"Cũng phải cảm ơn cô ấy," Tôn Vấn Cừ nói, "Nếu không thì cậu cũng không chạm được vào tôi."

"Ừ," Phương Trì nhìn hắn rất nghiêm túc, "Suýt nữa thì bỏ lỡ mất kho báu."

"Vỗ mông ngựa," Tôn Vấn Cừ dựng thẳng ngón tay cái, "Nhịp điệu rõ ràng, nặng nhẹ phù hợp."

Phương Trì chậc chậc: "Sau này không vỗ nữa, tự em biết trong lòng là được."

Từ trường cũ thân mến đến ga tàu, cả quãng đường xe không hề bị kẹt, cảm giác như thể teleport đã tới nơi.

Tôn Vấn Cừ dừng xe ở bãi đậu xe, chuẩn bị xuống xe cùng Phương Trì đi vào trong cổng ga, Phương Trì ngăn hắn lại, mở cửa xe ra đẩy hắn trở về ghế lái.

"Anh đi về luôn đi," Cậu nhìn thấy hai bên không có ai chú ý tới nơi này, liền thò đầu vào trong xe hôn một cái lên mặt Tôn Vấn Cừ, "Tự em đi vào, cũng không có hành lý."

"Không cần tôi đi cùng à?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu.

"Không cần," Phương Trì cười, "Em sợ chốc nữa em kích động quá lại cố kéo cả anh vào luôn."

Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, đưa tay lên nhéo nhéo mặt cậu: "Được rồi, vậy tự cậu qua đi, đến nơi thì nói với tôi một tiếng."

"Ừ, em đi đây." Phương Trì gật đầu, quay người đi được hai bước lại dừng, quay đầu lại, "Đi đây."

"Nhanh lên." Tôn Vấn Cừ dựa vào ghế xe cười.

Phương Trì cắn răng quay người, nhanh chân đi về hướng cổng soát vé của ga.

Soát vé cũng rất nhanh, cậu chẳng mang theo hành lý gì, chỉ một cái túi, rất nhanh đã đi vào.

Lúc đi vào nơi lên tàu phải rẽ, cậu liền quay đầu lại liếc mắt nhìn, lập tức ngây người.

Tôn Vấn Cừ đang đứng bên ngoài cổng soát vé, chống tay lên lan can nhìn cậu, khóe miệng mang theo nụ cười.

"Đệt!" Phương Trì sững sờ, định quay đầu đi ra ngoài lại không còn kịp nữa rồi, đành phải lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Vấn Cừ, "Sao anh lại đi theo! Không phải đã bảo anh đi luôn rồi à!"

"Biết là cậu sẽ quay đầu lại mà," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Sợ lúc cậu quay đầu, chẳng thấy ai lại thất vọng."

"Nếu biết anh đến cùng em đã không vào trước!" Phương Trì nhìn hắn chằm chằm.

"Thế lại làm lỡ việc," Tôn Vấn Cừ nói, "Thôi, vào đi, tôi về đây."

"Ừ," Phương Trì từ xa nhìn hắn, "Lái xe chậm thôi."

Tôn Vấn Cừ cúp điện thoại, phất tay với cậu, rồi quay người đi.

Người còn chưa lên tàu, tương tư sôi trào mãnh liệt như núi lửa phun đã dường như chẳng thể ngăn lại, Phương Trì thở dài, đi mua một hộp kem, ăn hết nhẵn rồi, mới xem như là bình tĩnh lại được một chút.

Về trường học, mới vừa gửi tin nhắn cho Tôn Vấn Cừ nói là đến rồi, còn chưa đi vào tòa nhà ký túc xá, đã thấy Trình Mạc từ trong tòa nhà chạy ra.

"Cậu về rồi! Hai ta đúng là tâm linh tương thông, tôi mới vừa từ nhà vệ sinh ra đứng bên cạnh cửa sổ, đã nhìn thấy cậu," Trình Mạc đập một cái lên bả vai cậu, cầm túi xách của cậu đi, "Mua hạt dẻ không?"

"Mua bốn túi," Phương Trì nói, "Người ta bảo cái này để hai ngày là ăn không ngon nữa, anh định làm kiểu gì."

"Không sao, đến nhà ăn mượn lò nướng một lúc là được, lò vi sóng cũng được," Trình Mạc nói, "Tôi đã tìm hiểu mấy cách chế biến lại hạt dẻ rang rồi, buổi tối chuẩn bị xong thì đến tìm cậu ấy."

"Hai hôm nay có gặp nhau không?" Phương Trì vừa lên tầng vừa hỏi.

"Không, tôi bảo tôi đến tìm cậu ấy ăn cơm, cậu ấy bảo không có thời gian," Trình Mạc tặc lưỡi, "Buổi tối để tôi hỏi cậu ấy có thời gian ăn hạt dẻ rang không."

"Chắc chắn là có." Phương Trì cười.

Về trường học rồi, mọi thứ trong nháy mắt lại trở về trạng thái trước đó.

Lên lớp, đọc sách, đến câu lạc bộ huấn luyện và làm thêm, thi thoảng bị Hà Đông Bảo kéo đến đội leo núi của trường đi loanh quanh, rồi hỏi thăm tiến triển của Trình Mạc với Tiếu Nhất Minh.... Phương Trì cảm thấy năng lực thích ứng của mình vẫn rất mạnh, tuy trong lòng nhớ Tôn Vấn Cừ nhớ tới không chịu nổi, nhưng vẫn trải qua được bình thường.

Tôn Vấn Cừ ở bên kia làm ăn chung với Mã Lượng, rất nhanh đã bắt đầu, dù sao thì quan hệ hai người bọn họ cũng không có điều kiện gì cần phải bàn bạc qua lại, Mã Lượng vẫn luôn chỉ chờ Tôn Vấn Cừ gật đầu.

Phương Trì vốn cho rằng nếu tới chi nhánh sẽ rất bận, Tôn Vấn Cừ sẽ không chịu nổi, mà không ngờ rằng có ở trụ sở chính cũng chẳng thoải mái hơn là bao, lần nào gọi điện cho Tôn Vấn Cừ, hắn cũng đang bận, có lúc còn có thể bận tới mười một mười hai giờ.

"Biết vậy thì cứ để anh tới," Phương Trì thở dài, "Làm sao mà giám đốc thiết kế cũng bận vậy cơ chứ, em còn tưởng công việc này chỉ là ừ ừ, chú ý, cái này phải thế này, cái kia phải thế kia, được, đi làm đi, rồi sau đó là có thể ngồi uống trà."

Tôn Vấn Cừ ở bên kia điện thoại cười nửa buổi: "Sau này cũng không bận như vậy nữa, đây không phải là vì vừa mới bắt đầu à, việc nhiều, lại trùng hợp ký đơn hàng lớn, đến Tết gần như phải giao hàng."

"Tết cũng phải bận à?" Phương Trì hỏi.

"Chắc là thời gian nghỉ sẽ bị ít đi một chút," Tôn Vấn Cừ nói, "Thế nhưng mà nếu cậu có thời gian thì có thể qua đây cùng tôi mấy ngày, xem tôi bận."

"Được," Phương Trì cười ha ha, "Thật ra em chỉ cần nhìn thấy anh là đã thỏa mãn lắm rồi."

"Cậu không cần cứ nhấn mạnh chuyện chỉ cần nhìn thấy tôi là được như thế đâu," Tôn Vấn Cừ nhỏ giọng nói. "Cậu đã dùng vô số thực tế để chứng minh câu này sai trái đến mức nào rồi."

Phương Trì cười vui vẻ, lại hơi ngại ngùng: "Nếu anh không muốn thì em cũng có thể làm thế nào được, nhìn là được rồi."

"Thật?" Tôn Vấn Cừ nói, "Vậy được, nghỉ Tết cậu trở về cứ vậy đi, dù sao thì lúc đó tôi cũng mệt, không muốn hành hạ bản thân, cậu cứ ngồi bên cạnh nhìn tôi là được."

"...Đệt." Phương Trì ngây người.

"Đó, nhìn phản ứng này đi," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Khó chịu đúng không."

"Em cũng không tin anh không có nhu cầu," Phương Trì nhìn bốn phía không có ai, hạ thấp giọng, "Cho lão đàn ông tức chết đi, em chờ anh gào khóc cầu xin em."

Tôn Vấn Cừ ở bên đầu kia cười không dừng được.

Ngày tháng trôi qua vẫn rất nhanh, nhất là lúc tâm tình khoái trá, lại có cả hi vọng.

Chỉ là có những thời điểm đặc biệt, Phương Trì sẽ thấy phiền muộn, như là lễ giáng sinh cậu phải trải qua một mình, như là năm mới Tôn Vấn Cừ rất bận, mà mấy hôm đó cậu cũng không xin được nghỉ ở câu lạc bộ, lại như là lễ tình nhân...

Lễ tình nhân của phòng ký túc bọn họ là tổ chức tập thể.

"Phương Trì cuối cùng cũng để cho bọn mình cân bằng được một lần," Lý Tranh mới vừa chia tay bạn gái được một tháng, giờ đang vô cùng hài lòng nhìn Phương Trì cúi đầu nhắn tin với Tôn Vấn Cừ, "Lễ tình nhân thế mà không đoàn tụ với bạn gái!"

Mấy người còn lại trong phòng ký túc xá đều gật gù, bày tỏ rất hài lòng.

"Vui chết bọn mày đi," Phương Trì không ngẩng đầu lên, "Mấy con chó FA lễ gì đi nữa cũng chỉ có thể đoàn tụ với bạn cùng phòng."

"Ai, tao đệt," Trương Quân Nghị đang cầm khăn mặt định rửa mặt, vừa nghe thấy câu này liền ném khăn đi nhào tới: "Hôm nay bố đéo thể nào bỏ qua cho mày được! Không cho mày một trận mày lại không biết chó FA bọn tao kêu thế nào."

"Ẳng ẳng!" Lý Tranh kêu một tiếng rồi cũng lao tới đánh.

Mấy đứa trong ký túc xá chen chúc thành một đoàn, đặt Phương Trì lên trên bàn, vừa chọc vừa cù lét, hành hạ nửa buổi.

Người đều đi rồi, Phương Trì nằm sấp trên bàn cười xoa cánh tay: "Ôi, sao tao lại cảm giác có đứa nào cắn tao."

"Tao cắn!" Lý Tranh nói, sau đó tiện tay cầm điện thoại di động Phương Trì ném qua một bên lên nhìn, ngây người, "Sao ảnh đại diện của bạn gái mày lại là con trai?"

"...Nam thần của cô ấy." Phương Trì giờ mới phát hiện ra điện thoại di động đang bị Lý Tranh cầm, lập tức sợ hết hồn, đây cũng không phải phòng ký túc thần kỳ của bọn Trình Mạc, sáu người thì có tới năm người ngày ngày đều lẩm bẩm con gái các thứ, cậu nhanh chóng giành lại di động từ trong tay Lý Tranh.

Lý Tranh nhìn cậu: "Thế mà mày chịu được? Bạn gái mày để ảnh nam thần của cô ấy phủ đầu thế này mà mày còn nhịn được?"

"Được." Phương Trì trả lời ngắn gọn, đương nhiên là chịu được, người trong hình này còn đã lăn lộn không biết bao lần trên ga trải giường cùng cậu...

"Mày không hiểu, chuyện này phải nhịn." Lưu Vũ ở một bên nói, "Có lúc cần mày còn phải cùng cô ấy ca ngợi nam thần, thống nhất thẩm mỹ với cô ấy nữa."

Đề tài rất nhanh đã chuyển sang làm sao để chung sống hòa bình với nam thần trong lòng bạn gái, Phương Trì thở phào nhẹ nhõm, nằm sấp trên giường mình, gửi tin nhắn cho Tôn Vấn Cừ.

- Vừa nãy điện thoại bị mấy thằng trong phòng ký túc nhìn, hỏi là sao ảnh đại diện bạn gái em lại là con trai, làm em sợ mất một lúc.

- Không thì cậu chuyển qua phòng ký túc xá của Trình Mạc ở cũng được.

- Ý kiến hay.

- Lại còn tìm được cho tôi thêm ba tình địch, nhìn tôi ghen đã luôn.

- Nhiều nhất là hai thôi, Trình Mạc giờ đắm chìm vào Tiếu Nhất Minh đến quên hết đầu óc rồi, cũng giống như em với anh ấy, anh chính là nam thần của em.

- Cậu là chó hoang của tôi.

Hàn huyên mấy câu nữa, Tôn Vấn Cừ chắc đã đi đâu đó, không nói chuyện nữa.

Phương Trì nằm sấp trên giường nhìn ảnh đại diện của hắn đến xuất thần, lúc người không có trước mặt, ngay cả một cái ảnh chân dung nho nhỏ như vậy cũng có thể ngắm tới nửa ngày.

Phương Trì chọc một cái lên ảnh đại điện của Tôn Vấn Cừ.

Sau đó liền ngây người.

Ảnh đại diện của Tôn Vấn Cừ đã được thay đổi, chuyển thành chậu phong tín tử cậu tặng.

Phương Trì nhìn chằm chằm phong tín tử rất lâu.

"Thật ra," Phương Trì quay đầu nói với Lý Tranh một câu, "Đó không phải..."

"Có đi không!" Lý Tranh quay đầu lại đập một cái lên giường cậu, "Đi muộn là bị mấy đôi đặt hết chỗ bây giờ!"

"Đi đâu?" Phương Trì sợ hết hồn.

"Ăn xiên nướng chứ gì nữa," Lý Tranh kéo tay cậu, "Nhanh nhanh, mau lên, đầu tiên ăn một bữa đã, xong rồi cầm đuốc diễu hành trên đường."

"Thần kinh," Phương Trì nở nụ cười, nhét điện thoại về trong túi rồi nhảy xuống giường.

Lễ tình nhân qua rồi, cũng không còn ngày lễ gì kích thích người ta nữa, mọi người đều nhìn chằm chằm lịch chờ tới nghỉ Tết.

Đương nhiên, trước đó bọn họ phải sống sót qua tuần thi đã.

Phương Trì cảm thấy đây là lần đầu tiên trước lúc thi cậu không lo lắng mình sẽ thi vỡ bát cơm, có cảm giác người cha Tôn học bá sẽ rất tự hào.

Tâm tư của cậu cũng chỉ để suy nghĩ tới chuyện nghỉ xong Tôn Vấn Cừ sẽ lập tức tới đón mình, Ngưu Lang và Ngưu Lang được đoàn tụ, Romeo và Romeo đoàn tụ, Lương Sơn Bá và Lương Sơn Bá cùng nhau bay lên...

Điện thoại di động đang kêu, Phương Trì nằm trên giường trở mình, chậm rãi tìm điện thoại trong chăn.

Tiếng chuông này không phải tiếng chuông dành riêng cho Tôn Vấn Cừ, cậu không hề vội vã.

Có điều, lúc lấy được điện thoại ra nhìn thấy trên màn hình hiển thị là điện thoại của chú Lượng Tử, trong lòng cậu đột nhiên trầm xuống, nghe máy rất nhanh: "Chú Lượng Tử."

"Thi, thi xong chưa?" Giọng của Mã Lượng vang lên.

"Còn hai ngày nữa là xong." Phương Trì nói.

"Thi thế, nào?" Mã Lượng cười hỏi.

"Thuận lợi lắm," Phương Trì nói, "Học bá như bọn cháu, thi cử không bao giờ để vào mắt."

"Tốt lắm," Mã Lượng hạ thấp giọng, "Lý, Bác Văn, đến thôn các cậu, rồi, thuê mảnh đất, còn cả, nhà ở, nữa không biết lúc nào sẽ khởi, công."

Phương Trì không nói gì, chỉ cảm thấy tay lạnh toát.

"Nếu làm chắc cũng phải đầu, đầu xuân, giờ đang lạnh, cứng." Mã Lượng lại nói một câu.

"Ừ," Phương Trì đáp, "Chắc là thuê nhà chú Lý, ở ngay trên con đường bên sườn núi."

"Cậu có ý, ý định gì?" Mã Lượng hỏi.

"Không có ý định gì," Phương Trì cười, "Cảm ơn chú Lượng Tử."

"Không tiết, tiết lộ cho tôi kế, hoạch được à?" Mã Lượng truy hỏi.

"Chú sẽ nói với Tôn Vấn Cừ," Phương Trì nói, "Không thể nói cho chú được.""

Mã Lượng nở nụ cười: "Thằng nhóc này."

"Cháu sẽ xử lý tốt, chú đừng nói với Tôn Vấn Cừ, xong việc rồi cháu sẽ tự nói với anh ấy."

"Được." Mã Lượng cười, nói xong cũng ngắt điện thoại.

Tuy trong đầu đã tính toán xong, cũng đã làm rất nhiều chuẩn bị tinh thần, thậm chí ngay cả số điện thọai của mẹ Trình Mạc cũng đã lưu trong một nhóm riêng để tránh cho hoảng hốt không gọi được...

Nhưng nghe thấy tin tức Mã Lượng nói cho, nghĩ đến mình rốt cuộc cũng tới lúc phải chính thức đi đối mặt với vấn đề này, Phương Trì vẫn cảm thấy hơi ngột ngạt và hoang mang.

Nên nói thế nào?

Nói thế nào thì khá là xuôi tai?

Nói thế nào mới có thể làm ông nội hiểu cho chuyện như vậy?

Những chuyện này, cậu đều đã nghĩ hết, liên tục rất nhiều lần, đủ loại đáp án, cậu đã suy đi tính lại rất nhiều lần.

Mà vẫn luôn chẳng tìm được câu trả lời tốt nhất, đến cùng phải làm thế nào mở miệng nói ra được câu đầu tiên.

Không sai, đây mới là thứ cậu sợ hãi bất an nhất.

Rút cuộc cần phải, làm thế nào, để mở miệng nói ra, câu đầu tiên.

Lại như nhảy xuống từng bước, từ bậc thang cao nhất tụt xuống phía dưới....mọi thứ phía sau đều có thể ứng đối, chỉ có bước đầu tiên này, là khó khăn nhất.

Nên mở miệng nói câu đầu tiên thế nào, cậu chưa nghĩ ra, cũng không nghĩ ra được, căn bản chẳng có đáp án, ngay cả một đáp án cũng không.

Thi xong, ai nấy đều vội vàng khăn gói đồ đạc trở về nhà, Tôn Vấn Cừ ngày mai sẽ tới đón cậu trở lại, Phương Trì vừa hưng phấn mong đợi, lại vừa căng thẳng và xoắn xuýt khó bỏ.

"Tối nay ra ăn một bữa cơm đi," Phương Trì gọi điện thoại cho Tiếu Nhất Minh, vốn là lần này Tôn Vấn Cừ tới đây, cậu định gọi cả Tiếu Nhất Minh cùng nhau trở lại, mà Tiếu Nhất Minh vẫn muốn làm thêm cho tới cuối năm.

"Được," Tiếu Nhất Minh nói, "Mỗi hai đứa mình à?"

"Cả Trình Mạc nữa," Phương Trì nói, "Không phải anh ta bảo tao gọi mày, là tao muốn gọi cả hai người mày ra, tao có việc này muốn bàn bạc với bọn mày."

"Mày..." Tiếu Nhất Minh ngập ngừng, "Định nói cho người nhà à?"

"Ừ." Phương Trì đáp.

Tiếu Nhất Minh thở dài khe khẽ, một lúc sau mới nói: "Được, chốc nữa tao qua."

"Tao với Trình Mạc đi qua tìm mày cũng được." Phương Trì nói.

"Đừng, tao còn chưa được xem trường bọn mày mà, tối nay tiện qua thăm luôn." Tiếu Nhất Minh nói.

"Ừ, đến nơi thì gọi cho tao." Phương Trì cúp điện thoại.

Điện thoại di động vừa thả lại vào túi, tay còn chưa rút ra đã lại vang lên.

Phương Trì lại lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy là số điện thoại của chú Trương nhà hàng xóm.

Là ông nội.

Cậu nghe điện thoại: "Chú Trương à?"

"Ừ, là chú," Chú Trương cười, "Đây, ông nội đang muốn nói chuyện với con, hỏi con bao giờ thì về."

"Tiểu Trì à," Giọng ông nội vang lên, "Con thi xong chưa?"

"Con thi xong rồi," Phương Trì vừa nghe thấy giọng ông nội, mũi liền nhức không chịu được, cậu xoa xoa mũi mạnh mấy cái rồi mới nói một câu: "Con thi thuận lợi lắm, giỏi hơn hồi cấp ba nhiều."

"Lớn rồi hiểu chuyện," Ông nội cười rất vui vẻ, "Bình thường cũng học chăm đúng không."

"Vâng," Phương Trì cười với ông, "Ký túc xá bọn con có sáu người, có mỗi con là học tập giỏi giang ngày ngày tiến về phía trước thôi."

"Khi nào thì về hả con?" Ông nội hỏi.

"Ngày mai," Phương Trì nói, "Ngày mai Thủy Cừ tới đón con về."

"Thủy Cừ?" Ông nội hơi ngạc nhiên, "Nó chỉ sang để đón con thôi à?"

Phương Trì cắn môi: "Vâng, anh ấy sang để đón con."

"Con như thế có làm phiền nó quá không," Ông nội nói, "Ngồi tàu về cũng có bao lâu, nó cứ lái qua lái về như thế, cả ngày cũng mất luôn."

"Không sao," Phương Trì hít vào một hơi, "Là anh ấy muốn mà."

"Con đã mở miệng rồi, nó không muốn cũng phải muốn, người ta là ngại từ chối con," Ông nội nói, "Trước đây con không phải là không muốn làm phiền người khác lắm à?"

"Ông, anh ấy không phải ngại từ chối, anh ấy là thật sự muốn mà," Phương Trì nói.

"A, vậy à?" Ông nội hơi dừng lại, "Nó rảnh rỗi đúng không?"

Phương Trì nở nụ cười, cười hai tiếng lại cảm thấy không thể cười được nữa, dựa vào tường nhắm mắt lại: "Giờ anh ấy bận lắm, nhưng vẫn bỏ thời gian qua đây."

"Bạn bè này cũng thật là đến một mức độ nào đó." Ông nội cười nói.

"Anh ấy không phải bạn bè bình thường," Phương Trì hắng giọng, tay nắm lấy lan can bên cạnh, cảm giác tay mình có thể bóp dẹt thanh sắt của lan can, "Là thân hơn cả anh em chí cốt nữa, lúc đấy con còn nói với bà nội, anh ấy mà là con gái, con sẽ lấy anh ấy."

"Ông nghe bà nội con nói rồi," Ông nội cười nói, "Cái thằng này."

Phương Trì cảm thấy đây là một cơ hội thuận tiện để nói tiếp, mà há miệng mấy lần, cuối cùng vẫn không nói ra.

Cậu không dám nói trong điện thoại, cậu phải nói ngay trước mặt, cậu phải mặt đối mặt, phải nhìn thấy phản ứng của ông nội, phải thấy rõ được phản ứng của ông nội, không thì cậu sẽ lo lắng.

Hơn nữa, cậu cũng hi vọng rằng, nếu như ông muốn đánh cậu, giơ tay lên là có thể đánh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.