Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 179: Diệp Thiên Hành bỏ chạy



Tuy vẫn giữ được cái mạng, nhưng tình trạng của Dương Kiệt thật sự không khả quan chút nào. Toàn thân đau nhát, nếu như không phải sức phòng thủ của bộ giáp đủ cứng cáp, e rằng không chết cháy thành thành cũng bị bỏng da toàn thân rồi.

Bịch bịch ~~~~~!!!

Nhìn thấy “ Đặng Mỹ Lệ” từng bước từng bước bước về phía mình một cách chậm dãi, trong lòng lập tức trầm xuống.

Chẳng lẽ phải bỏ chạy thật sao???

Tuy không phải hoàn toàn không còn sức phản kháng, nhưng với tình hình như thế này, có trụ lai cũng chỉ là cái bao cát cho người ta hành mà thôi.

“ Ủa?? cô ta ……” Dịch chuyển tức thời đã kích hoạt xong, chỉ cần Dương Kiệt ra lệnh một cái lập tức có thể trốn khỏi cái nơi quỷ quái này, đột nhiên dừng lại khi phát hiện bàn tay của “Đặng Mỹ Lệ” đã vung lên chuẩn bị đập xuống, nhưng đột nhiên ngưng lại trên không trung, toàn thân run rẩy như đang do dự dằn vặt điều gì đó.

“ biết ngay mà, mình đoán không sai mà! Cô ta đích thực là thích mình rồi, nên lúc này không lỡ ra tay với mình đúng không? Biết ngay là trước sau gì cái khuôn mặt điển trai có một ngày nào đó sẽ cứu mạng mình mà, đẹp trai luôn luôn có lợi thế hơn mấy tên xí trai nhiều, người xưa không lừa dối ta chút nào.”

“ Tránh ra mau đồ ngốc ~~~~~~~~~~~!!!” Trong lúc Dương Kiệt đang YY về khuôn mặt điển trai đã cứu mạng bản thân, “Đặng Mỹ Lệ” đột nhiên biến sắc gào lớn một tiếng khiến anh ta giật cả mình, thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đã bị cô ta dùng sức đẩy sang một bên.

Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~!

Rầm ~~~~~~~~~~~~~~!!

“ Cái đồ …. Hả??!!” “ AAAAAAAAAAAAAA” Đột nhiên bị người khác đẩy ngã, Dương Kiệt tỏ vẻ phẫn nộ, cho dù đối phương vừa mới nương tay với mình đi nữa cũng không được phép làm điều đó chứ. Trong lúc vùng lên định chửi hét vài câu, đôi mắt giương to ra hết cỡ khi phát hiện một tia sáng màu trắng bạch trực tiếp đâm xuyên qua ngay vị trí vùng tim của “ Đặng Mỹ Lệ”, cô ta chỉ kịp kêu thét lên một tiếng đầy đau khổ, cơ thể bị sức đẩy đáng sợ đẩy bay ra xa té ngã trên mặt đất.

Nếu như không phải “ Đặng Mỹ Lệ” đẩy mình ra, e rằng người bị tia sáng đâm xuyên cơ thể là mình chứ không phải cô ta rồi, chỉ là … vì sao???

“ Em gái ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!” Trong lúc Dương Kiệt nghĩ hoài nghĩ không thấu vì sao đối phương có thể bất chấp tất cả, cho dù bản thân bị hứng đòn mất mạng cũng phải đẩy mình ra sang một, đột nhiên bên tai vang lên tiếng gào thét của Diệp Thiên Hành ở phía xa.

Chỉ thấy Diệp Thiên Hành đang mang theo vẻ mặt ngơ ngác khó tin, tay cầm một vật thể giống hệt như một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền vẫn còn đang nhấp nháy tia sáng giống hệt như tia sáng đã đâm xuyên quan cơ thể của “Đặng Mỹ Lệ”.

Diệp Thiên Hành gào lên một tiếng đầy căm phẫn, vứt bỏ sợi dây chuyền sang một bên, định lao tới đỡ lấy em gái của mình, nhưng nhanh chóng bị Tư Mã Phong Vân kéo lại, đồng thời mang theo vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm về phía Dương Kiệt, vì lúc này mất đi trụ cột lớn mạnh nhất của nhóm, nếu như đối phương vùng lên tấn công, ở đây tuyệt đối không ai có thể chống cự nổi.

“ Đó là …….” Dương Kiệt quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên Hành và Tư Mã Phong Vân một cái, sau đó lại quay sang nhìn về phía “Đặng Mỹ Lệ” lúc này đã nằm hấp hối trên mặt đất, đột nhiên biến sắc khi phát hiện một miếng da mặt đã gần như rơi ra khỏi khuôn mặt của cô ta do va đập mạnh khi rơi ngã xuống đất.

“ Diệp sư tỷ ~~??!!” Khi nhìn kỹ khuôn mặt của đối phương, Dương Kiệt đột nhiên gào lớn như điên như dại, không chút do dự lao tới ôm choàng lấy cô ta vào người, bàn tay run rẩy vuốt nhẹ lên khuôn mặt cô ta để lột hẳn lớp da mặt ra để nhìn kỹ khuôn mặt của đối phương.

“ Vì sao?? Tại sao??? AAAAAAAA~~~~!!!” Thế là hiểu cả rồi. Vì sao đối phương lại tỏ ra do dự nương tay, thậm chí bất chấp tất cả để cứu mạng mình, không phải vì cái vẻ mặt điển trai gì gì đó khiến đối phương bị mê hoặc, mà vì đối phương chính là Diệp Tuyền, Diệp sư tỷ của mình.

“ xin … xin lỗi vì…. Vì đã lừa… lừa dối ông… ông bấy lâu… lâu nay…. Chỉ ….chỉ là ….” “ Đừng nói, đừng nói nữa, phải cứu, tôi phải tìm cách cứu sư tỷ ngay lập tức.” Dương Kiệt không tiếc chân nguyên trong người không ngừng truyền thẳng vào cơ thể Diệp Tuyền, hy vọng có thể cầm máu cho đối phương.

Chỉ là vết thương quá nặng, đặc biệt là ngay vị trí vùng tim, cho dù bao nhiêu chân nguyên truyền thẳng vào, cũng chỉ là vô ích, tựa như quả bóng xì hơi không ngừng thoát hết ra ngoài.

Cũng may Diệp Tuyền là một kẻ mạnh chân nguyên chân chính, nếu như là một người bình thường, e rằng đã tắt thở từ lâu rồi. Chỉ là, đó cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“ bỏ… bỏ đi… đừng… đừng uổng… uổng phí chân… chân nguyên vô … vô …” “ Câm đi, đừng nói nữa ~~~~~~~~~!!!” Diệp Tuyền biết rõ tình hình của bản thân, định lên tiếng ngăn cản Dương Kiệt đừng tốn công vô ích, nhưng đáp lại là tiếng gào thét đầy căm phẫn và đau xót của đối phương.

Nhìn thấy vẻ mặt như đang dằn xé vì đau xót của Dương Kiệt, Diệp Tuyền không tự chủ lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

Nhìn thấy sắc mặt của Diệp Tuyền càng lúc càng tái nhợt, lúc này đã không còn tý huyết sắc, Dương Kiệt bối rối vô cùng, trong đầu không ngừng liên lạc với hệ thống, hy vọng “con quỷ hút máu” kia có cách để cứu mạng Diệp Tuyền, cho dù phải trả nợ suốt đời, anh ta cũng cam tâm tình nguyện.

“ dính dong, Thật đáng tiếc, khác xa với trường hợp của Hoàng Dung trước kia, tim của đối phương đã bị đánh vỡ, cho dù đại la kim tiên giáng trần cũng không thể làm gì được cả, thành thực chia buồn cùng bạn.” Giọng nói đầy tiếc nuối vì bỏ lỡ cơ hội “cứa cổ” Dương Kiệt, hệ thống thông báo một câu trả lời hết sức phủ phàng.

Câu trả lời của hệ thống tựa tia sét giáng thẳng vào đầu Dương Kiệt.

Dương Kiệt căm hận vô cùng. Căm hận “con quỷ hút máu” khốn khiếp ngày thường chặt chém mình bao nhiêu, tới lúc nguy cấp nhất lại bó tay. Căm hận sự bất lực của bản thân. Căm hận lũ người Huyết Ma Đạo, đặc biệt là tên khốn Tống Thiên Hành, chỉ vì hắn mà Diệp sư tỷ lại ra nông nỗi như thế này.

Giết, giết sạch ~~~~~~!!

“ Đồ… đồ háo sắc …. Tôi… tôi muốn cầu… cầu xin ông… ông một điều….” Dường như cảm nhận được sự căm phẫn tột cùng của Dương Kiệt, Diệp Tuyền gắng sức dốc hết toàn bộ sức lực ít ỏi của mình lên tiếng.

“ Nói đi Diệp sư tỷ, đừng nói một điều, cho dù mười điều, một trăm điều, đệ cũng sẽ hoàn thành cho sư tỷ.”

“ Tôi… tôi chỉ mong…. Mong ông tha.. tha cho người của.. của Huyết….” “ không đời nào ~~~~!!! Chính chúng, chính chúng là thủ phạm khiến sư tỷ thành như vậy, đặc biệt là tên khốn Tống Thiên Hành, đệ phải phang thây xẻ thịt hắn ra để …..” Dương Kiệt còn chưa dứt câu, Diệp Tuyền đã dùng cánh tay yếu ớt của mình nắm chặt tay áo của anh ta, dùng vẻ mặt kỳ vọng nhìn chằm chằm vào anh ta như đang chờ câu trả lời mà mình muốn nghe thấy.

“ Thôi được rồi Diệp sư tỷ, đệ hứa là sẽ tha mạng cho lũ súc sinh đó.” Nhìn thấy vẻ mặt đầy kỳ vọng cuối cùng của Diệp Tuyền, cho dù là kẻ có trái tim sắt thép cũng phải tan chảy, huống chi là Dương Kiệt chứ? Chỉ còn cách hoàn thành ý nguyện cuối cùng của đối phương, cắn răng nhận lời.

“ Điều... điều hạnh phúc nhất... nhất trong cuộc đời... đời này của tôi... tôi chinh chính là... là quen... quen biết được... được ông.... chỉ là.... chỉ là.... Kiếp.. kiếp này không thể cùng …. Cùng ông trọn … trọn đời bên.. bên nhau…. Chỉ mong… mong kiếp sau …..” câu nói chưa dứt, cánh tay nắm chặt tay áo của Diệp Tuyền đột nhiên buông lỏng xuống, đôi mắt từ từ nhắm chặt lại, mang theo nụ cười mãn nguyện chìm sâu vào giấc ngủ ngàn thu.

“ Diệp sư tỷ ~~~~~~~~~~~~!!! Aaaaaaaaaaaaaaaaa ~~~!!!!” Dương Kiệt toàn thân run rẩy ôm chặt lấy cơ thể của Diệp Tuyền vào người, miệng không ngừng gào tên đối phương.

“ Em gái ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Nhìn thấy Diệp Tuyền như vẻ đã trút hơi thở cuối cùng, Diệp Thiên Hành đôi mắt tràn đầy gân máu, gào thét một tiếng định đẩy Tư Mã Phong Vân ra xa lao tới giành lấy thi thể của cô ta về phía mình, nhưng lần nữa bị Tư Mã Phong Vân kéo lại.

“ Diệp đặc sứ, thừa lúc con heo mập đang thương tâm không để ý tới chúng ta, hãy mau chóng bỏ trốn khỏi nơi này ngay tức khắc, nếu không thì….” “ Đồ khốn, ngươi nói gì hả??? Em gái ta, em gái của ta còn đang nằm ở kia kìa, ngươi bảo ta bỏ trốn ~~~~~~~~~~!!!” Diệp Thiên Hành tựa như thẳng điên chụp lấy tà ào của Tư Mã Phong Vân, nước miếng nước bọt phun thẳng vào mặt đối phương gào thét.

“ Chuyện không muốn xảy ra cũng đã xảy ra rồi, giờ có nán lại nơi này cũng vô ích, tranh thủ con heo mập đang phân tâm chúng ta nên thừa cơ bỏ trốn nơi nguy hiểm này càng sớm càng tốt, ai mà biết được hắn có giận quá hóa rồ quay sang diệt hết chúng ta hay không, thuộc hạ không nghĩ rằng hiện giờ chúng ta có đủ sức để chống cự cơn điên của hắn.” Mặc dù vô cùng nôn nóng muốn bỏ chạy càng sớm càng tốt, nhưng không thể không tiếp tục thuyết phục Diệp Thiên Hành bỏ trốn cùng mình.

Diệp Tuyền đã tử nạn, nếu như ngay cả Diệp Thiên Hành cũng xảy ra mệnh hệ gì, e rằng cả gia tộc của mình sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của vị đại đặc sứ khu vực U Châu này cũng không chừng.

Nghe xong lời khuyên của Tư Mã Phong Vân, Diệp Thiên Hành đã nhanh chóng bình tĩnh lại.

Đúng thế, chuyện không muốn xảy ra cũng đã xảy ra, cho dù có tiếp tục nán lại cũng vô ích, giữ mạng lúc này quan trọng hơn cả.

“ Nhưng, còn thi thể của em gái ta ….” “ Diệp đặc sứ hãy yên tâm, với tình cảm của con heo mập dành cho Diệp Tuyền đặc sứ, chắc chắn hắn sẽ bảo quản thi thể của cô ta một cách cẩn thận. Chỉ cần lần này chúng ta bỏ trốn thành công, sau này trở nên lớn mạnh hoặc thậm chí là liên hệ bên tổng đường, nhờ họ phái các vị đại năng tới trấn áp con heo mập đó, thi thể của Diệp Tuyền đặc sứ cũng sẽ quay trở về tay chúng ta thôi mà.” Mặc dù trong lòng đầy khinh bỉ, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ thành khẩn lên tiếng tiếp tục thuyết phục, để cho đối phương có cái cớ để “ bỏ trốn hợp pháp”.

“ Được, chạy thôi.” Sau một hồi dằn vặt do dự suy tính, Diệp Thiên Hành cắn cắn răng, trực tiếp quay người bỏ trốn khỏi hiện trường.

Tư Mã Phong Vân thầm thở phào nhẹ nhõm, Sợ chỉ sợ đối phương nặng tình nặng nghĩa nóng đầu không chịu bỏ chạy, tới lúc đó thì rắc rối to rồi.

Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một tên coi mạng sống của mình hơn tất cả mọi thứ trên đời này mà thôi.

Không chút do dự, vội vã tung người chạy theo phía sau Diệp Thiên Hành. Chỉ trong chốc lát cả hai đã biến mất hút khỏi hiện trường, hoàn toàn không thèm quan tâm để ý tới mấy tên thuộc hạ vẫn còn đang nằm hấp hối trên mặt đất.

Đùa à, ngay cả thi thể của em gái ruột còn có thể bỏ qua, huống chi là chuyện sống chết của mấy tên thuộc hạ chứ? Cùng lắm trong lòng thầm cầu nguyện cho chúng là Dương Kiệt sẽ giữ lời hứa với Diệp Tuyền tha mạng cho người của Huyết Ma Đạo, còn nếu không thì … hô hô.

“ heo mập, đừng tưởng lần này ngươi thắng chắc rồi, sắp tới ta có “món quà đặc biệt” dành cho ngươi đây, hy vọng ngươi sẽ vui vẻ khi nhận được đó, hô hô.”

Quay đầu liếc nhìn Dương Kiệt vẫn còn đang ôm choàng Diệp Tuyền vào lòng một cái, trong lòng thầm cười lạnh.

Lúc này Dương Kiệt đang chìm đắm trong cơn đau khổ, hoàn toàn không còn tâm trí để ý tới Diệp Thiên Hành và Tư Mã Phong Vân đã âm thầm rút lui. Tất nhiên, cho dù có phát hiện đi nữa, cũng để mặc chúng bỏ đi cho đỡ chướng mắt, vì mình đã hứa với Diệp sư tỷ rồi mà. Ý nguyện cuối cùng của cô ta, tuyệt đối không thể làm trái được. Mặc dù trong lòng anh ta hận không thể phang thây xẻ thịt tên Diệp Thiên Hành ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.