Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 148: Liên Minh



Rời khỏi? Tất nhiên là không bao giờ rồi. Lúc này không còn là vấn đề mình có giành được thánh giáp nữa hay không. Nếu như để cho tên Tử Kỳ Lân lấy được thánh giáp, với tính cách ích kỷ tham lam của hắn, chắc chắn sẽ xưng bá toàn khu rừng Nhân Thú, tới khi đó đừng nói là tranh giành Hoàng Kim Nhân Thú Quả, cho dù muốn ngửi ngửi mùi hương của nó thôi cũng đã là một vấn đề rồi. Tuyệt đối không được để hắn chiếm đoạt được thánh giáp.

Chỉ là với thực lực của mình hiện giờ, tuyệt đối không phải là đối thủ của tên khốn đó. Còn muốn liên minh với những Nhân Thú khác để ngăn cản Tử Kỳ Lân, lúc này có liên hệ cầu cứu chi viện thì cũng đã quá muộn rồi, đợi những Nhân Thú khác kịp tới đây, thánh giáp cũng đã nằm trong tay hắn từ hồi nào rồi.

Làm sao đây? Phải làm sao đây??

Bộ não của Phi Long lập tức vận hành hết công suất. Khẽ liếc nhìn qua Dương Kiệt, đôi mắt lóe qua tia sáng dị thường, nhanh chóng lớn tiếng nói: “ Heo mập, tuyệt đối không được giao thiết bị kích hoạt thánh giáp cho tên khốn đó. Nếu như hắn có được thánh giáp trong tay, tuyệt đối là một đại họa cho cả khu rừng này. Chi bằng chúng ta hãy liên minh với nhau để chống cự lại hắn. Còn chuyện thánh giáp sẽ tính sau. Ít ra sau này nếu như ngươi giao thánh giáp cho ta, ta sẽ không làm hại được gì ngươi như đã hứa với thiên đạo. Nhưng nếu như ngươi giao thánh giáp cho tên khốn đó, hắn sẽ lật mặt nuốt lời lấy mạng ngươi tức khắc đấy.”

Lẽ ra nãy giờ Dương Kiệt còn cảm thấy khó xử, nếu như tên Phi Long ngoan ngoãn nghe lời rời khỏi, mình phải đối diện với tên Nhân Thú xa lạ kia như thế nào đây?

Dương Kiệt đưa ra điều kiện với Tử Kỳ Lân một phần vì muốn chúng tàn sát lẫn nhau để mình có cơ hội tẩu thoát, một phần vì muốn câu giờ chờ đợi viện binh tới chi viện.

Vì khi rời khỏi Càn Khôn Tháp, không chỉ Dương Diễn cảm nhận được khí của Dương Kiệt, anh ta cũng cảm nhận được khí của đối phương, và phát hiện đối phương đang di chuyển nhanh về hướng này, chắc đối phương cũng biết rõ mình đang gặp nguy hiểm nên tới chi viện chứ gì.

Chỉ là không hiểu vì sao hoàn toàn không cảm nhận được khí của ả nhiều chuyện kia nữa, vả lại, chỉ mới nửa ngày không gặp, tên khốn Dương Diễn đã từ một chân nguyên tầng thứ 5 thăng cấp thành chân nguyên tầng thứ 10, rốt cuộc là hắn có được kỳ duyên đáng sợ gì nhỉ? Và chuyện gì đã xảy ra với họ khi chỉ còn lại một người nhỉ.

Tất nhiên, Dương Kiệt có thể cảm nhận được khí của Dương Diễn, Tử Kỳ Lân và Phi Long cũng cảm nhận được. Nhưng khi phát hiện chỉ là một tên chân nguyên tầng thứ 10 không hơn không kém, nhất thời không thèm quan tâm để ý tới nữa.

Lúc này Phi Long chủ động lên tiếng, tất nhiên là không thể bỏ qua cơ hội câu giờ rồi. Nhưng vẫn tỏ ra thái độ do dự không dứt, không tin tưởng vào đối phương.

“ Còn do dự gì nữa? Do dự không quyết chỉ rước họa vào thân thôi ~~~~!!” “ Câm ngay ~~~~~~~~~~~~!!”

Phi Long còn định lên tiếng hối thúc, Tử Kỳ Lân trực tiếp một cú đấm đấm thẳng về phía Dương Kiệt.

Tuy không sợ hai bên liên minh, nhưng cũng tuyệt đối không để điều đó xảy ra khiến mình tốn nhiều công sức và thời gian.

Phi Long tung chưởng chống đỡ cú đấm khí đang bay tới, cơ thể không tự chủ giật lùi về phía sau, quay về phía Dương Kiệt gào lớn: “ ra tay đi, còn đợi chờ gì nữa ~~~~~!!”

“ Liên minh cũng được, nhưng nếu như ông dám giở trò, tôi sẽ quay đầu tiếp tay tên kia xử lý ông đấy ~~~!!” Dương Kiệt tựa như có được quyết định của mình, hướng về phía Phi Long la lớn.

“ Yên tâm, đối phương chưa giải quyết xong, ta tuyệt đối không giở trò, sát ~~~~~~~~~~~!!” ý hắn có nghĩa là trước khi đánh bại Tử Kỳ Lân, sẽ không đánh lén hay gì đó, nhưng đợi tới khi xử lý trong kẻ thù thì… hô hô ~~!!

Dương Kiệt tất nhiên là hiểu rõ câu nói đầy ngụ ý của hắn rồi. Bản thân anh ta cũng không chút tin tưởng gì đối với tên Phi Long, làm thế cũng chỉ để câu giờ chờ Dương Diễn mà thôi.

“ Giới Vương Quyền X 5, mở, sát ~~~~~~~~~~!!!” Dương Kiệt trực tiếp kích hoạt trạng thái mạnh nhất của mình, cây chùy trái xoài vẫy múa trong tay, tung người lao thẳng về phía Tử Kỳ Lân hợp sức với Phi Long tấn công đối phương.

Tử Kỳ Lân giật mình hoảng hốt khi Dương Kiệt từ một chân nguyên tầng thứ 10 tăng một mạch thành tông sư tầng thứ 5, hèn chi tên khốn Phi Long lên tiếng yêu cầu liên minh với một tên phế vật chân nguyên, thì ra hắn có bí pháp gia tăng thực lực lợi hại như thế này.

“ hahaha, không chỉ thánh giáp, ngay cả bí pháp đó cũng sẽ thuộc về ta ~~~~!!” Đối diện hai đối thủ “ cứng cựa” lao tới tấn công, Tử Kỳ Lân không những không sợ, còn lộ ra vẻ phấn khích, hai tay bắt chéo lại trước mặt, sau đó bung mạnh ra theo tư thế chữ “ Đại”: “ Tử Khí Đông Lai, đẩy ~~~~~~~~~~~!!”

Luồng khí màu tím từ trong cơ thể Tử Kỳ Lân phóng thích ra, vô cùng dễ dàng đẩy bay cả Phi Long và Dương Kiệt đang hùng hổ xông vào tấn công đối thủ.

Chưa dừng lại ở đó, Tử Kỳ Lân nhanh như một tia chớp tung người lao thẳng về phía Phi Long đang bị đẩy bay ra xa, xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của hắn, một cú “ vô lê ngược” đá thẳng người đối thú.

Pằng ~~~~~~~~~~~~~!! Rầm ~~~~~~~~~~~~~!!!

Phi Long hứng trong cú đá thôi sơn vào người, đầu óc choáng váng muốn xỉu, cơ thể gần như khảm thẳng vào mặt đất, nhất thời không nhúc nhích được gì nữa.

Vẫn chưa kết thúc ở đó, Tử Kỳ Lân tung người phóng về hướng ngược lại, dưới ánh mắt kinh ngạc hoảng hốt của Dương Kiệt, một cú đấm thẳng vào ngực anh ta.

Pằng ~~~~~~~~!! Crack, crack, crack ~~~~~~~~~!!

Bề mặt bộ giáp xuất hiện vô số vết nứt chi chít, tựa như có thể vỡ ra bất kỳ lúc nào vậy. Cơ thể tông gãy gần năm, sáu cây đại thụ chắn đường, rơi ngã trên mặt đất, máu từ trong miệng phun bắn ra, nếu như lúc này bỏ chiếc giáp che đầu ra, chắc chắn sẽ nhìn thấy cả khuôn mặt của anh ta đã bị nhuộm đỏ hết trông vô cùng ghê tợn.

Đáng sợ, hoàn toàn không phải đối thủ!!

“ Chỉ có thế thôi sao?” Tử Kỳ Lân mang theo vẻ mặt “ bố mày là thiên hạ vô địch” ngẩng cao đầu liếc nhìn hai đối thủ nằm rên rỉ trên mặt đất, cười lạnh nói.

Dương Kiệt từ dưới đất bò dậy, tay nắm chặt cán kiếm ở đai lưng chẻ mặt ba phát, hai chân nhún mạnh xuống đất, tung người nhào lộn trên không, chân phải giơ thẳng ra phía trước, miệng hét lớn: “ Chết này, Phì Lũ Lôi Đình Phi Cước ~~~~~!!”

“ Hừ, trò trẻ con, Kỳ Lân Toàn Phong Cước, biến ~~~~~~~~~~~!!” Nhìn thấy Dương Kiệt tựa như mũi tên bắn thẳng về phía mình, Tử Kỷ Lân cũng làm một động tác gần giống hệt như anh ta, cơ thể tung người lên không trung, tựa như hai mũi tên một vàng một tím lao thẳng vào nhau.

Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Dương Kiệt trực tiếp bị đá bay về phía sau, miệng gào lên một tiếng đầy đau khổ, chân phải gẩn như bị trẹo hẳn sang một bên, trong thời gian ngắn không còn đủ sức chiến đấu nữa rồi.

“ Đưa đây ~~~~~~~~~!!” Tử Kỳ Lân lao người về hướng Dương Kiệt đang nằm hấp hối trên mặt đất, tay phải giơ thẳng ra theo tư thế chụp, chuẩn bị chụp lấy đai lưng biến hình đang đeo trên bụng anh ta.

Roẹt ~~~~~~~~~~~~!!

“ Cái gì ~~~~??!!” Trong lúc bàn tay của Từ Kỳ Lân gần như chạm trúng vào đai lưng, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh phía sau, giật mình hoảng hốt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một quả cầu năng lượng khổng lồ từ phía xa bắn tới ngay sau lưng mình.

“ Biến ~~~~~~~~~!!” Tử Kỳ Lân tung cú đấm đánh tan quả cầu năng lượng khổng lồ đó, nhưng cơ thể của hắn cũng bị đẩy lùi ra xa khỏi Dương Kiệt do quá bất ngờ trước đòn đánh lén đó.

“ Đồ khốn, ngươi chán sống rồi hả ~~~~!!!” Tử Kỳ Lân phẫn nộ tột cùng, mỡ ngay trước miệng mèo gần như có thể táp thẳng vào, thế mà trong lúc quan trọng nhất bị kẻ khác phá đám, tuyệt đối không thể tha thứ được.

“ Chán sống?? Ngươi có thể giết ta được sao??” Khoan nói tới việc Tử Kỳ Lân không dám lấy mạng mình, cho dù có dám đi nữa, cũng phải liều mạng tuyệt đối không được để thánh giáp rơi vào tay đối phương, nếu như không muốn sau này phải cúi đầu như con chó ngoan ngoãn trước đối phương.

“ Được, Được, vậy thì bố mày sẽ đánh mày tàn phế trước mới tính tới con heo mập kia.” Tử Kỳ Lân giận quá hóa cười, cơ thể nhanh như một tia chớp lao thẳng về phía Phi Long, quyết định giải quyết tên kỳ đà cản mũi này trước cho rảnh nợ.

“ biến ~~~~~~~~~!!!” Phi Long không tiếc chân nguyên trong cơ thể, không ngừng phóng thích ra vô số quả cầu năng lượng bắn thẳng về phía Tử Kỳ Lân đang hùng hổ xông tới, mục đích là cầm chân tên khốn đó càng lâu càng tốt, để Dương Kiệt có thời gian hồi phục tiếp viện cho mình, chứ với thực lực của bản thân hiện giờ, xác định giao chiến chỉ bị đối phương đánh tới nỗi ba mẹ cũng không nhận ra mà thôi.

Uỳnh ~~~~~ uỳnh ~~~~~ uỳnh ~~~~~~~~~……..!!

Tuy những quả cầu năng lượng không thể làm gì được Tử Kỳ Lân, nhưng ít nhiều cũng ngăn cản được bước tiến của hắn, khiến hắn vừa khó chịu vừa căm phẫn vô cùng.

Những quả cầu năng lượng quá dày đặc, Tử Kỳ Lân tốn gần hai phút đồng hồ mới lao tới trước mặt Phi Long, trong thời gian này, Phi Long đã kịp thu lại đòn tấn công của mình, đôi cánh sau lưng dang rộng ra, nhấc người ra khỏi mặt đất tránh mặt đối phương, không cho đối phương có cơ hội chạm trúng người mình.

“ Đồ khốn, ngon thì đứng yên giao chiến với ta, trốn tránh kiểu này hay ho gì hả ~~~~!!” Phi Long tận dụng triệt để ưu thế có thể tự do bay nhảy trên không trung của mình, không ngừng né qua những đòn tấn công như vũ bão của đối phương, lâu lâu lại quăng vài quả cầu năng lượng vào đối phương, khiến Tử Kỳ Lân căm hận tới nỗi gần như mất hết bình tĩnh.

Mặc kệ những tiếng gào thét đầy căm phẫn của đối phương, Phi Long được thế làm tới, tiếp tục chiến thuật ‘thả diều”, lúc nãy đang trong cơn nóng giận nên ngu xuẩn đánh sáp lá cà với đối phương, nhưng giờ thì miễn đi, ngu một lần đủ rồi, sao có thể ngu bền vững được chứ? Lối đánh đê tiện của Phi Long khiến Tử Kỳ Lân nhất thời không làm gì được hắn cả.

Đôi mắt Tử Kỳ Lân khẽ lóe qua tia sáng điên cuồng, mặc kệ những quả cầu năng lượng bắn thẳng vào người không thèm né tránh hay đánh tan chúng nữa, lợi dụng khoảng thời gian ít ỏi bất ngờ hoảng hốt của đối phương bất chấp tất cả xông thẳng về phía Phi Long, dưới ánh mắt kinh hãi khó tin của Phi Long, hai tay dang rộng ra ôm trọn đối phương vào người.

“ Khà khà, tóm được mày rồi cưng, ngon thì thử né tránh nữa xem nào ~~~~~!!!” Mặc kệ những cơn đau thấu xương do hứng trọn những quả cầu năng lượng vào người, đôi mắt của Tử Kỳ Lân tràn đầy gân máu điên cuồng phấn khích cười nói.

Không cho Phi Long kịp phản ứng, trực tiệp dùng đầu của mình húc một cú trời giáng vào đầu của đối phương.

Pằng ~~~~~~~~~~~~~~~~!! “ AAAAAAAAAAAAA ~~~~~~~~~~~!!”

Hứng trọng cú “thiết đầu công” của Tử Kỳ Lân vào mặt, Phi Long choáng váng cả đầu óc, nước miếng nước dãi từ trong miệng phun bắn ra như vòi sen mở hết công suất, chỉ thấy trời đất ở trước mắt quay cuồng, thậm chí xuất hiện nhiều ngôi sao những ban ngày nữa chứ.

Pằng ~~~ pằng ~~~ pằng ~~~~ ……..!

Tử Kỳ Lân tựa như muốn trút hết cơn phẫn nộ của mình vào kẻ thù ở trước mặt, đầu tựa như máy đập được gắn chế độ “ auto”, đập liên hồi vào đầu Phi Long, không cho hắn kịp định thần phục hồi gì cả.

Tiếng va đập như búa sắt gõ vào ván sắt và tiếng kêu gào đầy đau khổ của Phi Long vang lên liên miên không dứt, phá vỡ sự lặng yên vốn có trong khu rừng Nhân Thú này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.