Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 192: Hiểu lầm??



Nhìn thấy Dương Kiệt như muốn nổi điên lao tới tấn công Cửu Thúc, bốn thành viên còn lại nhanh chóng ép sát ngay sau lưng Cửu Thúc, ai nấy đều lộ ra vẻ cảnh giác và sẵn sàng lao vào chiến đấu nếu trường hợp xấu nhất xảy ra.

Cho dù Dương Kiệt có là bang chủ đi nữa, dù sao thì cũng chỉ mới gặp mặt lần đầu, tất nhiên là phải đứng về phía đồng đội có tình cảm gắn bó bấy lâu nay rồi.

Người bình thản nhất thời điểm này có thể nói chỉ duy nhất mỗi mình Cửu Thúc mà thôi, đối diện sự giận dữ của một đối thủ mạnh hơn mình vài cấp, nhưng ông ta vẫn tỏa vẻ dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra, nếu để ý kỹ, sẽ phát hiện sâu trong đôi mắt của ông ta lóe qua tia sáng thất vọng thì phải.

Phía bên kia Dương Kiệt tựa như không tin vào đôi mắt của mình, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Hoàng Dung. Không ngờ, không ngờ Dung nhi lại vì một lão già mà đi quát tháo mình, không thể chấp nhận, tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Hoàng Dung tỏ ra đau đầu vô cùng, nhất thời không biết phải giải thích như thế nào với Dương Kiệt.

Tình cảm của Cửu Thúc dành cho mình, Hoàng Dung tất nhiên là biết rõ, nhưng thứ tình cảm đó tuyệt đối không phải là tình yêu giữa nam và nữ, do Dương Kiệt đã tự hiểu lầm mà thôi, chỉ là lúc này đang đông người, lại không tiện lên tiếng giải thích mới chết chứ, nếu lúc này nói toẹt ra chẳng khác nào chỉ thẳng vào mặt Dương Kiệt nói anh ta quá hẹp hòi sao? Như thế có thể làm mất uy tính của anh ta trước mặt các thành viên khác cũng không chừng.

Chỉ là tình thế đã diễn ra như thế này, cho dù giải thích hay không giải thích, Dương Kiệt chắc chắn đã mất điểm trước các thành viên trong nhóm mất tiêu rồi.

Đồng thời cũng có chút oán trách Cửu Thúc: “ Cửu thúc ơi là Cửu Thúc, Dung nhi biết Cửu Thúc yêu thương quan tâm lo lắng cho Dung nhi, nhưng không cần thiết phải dằn mặt đánh phủ đầu Kiệt ca ca như thế này chứ? Với tính cách của huynh ấy, không nổi điên lên mới là ạ á!”

“ Thời gian đã không còn sớm nữa, chúng ta nhanh chóng di chuyển vào thành thôi.” Cửu Thúc vẫn với vẻ mặt nghiêm khắc thản nhiên lên tiếng. Không đợi cả nhóm kịp phản ứng, trực tiếp quay đầu đi thẳng về hướng ngôi thành trì duy nhất trong khu vực gần đây.

Bốn thành viên thầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng quay người đi theo phía sau Cửu Thúc, dường như lời nói của ông ta còn có trọng lượng hơn cả Hoàng Dung nữa, huống chi là một tên bang chủ xa lạ như Dương Kiệt chứ.

“ này lão già, chuyện chưa xong định bỏ chạy hả? Đứng lại ~~~~!!!” “ thôi đi Tiễn ca ca, muội nổi giận bây giờ ~~~!!!”

Nhìn thấy Hoàng Dung đôi mắt đỏ huê như muốn khóc, Dương Kiệt lập tức bối rối không dám nổi điên nữa, quay sang an ủi dỗ ngọt cô ta bằng mọi cách.

Hoàng Dung tức giận không phải vì Dương Kiệt đối địch với Cửu Thúc hay Cửu Thúc dằn mặt Dương Kiệt, mà là Dương Kiệt dám không tin tưởng vào mình, nghi ngờ ghen tuông vô cớ.

Tất nhiên, trong tận thâm tâm cũng cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc vì tầm quan trọng của mình trong trái tim của Dương Kiệt.

Đúng là không biết nên cười hay nên khóc đây.

Xòe ~~~ xòe ~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Do khoảng cách giữa đích đến và vị trí đang đứng còn khá xa, nên cho dù di chuyển hết nửa ngày trời, vẫn chưa thể có mặt tại ngôi thành trì duy nhất trong khu vực, nên cả nhóm đành phải cắm trại ngay trên đường di chuyển.

Lửa trại và lều được dựng lên, Dương Kiệt và Hoàng Dung ngồi sang một nhóm, bốn thành viên kia tụ tập lại thành một nhóm riêng, chỉ duy nhất mỗi mình Cửu Thúc ngồi ngay trước lửa trại như đang suy tư về điều gì đó, lâu lâu lại phóng ánh mắt thù địch cảnh cáo về phía Dương Kiệt.

“Muội nói sao?? Lão già kia chỉ xem muội như con gái của lão thôi sao??” Dương Kiệt lộ ra vẻ bất ngờ khó tin khi nghe lời giải thích của Dương Hoàng.

“ Chứ huynh nghĩ gì vậy hả ~~!!!” Hoàng Dung không ngừng dùng tay nhéo mạnh vào mớ thịt mỡ ở eo của Dương Kiệt, khiến anh ta đau tới nỗi chảy cả nước mắt, mặt mày nhăn nhó, trông thật khôi hài.

“ ai mà biết chứ, tự nhiên lão mới gặp mặt lần đầu lại tỏ ý thù địch, ta tưởng…..” “ tưởng gì? Tưởng Cửu thúc xem huynh là tình địch hả??” Hoàng Dung bật cười khúc khích khi nhìn thấy vẻ mặt ái ngại không ngừng xoa đầu bức tóc của Dương Kiệt.

Hoàng Dung bắt đầu kể lại mọi thứ liên quan tới Cửu Thúc cho Dương Kiệt nghe.

Thì ra trước kia Cửu Thúc tên là Lâm Cửu, từng là một lính đánh thuê chuyên nghiệp và có uy danh không nhỏ ở khu vực miền nam U Châu, sau một thời gian dài lăn lộn với nghề nghiệp, đã bắt đầu cảm thấy chán nản mệt mỏi, vô cùng dứt khoát từ bỏ sự nghiệp đang lên của mình, cùng đứa con gái duy nhất ẩn sống trong một ngôi làng nhỏ bé nào đó.

Đó có thể là một cuộc sống mãn nguyện thanh thản nếu như cô con gái của ông ta không có tính phiêu lưu mạo hiểm giống hệt như ông ta hồi trai trẻ, dưới sự ngăn cản quyết liệt bằng đủ mọi cách, nhưng vẫn không thể cản trở được cô ta nhất quyết trở thành một lính đánh thuê chuyên nghiệp như cha của mình hồi xưa.

Lính đánh thuê, nói thẳng là một nghề nghiệp dùng mạng sống của mình ra đánh cược cho sự giàu sang sung túc, không một lính đánh thuê nào dám tự tin vỗ ngực nói rằng mình sẽ an toàn trở về sau mỗi lần nhiệm vụ.

Và điều tồi tệ nhất cũng đã tới, trong một lần tham gia hoạt động trong khu rừng ma thú, cả quân đoàn của con gái Cửu Thúc vô tình lọt vào hang ổ của một ma thú cấp 4 cao cấp. Với một quân đoàn tầm trung không có nổi một kẻ mạnh chân tông sư dẫn đoàn, đủ hiểu số phận của họ như thế nào rồi.

Kết quả là quân đoàn đó toàn quân bị diệt, ngay cả cô con gái của Cửu Thúc cũng không tránh khỏi vận mệnh bi thảm đã được đoán trước trong ngày vừa gia nhập vào quân đoàn đánh thuê, trở thành món điểm tâm khoái khẩu của con ma thú cao cấp kia.

Thông tin tử nạn của con gái cưng truyền về tới tai của Cửu Thúc, tựa như tia sét đánh thẳng vào người, khiến ông ta như muốn sụp đổ, mặc dù biết rõ trước sau gì cũng sẽ có chuyện không hay xảy ra, nhưng khi điều đó đã xảy ra rồi thì tuyệt đối không muốn chấp nhận đó là sự thật.

Đau khổ, tuyệt vọng, phẫn nộ đã xâm chiếm hết lý trí của Cửu Thúc lúc này, khiến ông ta bất chấp tất cả liều mình xông thẳng vào hang ổ của con ma thú cao cấp kia.

Trảm sát ~~~~!! Phải trảm sát con ma thú trời đánh kia để trả thù cho con gái cưng của mình ~~~~~~~~~~~~~!!

Chỉ là, chỉ với thực lực của một chân tông sư tầng thứ 1 của Cửu Thúc, đối diện với con ma thú cấp 4 cao cấp, tương đương với thực lực của một kẻ mạnh nguyên thần, chỉ như lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe mà thôi.

Cửu thúc thậm chí không đỡ nổi một cú quét đuôi “ nhẹ nhàng” của con ma thú, đã bị đánh tới nỗi trọng thương không thể nhúc nhích, chỉ còn cách giương to đôi mắt đầy căm thù nhìn nhìn chằm cái miệng gớm ghiếc của nó lao tới gần, chuẩn bị nuốt trọn mình vào trong bụng.

Cũng tốt! Ít ra có thể cùng con gái của mình chết chung một chỗ!!

Trong lúc Cửu Thúc đã gần như tuyệt vọng, một cây gậy khí khổng lồ từ trên không trung xuất hiện giáng thẳng xuống, trực tiếp chôn vùi con ma thú có thân hình khổng lồ dưới mặt đất.

Cửu Thúc nhanh chóng hoàn hồn trở lại, từ từ quay đầu nhìn về phía cây gậy khí khổng lồ vừa xuất hiện, phát hiện một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn, tay cầm một cây gậy màu xanh lá tựa như được làm bằng ngọc bích từ từ bước tới trước mặt mình, khi nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, Cửu Thúc không tự chủ thốt lên: “ Ân …. Ân nhi ~~~~~~~~~~~!!!”

Bóng người vừa xuất hiện không ai khác chính là Hoàng Dung đang giết quái luyện cấp trong khu rừng nhân thú, ở phía xa phát hiện một trận giao chiến đang xảy ra, đã di chuyển nhanh tới hiện trường để xem tình hình như thế nào, phát hiện con ma thú cấp 4 cao cấp đang chuẩn bị nuốt chửng một người đàn ông, không chút do dự ra tay trấn áp giải cứu đối phương.

Không chỉ là ân nhân cứu mạng mình, quan trọng nhất là, khuôn mặt của Hoàng Dung có nhiều nét hao hao giống như con gái cưng của mình. Từ đau khổ, tuyệt vọng, không thiết sống, lúc này tựa như một tia sáng hy vọng lẻ loi lóe qua ngay trước mắt.

Kể từ đó, Cửu Thúc có mục tiêu để tiếp tục sống, quyết định dùng mạng sống của mình để bảo vệ, chăm sóc, phù trợ cho Hoàng Dung tận tâm tận trung suốt cuộc đời này.

Một phần vì muốn đền đáp ơn cứu mạng của Hoàng Dung, quan trọng nhất là, ông ta muốn dành hết tình cảm của mình cho Hoàng Dung lúc này thay thế cho con gái quá cố của ông ta. Đó có thể là điểm tựa tinh thần duy nhất để ông ta còn cố gắng sống trên đời này.

Có thể cảm thấy khó chịu khi trở thành người thay thế, nhưng nếu như còn nhẫn tâm bác bỏ, e rằng sẽ khiến ông ta suy sụp tìm đến cái chết cũng không chừng.

Đặc biệt là cảm nhận thấy tình cảm chân thật của đối phương dành cho mình, đối với một người vốn dĩ thiếu thốn tình cảm từ nhỏ như Hoàng Dung, lúc này có một vị trưởng bối yên thương lo lắng chăm sóc cho mình hết mực, mọi mâu thuẫn khó chịu trong lòng cũng dần tan biến đi, dần dần Hoàng Dung cũng âm thầm lặng lẽ chấp nhận điều đó, không còn quá bận tâm có là người thay thế hay không thay thế nữa.

“ Có thể nói từ lúc Địa Cầu Bang thành lập tức thời điểm này, mọi việc lớn nhỏ trong bang đều do một tay Cửu Thúc sắp xếp giúp đỡ, nếu như không có Cửu Thúc, e rằng Địa Cầu Bang cũng không thể phát triễn tới ngày hôm nay. Dù sao thì, tình hình bang hội ở thế giới này khác xa với thế giới của muội, có nhiều thứ không thể mang qua lắp vào nơi này được.” ngưng một hồi, lại tiếp: “ Có thể huynh không biết, trong một lần dẫn đoàn đi vào trong khu rừng ma thú làm nhiệm vụ, do muội đã chủ quan khinh địch đi sâu vào trong hang ổ của một ma thú cao cấp, trong lúc mãi mê giao chiến không để ý, bị một con ma thú khác mai phục ở gần đó lao ra tấn công, nếu như không phải Cửu Thúc kịp thời lao tới đẩy muội ra xa, dùng tấm thân của mình hứng chịu cú cắn gần như nứt lìa cánh tay, e rằng lúc này muội đã không còn toàn vẹn để gặp huynh nữa rồi.”

Hít sâu một hơi vào người để bình tâm lại sau mỗi lần nhớ tới cảnh tượng khó quên đó, lại tiếp: “ Cũng may là có tam công chúa ra tay trợ giúp, từ trong hoàng cung lấy ra một đan dược cấp 6 cao cấp cho Cửu Thúc phục dụng, mới giúp ông ta thoát khỏi vận mệnh cụt mất một tay. Đó cũng là lý do vì sao muội gợi ý cho huynh hãy giúp đỡ phù trợ cho tam công chúa, vì hai bên không chỉ có quan hệ hợp tác với nhau, quan trọng hơn cả là, tam công chúa có ơn nghĩa đối với bang hội của chúng ta. Sau sự việc đó, Cửu Thúc không chỉ không một lời oán trách, vẫn nhất mực tận tâm giúp đỡ chăm sóc cho muội như ngày nào, Nếu như muốn nói người mà Dung nhi có thể tuyệt đối tin tưởng ở thế giới này, ngoại trừ huynh ra, chỉ có mỗi mình Cửu Thúc mà thôi.”

Nghe xong lời kể của Hoàng Dung, Dương Kiệt cảm thấy ái ngại xấu hổ vô cùng. Thì ra người ta không chỉ không phải là tình địch, mà còn là ân nhân cứu mạng của người phụ nữ của mình, thế mà mình lại đi mặt lớn mặt nhỏ nổi điên với người ta, lúc này nếu như có cái lỗ, Dương Kiệt chắc chắn sẽ chui xuống đó trốn cho mà xem.

thì ra tất cả chỉ là do mình hiểu lầm mà thôi!!

Chỉ là Cửu Thúc cứ không ngừng phóng những ánh mắt đầy thù địch và cảnh cáo, tựa như nhạc trượng tương lai đang cảnh cáo tên rể tương lai liệu hồn đừng làm bậy với con gái cưng của ta, khiến Dương Kiệt có chút cười khóc không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.