Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 183: Anh Cường và "Tiểu Cường"



mấy chương gần nay căng thẳng quá, viết một chương nhẹ nhàng cho mọi người thư thái đầu óc, hihi.

Lắc đầu thở dài một tiếng, không còn cách nào khác, Lý trưởng lão đành thay mặt Thánh Hỏa Tông ngật đầu đồng ý với phương án của tứ đại tông môn.

“ Chư vị đạo hữu hãy yên tâm, ngay sau khi quay trở vể tông môn, Thánh Hỏa Tông sẽ lập tức truyền tải thông tin vị trí của tên cẩu tặc đó cho tứ đại tông môn khác để truy sát đối phương. Chỉ là, thần thức của tên cẩu tặc bị xé lẻ ra, nên chỉ có thể duy trì trong vòng một tháng sử dụng, nếu như trong vòng một tháng không thể tóm cổ được hắn, chúng ta sẽ mò kim đáy biển đấy” Vương trưởng lão từ phía sau bước ra, chắp tay nói ra lời cam kết với các vị đại ca của tứ đại tông môn.

“ hừ hừ, ông có quá đề cao tên phế vật đó không? Một tháng?? theo lão phu thì chỉ cần vài ba ngày là có thể tóm cổ tên cẩu tặc đó quỳ xuống ngay trước tông môn chúng ta rồi, cần gì tới một tháng chứ.” Trịnh Hổ mang theo vẻ khiêu khích nhổ bãi nước bọt xuống đất, cười lạnh nói.

Vương trưởng lão chỉ cười lạnh trong lòng, không muốn lôi thôi với đối phương làm gì.

vài ba ngày?? với bí thuật bỏ trốn đáng sợ của đối phương, cho ngươi một tháng cũng chưa chắc tóm được nữa là, ở đó mà nổ cho to vào, để xem chú mày bị vỗ mặt như thế nào nếu như trong thời gian ngắn không thể bắt sống được con heo mập đó.

“ Ngay bây giờ, ngũ đại tông môn hãy mau chóng quay trở về tông môn của mình để bẩm báo lên phía trên, chờ đợi thông tin từ phía Thánh Hỏa Tông, bắt đầu chiến dịch truy sát tên cẩu tặc trời đánh đó.” Hai vị trưởng lão Thiên Kiếm Tông vừa nói xong, quay sang chắp tay thi lễ với mọi người, sau đó dẫn theo đệ tử duy nhất còn sống sót là Đường Tứ, nang theo tâm trạng nặng nề căm phẫn trực tiếp rời khỏi hiện trường.

“ hẹn gặp lại ~~~!!!” “ Chỉ mong các ngươi mong chóng làm việc, bọn ta không muốn chờ đợi quá lâu.” “ Tạm Biệt.”

Nhìn thấy tứ đại tông môn đồng loạt rời đi, mục đích đã đạt thành, trong lòng Diệp Thiên Hành phấn khích vô cùng.

Đồ khốn ~~!! Hiện giờ cả thiên hạ đều xem mày là kẻ thù, để xem lần này mày sống bằng cách nào, mày phải trả giá bằng mạng sống cho cái chết của em gái của ta ~~~~!!!

Chỉ là nghe nói ngũ đại tông môn chỉ định phái đệ tử trung tâm, tương đương với cảnh giới chân tông sư, xem ra họ không nắm rõ thực lực bùng phát của tên Dương Kiệt có thể đạt tới cảnh giới ngụy nguyên thần, nếu như không phải đệ tử chân truyền và trưởng lão ra tay, không chừng bị hắn phản sát cũng nên.

Trong lúc Diệp Thiên Hành định lên tiếng nhắc nhớ các vị trưởng lão về thực lực của Dương Kiệt, Tư Mã Phong Vân khẽ kéo hắn và lắc đầu.

Nhắc nhở ngũ đại tông môn?? Tất nhiên là không rồi. Đây là cơ hội tốt để mượn tay Dương Kiệt làm tổn hại thực lực của ngũ đại tông môn, càng nhiều đệ tử trung tâm chết dưới tay Dương Kiệt, ngũ đại tông môn tổn thất càng lớn càng có lợi cho Huyết Ma Đạo. Ngoài ra, Dương Kiệt giết càng nhiều người, thù oán những hai bên sẽ càng sâu đậm, tới lúc không thể đội trời chung với nhau, từ đó chọc điên mấy lão quái vật trực tiếp ra tay trảm sát tên khốn đó, giúp Huyết Ma Đạo loại trừ mối đại họa tiềm ẩn, Không phải tốt cho chúng ta sao?? Tuyệt đối là một mũi tên bắn trúng hai chim, ngu sao mà đi nhắc nhở lũ ngu xuẩn đó làm gì chứ.

Rõ ràng tiềm năng của Dương Kiệt đã khiến cho Tư Mã Phong Vân có chút run sợ, phải tìm đủ mọi cách mượn con dao sắc nhọn nhất để trừ khử mối họa này mà không cần phải đưa mình vào thế nguy hiểm.

- -- ------ ---------

Anh Cường cảm thấy mình đã người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời, ít nhất là vào thời điểm này. Vì người là hắn thầm thương trộm nhớ bao nhiêu năm đây, Nghiêm quả phụ cuối cùng cũng bị sự “chân thành, kiên trì” của hắn khuất phục, đồng ý bật đèn xanh cùng hắn “ tìm hiểu triết lý của sự cực lạc trong cuộc sống”.

Nghiêm quả phụ là một thiếu phụ còn khá trẻ tuổi, chồng đã qua đời được năm năm. Đối với một thiếu phụ như vậy, sự cô đơn lẻ loi, thiếu đi vòng tay ấm áp và hơi ấm của đàn ông, tuyệt đối là một điều ghê gớm khó có thể chấp nhận được.

Thực ra với tướng tá đầy chất đàn ông, khuôn mặt điển trai sáng sủa của anh Cường, trong thôn có không ít thiếu nữ thầm thương trộm nhớ, chỉ cần hắn búng tay một cái, chắc chắn sẽ có vô số người sẵn sàng nhảy thẳng vào lòng của hắn. Chỉ là không biết vì sao, trong đầu hắn chỉ có mỗi hình bóng của Nghiêm quả phụ, những phụ nữ khác hoàn toàn không thể lọt nổi vào mắt xanh của hắn.

Khi nhận thấy chàng trai trẻ sống cách nhà mình không xa hằng ngày dùng ánh mắt rực lửa thèm khát lén lén ngắm nhìn mình từ phía xa, khiến cô ta cảm thấy xấu hổ ái ngại, pha lẫn chút khát khao cháy bỏng khó tả.

Sau một thời gian dài phất lờ, lẩn tránh cho tới do dự, thèm khát, cuối cùng cũng ngục ngã trước tấm thân hình cường tráng tràn đầy mùi đàn ông, cộng thêm sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ của đối phương, cả hai không thể vượt qua được sự cám dỗ, tìm tới với nhau như định mệnh đã được định sẵn chăng??

Củi khô lâu ngày chạm chán với liệt hỏa, tuyệt đối không thể thoát khỏi quy luật của tự nhiên, sẽ khiến ngọn lửa bùng cháy lên.

Thế là cả hai lén lút hẹn nhau ở khu rừng nguyên sinh gần sát ngôi làng cả hai đang sinh sống, ôm choàng vào nhau cùng tìm hiểu "triết lý cuộc sống".

“ Ư ~~~ Ư ~~~~ Ư ~~~~~~~!!!”

Anh Cường vừa không ngừng làm ra động tác nhấp nhô không ngừng vừa liếc nhìn Nghiêm quả phụ hai mắt nhắm chặt, hai hàm răng ngọc ngà cạ sát vào nhau không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ đầy khiêu gợi, khiến cho máu cho trong người hắn càng bùng nổ hơn nữa, động tác càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, tựa như muốn dốc hết toàn bộ sức lực của bú sữa của mình để giúp “ tiểu Cường” hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của mình vậy.

Khi cảm nhận thấy đỉnh đầu “ tiểu Cường” bắt đầu có cảm nhận nhột nhột tê tái, hơi thở của bản thân trở nên gấp rút hơn bao giờ hết, biết rõ đã tới thời khắc quan trọng nhất, anh Cường quyết định làm một cú phi nước đại để “ cứu vãn” việc kèm nén gần hai mươi năm nay của “tiểu Cường”, để giải phóng những thứ đã tồn đọng quá lâu trong người nó ra thôi.

Nghiêm quả phụ nằm ở phía dưới cũng gần như đạt tới đỉnh điểm của cực lạc. Cũng phải thôi, đã không ai cầy xới mảnh đất đó hơn năm năm nay rồi, lúc này có cái máy cày đầy sức sống mạnh mẽ như thế này, không đạt cực khoái mới là chuyện lạ á.

Chỉ là khi cách cánh cửa thiên đàng còn khoảng vài bước chân, đột nhiên cảm nhận thấy đối tác đột nhiên ngưng hẳn động tác ‘cày xới”, lập tức tỏ vẻ không hài lòng, bứt dứt khó chịu vô cùng.

Mẹ kiếp ~~~!! Chỉ còn cách có chút xíu nữa thôi, cố gắng thêm chút giúp lão nương lên hẳn chín tầng mây xanh không được sao? Trông cái tướng tá khỏe mạnh như thế mà sao xìu thế, chẳng khác gì lão chồng vô dụng trước kia chút nào.

Nghiêm quả phụ từ từ mở mắt ra định buông ra lời oán trách, đột nhiên phát hiện anh Cường không hề nhìn thẳng vào mình hay nhắm mắt tận hưởng khoảng cách cực lạc, mà đang mang theo vẻ mặt ngơ ngác, hai mắt giương to ra hết cỡ nhìn chằm chằm về phía xa như phát hiện ra thứ đáng sợ gì đó trên đời này vậy.

Nghiêm quả phụ khẽ díu mày quay đầu nhìn về phía anh Cường đang nhìn không chớp mắt.

“ Á ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” một tiếng thét đầy hoảng hốt từ trong miệng Nghiêm quả phụ thót ra, thậm chí còn to hơn gấp mười lần trăm lần so với tiếng rên không ngừng phát ra cách đây không bao lâu.

Tiếng thét đó nhanh chóng kéo anh Cường quay trở về thực tại, nhưng còn chưa kịp có phản ứng gì, Nghiêm quả phụ nằm ở phía dưới tung người bật dậy, trực tiếp dùng tay đẩy anh Cương rồi khỏi cơ thể của mình, hối hả vơ lấy quần áo nằm rải rác ở gần đó, vừa mặc vừa bỏ chạy không chút do dự.

Nghiêm quả phụ không thể không hoảng sợ bỏ chạy, nếu như để chuyện này lan truyền ra ngoài, tuyệt đối bị dân làng dìm chết cho mà xem.

Nếu như là bình thường, cú đẩy như thế tuyệt đối không ảnh hưởng gì tới anh Cường cả. Nhưng nên nhớ rằng, lúc này “ tiểu Cường” đang nằm trong cơ thể của Nghiêm quả phụ, và cô ta cũng không thèm quan tâm “tiểu Cường” đã được rút ra an toàn hay chưa, trở người bật dậy một cách bất ngờ và đẩy đối phương, và kết quả là …….

Crack ~~~~~~~~~~~~~!!

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA ~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Tiếng gãy đôi của vật thể kềm theo tiếng gào thét như con heo bị chọt tiết của anh Cường vang lên, khiến chim đậu trên cành hoảng hốt tung cánh bỏ chạy.

Chỉ thấy anh Cường sắc mặt tím tái hai tay bụm lấy “tiểu Cường” không ngừng lăn lộn trên mặt đất.

“ Tiểu Cường” đáng thương lần đầu tiên được hưởng mùi đời, nhưng e rằng cũng có thể là lần cuối cùng của nó.

“ cái này, xin lỗi vì đã làm phiền, tôi sẽ rời khỏi ngay lập tức, hai vị cứ tiếp tục.” Dương Kiệt mang theo vẻ mặt ái ngại vội vã quay đầu bỏ chạy khỏi hiện trường, đồng thời trong lòng thầm cầu nguyện cho chàng trai đáng thương đó, chỉ mong là thế giới này có bác sĩ phẫu thuật, nếu không thì.....

“ xui xẻo, đúng là xui tận mạng mà ~~!! Hôm nay là cái ngày gì thế này, vừa mới rồi khỏi bí cảnh đã bị ngũ đại tông môn đòi chém đòi giết, bỏ trốn lại gặp phải cái cảnh tượng dơ bẩn như thế này, không được, phải kiếm lá bưởi rửa mắt mới được.” Dương Kiệt vừa bỏ chạy vừa miệng lẩm nhẩm không ngừng dùng tay dụi mắt. Hoàn toàn phất lờ việc vừa mới xuất hiện đôi mắt đã dán chặt vào “cảnh tượng hoàng tráng” mà mắt không chớp lấy một cái lúc nãy.

Thì ra là Dương Kiệt sau khi sử dụng Dịch Chuyển Tức Thời để bỏ trốn, đáp cánh vị trí ngẫu nhiên trong phạm vi mười ngàn dặm, không ngờ đáp ngay sát rìa của một khu rừng nguyên sinh ráp bên cạnh một ngôi làng nhỏ, vừa mới ló đầu ra định tiếp tục bỏ chạy, ai ngờ gặp phải cái cảnh tượng “ bẩn thỉu” như thế này, quả thật là bó tay.

Ngay sau khi rời khỏi khu rừng nguyên sinh, Dương Kiệt có chút không biết phải làm sao.

Không ngờ bị lũ Huyết Ma Đạo chơi ngược trở lại, trở thành kẻ thù của ngũ đại tông môn, lúc này đừng nói là đi truy tìm hành tung của Huyết Ma Đạo, có vượt qua được sự truy sát của ngũ đại tông môn cũng đã là cả một vấn đề rồi.

ảnh hưởng của ngũ đại tông môn phân bố khắp nơi trên khu vực U Châu rồi, chỉ cần ho nhẹ một tiếng, mặt đất cũng phải run chuyển. Hiện giờ mình không chỉ giết sạch những tên đệ tử quan trọng của họ, thậm chí còn bị gán cho cái thân phận Huyết Ma Đạo, họ không điên cuồng truy sát mình mới là ạ á.

Có thể nói lúc này cả khu vực U Châu này không còn chốn dung thân cho mình, chẳng lẽ phải bỏ chạy tới các khu vực khác sao??

“ Dung nhi, đúng rồi, vẫn còn Dung nhi, chắc chắc Dung nhi sẽ có cách giúp mình vượt qua đại họa này.” Trong lúc đầu óc như muốn nổ tung vì suy nghĩ tìm cách bỏ trốn, trong đầu đột nhiên lóe qua hình bóng của Hoàng Dung, vội vã thông qua hệ thống liên lạc với cô ta.

“ Kiệt ca ca, là Kiệt ca ca đúng không??” Cả hai nhanh chóng liên lạc được với nhau, giọng nói đầy quen thuộc của Hoàng Dung vang lên bên tai, khiến Dương Kiệt có chút muốn bật khóc tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.