Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 83



Phương Trì thật sự không nghĩ tới sẽ vô tình gặp Lý Bác Văn ở đây, trời lạnh như vậy, lại còn muộn lắm rồi, nếu như không phải cứ nhìn thấy Lý Bác Văn là muốn đánh, cậu còn thật lòng cảm thấy người này rất yêu nghề.

Muốn đánh Lý Bác Văn.

Muốn đánh gã.

Giẫm lên mặt gã.

Buộc gã vào tảng đá ném xuống sông.

"Phương Trì?" Đèn khẩn cấp trong tay Lý Bác Văn sáng lên, chiếu lại phía cậu, cướp mất ánh đèn pin trên mặt Phương Trì, "Cậu bị điên à!"

"Câu này anh tự hỏi lại anh đi," Phương Trì tắt đèn pin cầm tay đi, thò tay vào trong túi, híp mắt lại nhìn ánh đèn khẩn cấp, "Tôi đếm ba tiếng, anh còn lấy cái thứ đồ chơi này chiếu lên mặt tôi, tôi sẽ cho anh biết bơi mùa đông là thế nào."

Lý Bác Văn hơi do dự, lúc Phương Trì đếm "một", gã ấn xuống chuôi đèn khẩn cấp, chiếu lên mặt Tiểu Tử.

Tiểu Tử kêu hai tiếng về phía gã.

"Hai." Phương Trì đếm.

"Cậu là chó à?" Lý Bác Văn lại quay đèn sang bên cạnh nói.

"Đúng." Phương Trì nói.

Lý Bác Văn không hề hé răng, đứng ở xe nhìn cậu.

Phương Trì đi về sân phía sau lưng gã, khu vực này cũng chỉ là tùy tiện dùng cành cây gậy gỗ gì đó vây lại, diện tích không nhỏ, nhưng mấy căn phòng rất cũ kỹ, cũng chẳng có ai ở.

Trong sân có dựng lên căn phòng đơn sơ, trông có vẻ là tạm thời dùng làm kho, bên trong có không ít thứ.

Lý Bác Văn thật sự định làm nông gia nhạc, đã vậy quy mô còn không nhỏ.

"Cậu về nghỉ?" Lý Bác Văn theo tới.

"Không," Phương Trì nhìn đống vật liệu xây dựng trong sân, "Tôi vẫn luôn ở trong thành phố."

"Hả? Không đến trường?" Lý Bác Văn hơi giật mình.

"Đúng," Phương Trì quay đầu lại, nhìn chằm chằm gã, "Ngày nào cũng đến gay bar chơi mà."

Lúng túng trên mặt Lý Bác Văn chợt hiện lên: "Vậy hôm đó tôi nhìn thấy thật sự là cậu?"

"Ừ," Phương Trì cười, tiến đến trước mặt gã, "Thật không ngờ, Lý đại ca cũng là đồng chí."

"Cái..." Lý Bác Văn ngây người.

Không chờ gã nói xong, nụ cười trên mặt Phương Trì đã biến mất, ngón tay chỉ vào chóp mũi gã: "Tôi nói cho anh biết Lý Bác Văn, anh đừng nghĩ là tôi không biết tâm tư của anh đối với Tôn Vấn Cừ!"

Hai mắt Lý Bác Văn trợn tròn: "Cậu nói cái..."

"Đều là đàn ông," Phương Trì mặt lạnh trừng gã, "Anh muốn theo đuổi anh ấy tôi không ngăn, xem thử bản lĩnh..."

"Cậu rốt cuộc đang nói gì!" Lý Bác Văn ngắt lời cậu, "Tôi chẳng có hứng thú gì với Tôn Vấn Cừ cả! Tôi không phải đồng tính!"

"Vậy à?" Phương Trì cười, quay lại liếc nhìn gã, rồi quay người đi.

"Cậu có ý gì! Phương Trì!" Lý Bác Văn ở phía sau cậu gọi.

Phương Trì không quay đầu lại, giơ tay lên: "Anh đoán xem."

Sau khi tiến vào trong làng, Phương Trì mới kéo vali bắt đầu cười, vừa cười vừa cùng Tiểu Tử chạy về phía trước.

"Thế nào!" Cậu đá lên mông Tiểu Tử, "Anh mày trâu bò lắm đúng không."

Tiểu Tử kêu mấy tiếng.

"Bịa đặt ai chẳng biết, nói linh tinh cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn, đúng không," Phương Trì lại đá lên mông nó cái nữa, "Nhất là loại người vừa nhìn đã biết là trẻ ngoan như tao, nói gì cũng giống thật hết, nói chết gã đi!"

Tiểu Tử vừa kêu vừa chạy quanh người cậu.

Ngày hôm nay bất ngờ đụng phải Lý Bác Văn.

Đụng phải Lý Bác Văn đánh cho gã một trận, lại là chuyện Phương Trì vẫn luôn muốn làm.

Nhưng cậu không động thủ, cho dù trong nháy mắt cậu nhìn thấy Lý Bác Văn cậu đã muốn xông tới xoay tròn cái tên khốn kiếp này cho một cái bạt tai.

Cậu nhịn được.

Lý Bác Văn là hạng người thế nào, tuy cậu không thể nói là hiểu rõ, nhưng nếu như Lý Bác Văn thật sự định mượn cơ hội mở nông gia nhạc ở đây để kể chuyện gì đó của cậu cho ông bà nghe, chuyện lần trước mình đạp gã ngã xuống rãnh nhất định là mồi lửa.

Người này tính thù dai, có cừu oán còn không báo đàng hoàng, rảnh rỗi không việc gì còn vòng vo nguyên một vòng lớn, bên ngoài còn tỏ vẻ thanh niên chính trực nghĩa khí với bạn bè.

Nếu như hôm nay mình thật sự đánh gã, gã không chừng có thể tranh trước khi mình chủ động mở miệng nói với ông nội mà nói hết chuyện của mình, còn có thể làm ra sắc mặt "A, cậu đã công khai như vậy rồi, ra là vẫn chưa nói với người nhà à," "Tôi không cố ý, tôi có lỗi quá."

Phương Trì tặc lưỡi.

Tiểu Tử kêu mấy tiếng, vọt tới phía trước, Phương Trì ngẩng đầu lên, nhìn thấy ông nội đi từ trong sân ra.

"Ông!" Cậu gọi một tiếng, kéo vali chạy tới.

"A, về rồi." Ông nội đầu tiên là gọi vào sân một tiếng, sau đó mới cười ha hả nhìn cậu, "Sao lại tự đi về? Ông còn tưởng là Thủy Cừ cùng tới chứ?"

"Anh ấy đưa con đến bến xe trong thành phố, còn có việc nữa nên không cùng tới đây." Phương Trì đi qua ôm lấy ông.

Cách ăn Tết còn tận mấy ngày, ba mẹ đều chưa trở lại, trong nhà chỉ có hai ông bà, mà giống như lời Tôn Vấn Cừ nói, tuy chỉ có ba người, hai người bọn họ vẫn chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn, vẫn chưa ăn mà chờ Phương Trì trở về.

"Còn không về nữa là đồ ăn cũng nguội ngắt luôn, đây để bà hâm nóng lại từng món một," Bà nội vừa thấy cậu liền cười tiến lên đón, nâng mặt cậu nhìn một lúc lâu, "Để bà xem nào, gầy đi không?"

"Con vừa vào đông cái là béo lên, làm sao mà gầy được chứ." Phương Trì cười nói.

"Nhanh, mang đồ đạc lên tầng đi," Bà nội đập lên người cậu, "Ăn cơm, đói bụng lắm rồi đúng không?"

"Ông bà chờ con làm gì, chừa chút lại cho con là được mà." Phương Trì chạy lên tầng, ném hành lý vào trong phòng mình, lúc đi qua căn phòng của Tôn Vấn Cừ, bước chân cậu chậm lại, thò đầu vào nhìn qua mấy lần, vẫn dọn dẹp sạch bong, một hạt bụi cũng không có.

"Cùng nhau ăn mới vui chứ," Ông nội nói, "Ông còn đang chờ con uống cùng ông mấy chén."

"Đây," Phương Trì cười ngồi xuống bên bàn, cầm rượu đất qua rót cho ông nội, "Vừa khéo con đang lạnh."

Tôn Vấn Cừ đứng trước bàn lớn, tay chống lên mép bàn, nhìn chằm chằm mấy bản thiết kế trên bàn lớn đã rất lâu rồi, vẫn luôn không nhúc nhích, cũng không mở miệng.

"Nói, nói cái gì, đi." Mã Lượng ngồi xuống ghế sofa sau lưng hắn.

"Phong cách không thống nhất," Tôn Vấn Cừ ngừng nửa buổi mới mở miệng, "Tao thấy người của mày có một vấn đề này là quan trọng nhất, cái gì cũng muốn thử một chút, cái gì cũng có hứng thú, cái gì cũng muốn biểu đạt, mà cái gì cũng không vào trọng điểm."

"Nói là, là tao." Mã Lượng chỉ mình.

"Ngày mai mở cuộc họp đi." Tôn Vấn Cừ quay người dựa vào bàn, "Thảo luận qua chuyện phong cách, sau đó xác định mấy bộ sau, bộ khác nhau có thể tạo nên cảm giác khác nhau, rồi dựa theo phản hồi của khách hàng để sửa chữa."

"Được, ngủ, ngủ đi," Mã Lượng gật đầu đứng lên, rồi chỉ chân hắn, "Mày có, biết là mày đứng hai, hai tiếng, rồi không?"

"Tao biết, tao là lười đi qua ngồi," Tôn Vấn Cừ nói xong liền cứ thế ngã xuống ghế sofa, "Tao ngủ đây."

"Về chỗ, chỗ mày, mà ngủ." Mã Lượng nhìn hắn.

"Không, không, không, không, muốn động đậy." Tôn Vấn Cừ cười nói.

"Thằng chó này tao đánh, đánh mày bây giờ." Mã Lượng cau mày trừng hắn.

"Đến đây đánh đi." Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi.

"Bị cảm rồi đừng, có trách." Mã Lượng quay người đi mở cửa.

"Chính là trách, trách, trách," Tôn Vấn Cừ chậm rãi xoay người, nhìn bóng lưng Mã Lượng, "Này, Lượng Tử, đừng đi."

Mã Lượng quay đầu lại nhìn hắn.

"Không có chuyện gì muốn nói với tao à?" Tôn Vấn Cừ gác chân lên chỗ dựa lưng ghế sofa.

"Nói, cả đêm, nói hết rồi." Mã Lượng nói.

Tôn Vấn Cừ chép miệng: "Cái nông gia nhạc kia của Lý Bác Văn bắt đầu làm, mày nói với con trai tao rồi đúng không?"

"Ừ." Mã Lượng dựa vào khung cửa gật đầu.

"Rồi thì sao?" Tôn Vấn Cừ ngồi dậy, "Mày vẫn chưa nói cho tao xem cậu ấy định xử lý thế nào."

"Cậu ta không, không nói," Mã Lượng cười, "Cậu ta bảo tao sẽ nói, nói cho mày."

"Thật hay giả?" Tôn Vấn Cừ nhíu mày.

"Thật." Mã Lượng nói, sau đó quay người ra ngoài đóng cửa lại.

Phương Trì thức dậy rất sớm, trong lòng có chuyện, không nỡ đi ngủ, Tiểu Tử đứng trước phòng cậu gãi sột sột mười phút, cậu đều nghe được rõ ràng.

"Mày đã chán chưa." Cậu rời giường mở cửa ra.

Tiểu Tử ngồi trước cửa lập tức đứng lên, dùng mũi ủn một hòn đá tới bên chân cậu.

"Trời đại hàn ai ra ngoài chơi đá với mày chứ," Phương Trì thở dài, "Mày cũng không chịu tự nhận mình già đi."

Tiểu Tử rất mong đợi mà quan sát cậu, dùng sức vẫy đuôi.

"Ai!" Phương Trì nhặt đá lên, suy nghĩ, từ cầu thang ném cục đá xuống dưới phòng khách, Tiểu Tử lập tức vừa kêu vừa chạy xuống.

"Thằng ranh con! Sáng ra ăn nhầm thức ăn gia súc à!" Dưới tầng vang lên tiếng bà nội quát, "Ném đá trúng nhân sủi cảo rồi."

"Không phải chứ?" Phương Trì ngây người, chạy xuống tầng, nhìn thấy Tiểu Tử đang ngậm hòn đá vui vẻ gặm, "Làm gì có nhân sủi cảo?"

"Không có nhân sủi cảo là vứt được đá trong nhà à!" Bà nội đi tới đập một cái lên lưng cậu, "Có ghét không cơ chứ! Ném vào bà mày thì làm sao!"

"Con thấy dưới tầng không..." Phương Trì gãi đầu, còn chưa dứt lời đã bị bà đập cho thêm cái nữa, "Ay ay con sai rồi."

"Rửa mặt đi!" Bà nội đẩy cậu một cái, "Ăn sáng."

Phương Trì một miệng đầy bọt kem đánh răng ngồi trong sân, di động vang lên, ông nội ở trong phòng gọi cậu.

"Đây!" Cậu nhổ bọt trong miệng ra, lau miệng qua loa, vào nhà cầm điện thoại di dộng lên nhìn qua, nghe, "Là Tiếu Nhất Minh."

"Đang ở nhà à?" Bên kia vang lên giọng Tiếu Nhất Minh.

"Ừm." Phương Trì đáp một tiếng.

"Tao có việc gì đâu, chỉ gọi cho mày thế thôi, sợ mày không tìm được cơ hội thích hợp nhắc tới tao," Tiếu Nhất Minh nói, "Giờ mày có thể kể tao không về nhà ăn Tết, sau đó nói chuyện của tao ra."

"Ừ," Phương Trì cảm thấy ấm áp trong lòng, rồi lại nhíu mày, "Mày không về nhà ăn Tết à?"

"Không về," Tiếu Nhất Minh thở dài, "Hôm qua tao gọi điện cho mẹ tao, đầu tiên là không nghe, nghe rồi thì mắng tao một trận, bảo là không muốn nhìn thấy tao."

"Vậy mày cứ cố về nhà một chuyến xem." Phương Trì hỏi.

"Mẹ tao có phải kiểu người nói một đằng làm một nẻo đâu, mày cũng biết đấy, bà ấy bảo không muốn gặp chính là không muốn nhìn thấy, tao mà về cũng chỉ bị đánh tiếp." Tiếu Nhất Minh nói.

"Vậy thì Tết mày ở đâu?" Phương Trì liếc mắt nhìn ông bà, phát hiện ra hai người đều đang nhìn về phía mình, đột nhiên lại hơi sốt sắng.

"Cậu ấy qua nhà tôi ăn Tết." Trong ống nghe vang lên giọng Trình Mạc.

"Trình Mạc?" Phương Trì ngạc nhiên, "Hai người đang ở cùng nhau à?"

"Ừ, anh ta sang đây xem tao đi làm," Tiếu Nhất Minh nói, "Tết tao ở đây một mình thôi, còn có thể kiếm thêm một chút."

"Không phải bảo là đến nhà anh ta à?" Phương Trì hỏi.

"Anh ta khi nào chả tự biên tự diễn như thế." Tiếu Nhất Minh trả lời.

"...À." Phương Trì nở nụ cười.

Cúp điện thoại rồi, bà nội lập tức đi qua: "Sao, Tiếu Nhất Minh không về nhà ăn Tết à?"

"Vâng, nó..." Phương Trì xoa mũi, "Nó ở bên kia đi làm thêm, không về."

"Cái gì?" Bà nội sửng sốt, "Chỉ vì làm thêm mà không về nhà ăn Tết? Gia đình nó lại đồng ý à? Thằng bé này nghĩ gì thế?"

"Không phải, là nó..." Phương Trì đột nhiên cảm thấy lò sưởi trong phòng hơi nóng quá, nhiệt độ bốn phương tám hướng bao khỏa lại đây khiến sau lưng cậu cũng sắp đổ mồ hôi, "Nó cãi nhau với người nhà, mẹ nó không cho nó về nhà."

"Cãi nhau gì?" Bà nội sợ hết hồn, "Mà mẹ nó lại giận đến thế?"

Phương Trì không nói gì, ngồi trên ghế sofa chơi với Tiểu Tử.

"Con nói đi." Bà nội đẩy cậu một cái.

"Ai, bà cũng đừng nghe nữa," Ông nội nói, "Còn chưa ăn sáng à?"

"Rồi rồi rồi," Bà nội vung tay lên, "Tôi đi nấu mì."

Bà nội vào trong nhà bếp rồi, ông nội ngồi xuống bên cạnh cậu, vỗ vỗ lên chân cậu: "Không muốn nói thật à? Ông thấy tâm trạng của con cũng bị ảnh hưởng rồi."

"Cũng không phải là không muốn nói," Phương Trì nói hơi chật vật, tâm lý căng thẳng từng tầng từng tầng lan ra, đây mới chỉ là nói chuyện của Tiếu Nhất Minh, còn chưa nói tới chính mình, cũng đã căng thẳng đến như vậy rồi, cậu còn phải bấm trên người mình hai cái, "Là sợ nói ra hai người nghe không chấp nhận được."

"À? Là làm sao?" Ông nội nở nụ cười, "Nói nghe thử nào, xem ông có chấp nhận được không."

"Là," Phương Trì nghiêng đầu đi nhìn ông, hạ thấp giọng, "Là, chính là, Tiếu Nhất Minh nó...thích con trai."

Nháy mắt nói ra câu này, tim Phương Trì đã nhảy lên tới cổ, phải ngậm chặt miệng mới có thể đảm bảo không nhảy ra miệng.

Cho dù chỉ là Tiếu Nhất Minh, nhưng cậu vẫn rất hồi hộp xem ông sẽ phản ứng thế nào.

Nếu như ngay cả chuyện của Tiếu Nhất Minh ông cũng không thể nào chấp nhận được, vậy thì chuyện của cậu nói ra rồi sẽ là tình cảnh gì, cậu càng không dám nghĩ tới.

"Thích con trai?" Ông nội giật mình nhìn cậu, "Tiếu Nhất Minh thích con trai à?"

"Vâng," Phương Trì gật đầu, hít một hơi rồi nói khẽ, "Gia đình nó biết được, ba mẹ không chấp nhận được, nên không cho nó về nhà."

"Vậy à...." Trên mặt ông vẫn là kinh ngạc, "Chuyện này...cũng không nhìn ra được, một đứa trẻ bình thường lắm mà."

Bình thường.

Hai chữ này khiến Phương Trì tức khắc cảm thấy xung quanh đều tối sầm đi.

"Ông," Cậu cảm thấy cổ họng mình đã khàn đi, "Ông cảm thấy nó như thế, là không bình thường à?"

"Cũng không thể nói là không bình thường được," Ông nội cầm cốc trà trên bàn qua, nhấp một ngụm trà, "Đây gọi là đồng tính luyến ái đúng không? Con trai yêu con trai."

"Vâng, đồng tình luyến ái," Phương Trì cảm thấy giọng mình đã lạc đi, "Cũng có con gái...với con gái.."

"À." Ông nội đáp một tiếng.

Phương Trì cảm giác cả người mình mềm oặt, dựa vào ghế sofa cũng không muốn nhúc nhích, cũng không muốn nhìn xem vẻ mặt ông thế nào.

Ông nội im lặng không nói lời nào, không biết là đang nghĩ gì.

Phương Trì rũ mắt xuống nhìn đầu Tiểu Tử đang đặt trên đầu gối mình, đưa tay nhẹ nhàng chạm lên mũi nó một cái, lành lạnh, ẩm ướt.

"Tiểu Trì, ông hỏi con," Ông nội đột nhiên quay đầu qua nhìn cậu.

"Sao?" Phương Trì ngẩng đầu lên, "Cái gì ạ?"

"Con với Tiếu Nhất Minh, vẫn luôn tốt lắm đúng không?" Ông nội hỏi.

"....Vâng đúng," Phương Trì gật đầu, "là...rất tốt."

Câu hỏi này của ông nội khiến cậu có kích động mãnh liệt muốn chạy đi, cậu không nghĩ tới ông sẽ hỏi như vậy, nhưng cậu có thể tưởng tượng được, câu hỏi này kéo dài xuống tiếp, sẽ trở thành thế nào.

Bọn họ đều định dùng chuyện của Tiếu Nhất Minh để mở đầu, để ông nội có một bước đệm, lại không hề nghĩ tới, nếu như ông nội hỏi tiếp, cuối cùng đương nhiên sẽ chuyển tới trên người Phương Trì.

IQ của ba người, vậy mà đều rủ nhau offline, đã vậy trước lúc ông nội hỏi ra câu này, IQ của ai cũng chẳng log in.

"Trước đây con đã biết nó như vậy rồi đúng không?" Ông nội hỏi.

"Con...biết rồi." Phương Trì trong đầu rối tinh rối mù, không có cách nào suy nghĩ được, không hiểu phải trả lời thế nào thì mới không để ông nội chuyển đề tài sang người mình nhanh như thế.

"Vậy con..." Giọng ông nội rất nhẹ, như thể sợ bà nội nghe được, "thân với nó như thế...."

"Ông," Phương Trì cảm giác trên chóp mình đã đổ mồ hồi, "Ông..."

"Có ăn không đây!" Bà nội ngay lúc này lại đẩy cửa đi vào phòng, mặt không hài lòng mà nói, "Mới vừa rồi thì ồn ào kêu ăn sáng, giờ làm xong rồi gọi bảy tám lần cũng không ai thưa một tiếng."

"A," Phương Trì sợ hết hồn, đứng phắt dậy, "Gì ạ?"

"Đóng cửa chặt, cửa phòng bếp cũng đóng, cách xa như vậy nghe sao được," Ông nội cười nói, "Tiểu Trì đi giúp bà nội bưng mì lên đây."

"Gì mà giúp bà bưng mì lên!" Bà nội nói, "Hai ông cháu ông không ăn, toàn là một mình tôi ăn à?"

"Giúp ông bưng mì lên đây." Ông nội nói lại.

Phương Trì cười, chạy ra ngoài.

Vừa ra khỏi nhà, gió liền thổi tới, lạnh thấu tim khiến da dẻ trước ngực sau lưng cậu đều co lại, đến giờ Phương Trì mới coi như hơi tỉnh táo lại một chút.

Cậu đi vào bếp, mỗi tay bưng một bát mì trở về.

Câu hỏi của ông nội cậu vẫn chưa kịp trả lời, câu hỏi này nên trả lời thế nào, cậu bối rối vô cùng.

Ý ông muốn nói rất dễ hiểu, Tiếu Nhất Minh là đồng tính luyến, con và nó có quan hệ tốt như vậy, hơn nữa con cũng biết nó là đồng tính luyến, vậy thì quan hệ giữa hai đứa là gì?

Nếu như trả lời chỉ là bạn tốt không có quan hệ gì khác, vậy thì ông nội chắc chắn sẽ không truy hỏi tiếp xem con có phải là đồng tính luyến ái không, cái này tuy rằng làm quá sớm, nhưng quả thật là đã bỏ lỡ một cơ hội để mở miệng, trừ phi cậu lại dùng "nhưng con cũng là" để chuyển ý, nhưng cậu cảm thấy như vậy quá đột ngột, sợ ông nội không chịu được.

Nếu như trả lời là không phải, cậu sẽ mất đi cơ hội mở miệng, hơn nữa lúc muốn mở miệng lần nữa, sẽ mang tới tổn thương lớn hơn.

Một câu hỏi bình thường của ông, lại đột nhiên đẩy cậu về phía trước một bước.

Cậu không thể không nói, ngay ngày hôm nay.

Nhưng là...nên nói thế nào đây?

Nói thế nào?

Câu hỏi này nhất định phải trả lời, coi như bị ông nội quên đi không hỏi lại lần nữa, cậu cũng nhất định phải chủ động trả lời.

Nếu như cậu cũng mượn cơ hội này không nhắc tới nữa, ông nội nhất định sẽ tự mình nghĩ ngợi.

Cậu không muốn để cho ông phải tự mình nghĩ ngợi, một mình suy đoán lo lắng trong lòng.

Làm sao bây giờ?

Nhất định phải trả lời, vậy thì trả lời lúc nào?

Rồi nên trả lời thế nào?

Nói thẳng?

Vòng vo?

Phương Trì bưng mì bắt đầu vào nhà, để lên bàn.

Vào lúc này, cậu đột nhiên vô cùng vô cùng nhớ Tôn Vấn Cừ, cũng vô cùng vô cùng hi vọng Tôn Vấn Cừ ở ngay bên cạnh mình.

Tôn Vấn Cừ sẽ làm cho cậu cảm thấy vững vàng, cong miệng cười một cái sẽ làm cho cậu bình tĩnh lại,...đương nhiên cũng có thể là kéo cờ, híp hai mắt lại thôi cũng sẽ khiến cậu...vẫn là kéo cờ.

Phương Trì mày rút cuộc đang nghĩ cái gì?

Toàn lung ta lung tung gì không!

"Thịt muối ông nội con mới làm," Bà nội gắp vào bát cậu mấy miếng thịt, "Con ăn thử xem mùi vị thế nào, bà thấy thơm hơn lần trước ông làm."

"Vâng," Phương Trì nhanh chóng cắm mặt ăn mì, "Đúng là thơm, lần trước con thấy hơi mặn, mà lần này vừa khéo."

"Vậy để ông làm thêm một chút," Ông nội cười ha hả, "Đợi tới lúc con về trường mang theo mấy bình, giữ lại hai bình cho mình ăn, rồi chia một ít cho bạn học."

"Vâng," Phương Trì gật đầu, "Mấy đứa trong phòng ký túc xá bọn con đều thích ăn thứ này."

Lúc ăn mì, Phương Trì không nói chuyện nhiều, ông bà vừa ăn vừa bàn bạc đồ cần chuẩn bị ăn Tết, hàng năm hai người họ đều bàn bạc từ rất sớm, Phương Trì cảm giác hai người cũng không phải thật sự muốn chuẩn bị cho thật tỉ mỉ đến mức nào, mà chỉ là nói chuyện này cho đã thôi.

Tết rồi, nói những chuyện này mới có cảm giác ăn Tết.

Ăn xong mì, Phương Trì cầm bát đi rửa, lúc trở lại trong phòng, chỉ có mình bà nội đang để thớt lên bàn vừa xem tivi vừa róc thịt ra khỏi xương.

"Ông nội con đâu rồi?" Phương Trì hỏi.

"Đang ở ngoài sân sau trông coi đây." Bà nội nói.

Phương Trì xoay người, rất chậm mà đi về phía sân sau.

Ông nội đang ngồi xổm ở bên cạnh hành lang thông ra cổng sân sau, bên cạnh có một lò lửa nhỏ, ông đang cầm cái tẩu chuẩn bị châm thuốc.

Phương Trì nhìn chằm chằm bóng lưng của ông, nhìn rất lâu, cuối cùng cắn răng một cái, đi tới, ngồi xổm xuống sát bên người ông nội, móc gói thuốc lá từ đâu đó ra, rút một điếu ra nhích lại gần lò lửa nhỏ châm lên, bỏ vào miệng

"Bà nội con lại tới đánh cho bây giờ." Ông nội liếc mắt nhìn cậu, cười nói.

"Ông," Phương Trì rít một hơi thuốc, chậm rãi nhả ra ngụm khói mỏng, "Hay là ông cứ đánh con luôn đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.