Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 203: Triệu Thiên Phúc



Ghé đầu nhìn xuống phía dưới hố, chỉ thấy con cua khổng lồ đang bị đè chặt bởi tảng đá khổng lồ ngay trên lưng, toàn thân co giật liên hồi, bề mặt giáp lưng xuất hiện vô số vết nứt chi chít, thậm chí có thể nhìn thấy dịch thể màu vàng óng từ những vết nứt đó chảy ra nhuộm vàng cả thân thể của nó.

Bị đè kiểu này, không chết cũng thành tàn phế cho mà xem.

“ Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ, làm phiền, làm phiền kéo ta lên giùm cái ~~~~~~!!!” trong lúc Dương Kiệt thở phào nhẹ nhõm vì tai qua nạn khỏi, giọng nói của người vừa ra tay đánh tàn con cua từ dưới hố vang lên.

Dương Kiệt có chút cười khóc không được. Với cái cơ thể đầy độc như thế này, đừng nói là kéo đối phương lên, nhúc nhích mạnh chút cũng là cả một vấn đề rồi, mặc dù tỏ ra vô cùng ái ngại vì người ta vừa mới cứu mạng mình, nhưng không còn cách nào khác, đành lên tiếng đáp: “ Xin lỗi huynh đệ, hiện tại tại hạ đang bị dính độc tố trong người, không thể động đậy, nên ……” “ à à, thì ra là thế, ta hiểu rồi, không sao, mẹ ta từng nói rằng, mỗi người có một nỗi khổ riêng, không thể miễn cưỡng ép buộc người khác làm những việc không thể, huống chi tiểu huynh đệ đang bị nguy hại tới tính mạng như lúc này chứ, ta hiểu mà.”

Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Chỉ thấy một bóng người mập ú thù lù từ dưới hố nhảy lên, đáp xuống ngay trước mặt Dương Kiệt.

Đối phương khẽ liếc nhìn quan sát Dương Kiệt một hồi, nhanh chóng từ trong nhẫn Càn Khôn của mình rút ra một chiếc lọ thủy tinh, từ trong lọ lấy ra một viên đan dược màu xanh lá như ngọc bích, ném qua cho Dương Kiệt nói: “ Thuốc giải độc vạn năng đây, hãy mau mau phục dụng vào đi, mẹ ta từng nói rằng, nếu để độc tố đọng tồn trong người quá lâu, sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ và sức khỏe của con người rất nhiều đấy, đặc biệt là ở cái “ khoản ấy”, hì hì.” Vừa nói vừa phóng ánh mắt dâm đãng về vị trí giữa háng của Dương Kiệt.

Mẹ ta nói??? Mở miệng ra là mẹ ta nói, chẳng lẽ mẹ của hắn là vạn sự thông, cái gì cũng biết?? trông hắn cũng hai mươi mấy ba chục tuổi đầu rồi mà suốt ngày nhắc tới mẹ, chẳng lẽ hắn có tính cuồng mẹ sao??

Dương Kiệt cười khóc không được, nhưng cũng nhanh chóng bỏ viên đan dược vào miệng nhai ngay không chút chần chừ, hoàn toàn không cảnh giác viên đan dược này là thuốc giải độc hay thuốc độc.

Đùa à, với tình trạng của mình lúc này, nếu như đối phương có ý đồ xấu, chỉ cần vẫy tay một cái mình chỉ có nước quỳ mà thôi, cần gì phải dùng thuốc độc để đầu độc mình chi cho mệt chứ.

Thấy thái độ dứt khoát của Dương Kiệt, người này khẽ lóe qua tia sáng hài lòng, hí hí cười nói: “ Mẹ ta nói, hoạn nạn kiến chân tình, lúc nãy chúng ta có thể xem như là cùng trải qua hoạn nạn đúng không? Vậy thì chúng ta đã là bạn thân với nhau rồi chứ nhỉ?? Là bạn thân mà tới giờ vẫn chưa biết được danh tánh với nhau quả thật khó coi quá đi, xin được tự giới thiệu, tại hạ Triệu Thiên Phúc, còn huynh đệ??”

Dương Kiệt có chút theo không kịp tư duy của đối phương, cái gì mà hoạn nạn kiến chân tình? Rõ ràng người bị nạn chỉ mỗi mình tôi thôi mà, anh chỉ ra tay cứu giúp một phen, chứ có phải cả hai cùng đồng sinh ra tử đâu chứ?? Chỉ là đối phương nhiệt tình như vậy, vả lại có thể cảm nhận được thiện ý của Triệu Thiên Phúc, nên Dương Kiệt cũng không quan tâm quá nhiều vấn đề đó nữa, lập tức chắp tay thi lễ nói: “ Đệ tên là Dương Tiễn, rất hân hạnh được làm quen với Triệu huynh, đồng thời đa tạ huynh đã ra tay cứu mạng lúc nãy ạ.”

Bốp bốp ~~~~~!! ặc ~~~ ặc ~~~~~~!!

“ Khà khà, ơn nghĩa gì chứ, mẹ ta nói, ra đường gặp người gặp nạn phải ra tay tương trợ lẫn nhau, hôm nay mình cứu người ta, không chừng hôm khác người ta cứu mạng lại mình, cái này gọi là gì nhỉ, đúng rồi, gọi là ân quả tuần hoàn thì phải.” Triệu Thiên Phúc tỏ ra hào sảng vô cùng, há há cười nói, đồng thời vỗ mạnh lên vai của Dương Kiệt tỏ vẻ thân thiện, nhưng những cú vỗ vai đó khiến anh ta ho sặc liên hồi.

“ Xin lỗi, xin lỗi, huynh đệ quên là Dương huynh đang bị thương, nên ….” “ không, không sao, không sao…..”

“ Dương huynh đệ mới lần đầu tới Hắc Ngục Giai???” Sau khi phục dụng thuốc giải độc của Triệu Thiên Phúc, tình hình của Dương Kiệt đã cải thiện với tốc độ cực nhanh, độc tố đã bị tống ra khỏi cơ thể gần nửa, hồi phục chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Chỉ nghe thấy Triệu Thiên Phúc tỏ ra tò mò hỏi.

“ Vâng ạ, đệ lần đầu tiên đi tới Hắc Ngục Giai này, mục đích là tìm kiếm một số nguyên liệu cần thiết để luyện chế vũ khí ạ.” Cũng không có gì phải che giấu cả, nên Dương Kiệt nhanh chóng nói ra mục đích của mình cho đối phương biết.

“ hèn chi, ngay cả một sai lầm ngớ ngẩn của mắc phải khi đi tới Hắc Ngục Giai, thì ra là lần đầu tiên đi tới nơi này.” Triệu Thiên Phúc lộ ra vẻ “ thì ra là thế”, hí hí cười nói.

“Sai lầm ngớ ngẩn???” “ Bất kỳ ai có kinh nghiệm, trước khi đi tới Hắc Ngục Giai, đều phải chuẩn bị thứ này.” Triệu Thiên Phúc mang theo dáng vẻ của một tiền bối chỉ bảo hậu bối, từ trong lòng lấy ra một miếng thủy tinh phát sáng.

“ Thứ này là…..” “ Thùy tinh phát sáng, bộ huynh đệ chưa từng nghe qua sao?? Môi trường trong Hắc Ngục Giai quanh năm suốt tháng chìm sâu trong bóng tối, người thám hiểm đi vào nơi này chẳng khác nào bị bịt đi đôi mắt vậy, thậm chí ngay cả thần thức cũng bị hạn chế, nên trước khi đi tới nơi này, ai cũng phải đi tới thương hội tìm mua thủy tinh phát sáng. Thủy tinh phát sáng có thể phát ra ánh sáng với cường độ mạnh, thắp sáng cả khu vực trong phạm vi nửa dặm, mang nó trên người không còn phải lo lắng như kẻ mù đi đường nữa.”

Thì ra là thế, hèn chi trên người hắn phát sáng lúc xuất hiện tới giờ, làm mình cứ tưởng hắn sử dụng bí thuật gì đó như Giới Vương Quyền của mình, thì ra chỉ là mang theo thứ gọi là thủy tinh phát sáng này.

Thủy tinh phát sáng không chỉ có chức năng phát sáng, còn có thêm chức năng sưởi ấm cho người sở hữu, giúp người dùng không cần thiết phải thường xuyên vận chuyển chân nguyên trong cơ thể để giữ ấm cho bản thân ở những nơi có nhiệt độ thấp như Hắc Ngục Giai.

“ Mẹ ta nói, chuẩn bị kỹ càng không bao giờ là thừa cả, không chừng chính vì sự kỹ càng này có ngày cứu cái mạng của mình, cho nên ….” Ném viên thủy tinh phát sang qua cho Dương Kiệt, há há cười nói: “ hãy cầm lấy mà dùng, trên người huynh đệ vẫn còn dự phòng một vài viên.”

“ Đa tạ, đa tạ Triệu huynh ~~~~!!” Dương Kiệt tỏ ra cảm kích vô cùng. Mới gặp mặt lần đầu, không chỉ cứu mình một bàn thua trông thấy, sau đó là thuốc giải độc và thủy tinh ánh sáng tặng cho mình một cách không cần suy nghĩ, ơn nghĩa này tuyệt đối không nhỏ, sau này có cơ hội tuyệt đối phải đền đáp cho người ta gấp mười lần trăm lần mới được.

Con người của Dương Kiệt rất đơn giản, có ơn trả ơn, có oán trả oán, tuyệt đối là ân oán phân minh.

“ Khà khà, mẹ ta nói, có thực mới vực được đạo, nếu như bị bỏ đói, đầu óc của con người sẽ không đủ tỉnh táo minh mẫn, làm việc không có tý sức, tuyệt đối không thể chấp nhận được, vậy nên …..” Phóng ánh mắt đầy “ thèm khát” về phía dưới hố, nước miếng nước dãi đầm đìa, không đợi Dương Kiệt kịp phản ứng, trực tiếp tung người nhảy xuống hố, một cây vũ khí khổng lồ giống như Lang Nha Bổng xuất hiện trên tay, bổ thẳng một cú trời giáng vào đầu con cua đang hấp hối, sau đó là quá trình xé xác con cua khổng lồ, chuẩn bị một bữa tiệc tối thịnh soạn cho bản thân.

Rầm ~~~~ rầm ~~~~~~~~~~~~~~!!!

Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của Dương Kiệt, một cái đỉnh và chảo có thể tích to bẳng nửa cái sân bóng đá xuất hiện ngay trước mặt Triệu Thiên Phúc, tiếp theo sau đó là vô số lọ chai gia vị khác nhau sắp thành từng hàng dài trên năm mét là ít, Triệu Thiên Phúc vừa huýt sáo theo một giai điệu nhạc nào đó vừa xuống tay bắt đầu giải phẫu trên cơ thể của con cua khổng lồ, từng thành phần từng thành phần trên cơ thể con cua được tách rời ra, từng bộ phận phân chia ra ném thẳng vào cái đỉnh đã đổ đầy rượu mạnh vừa mới chế vào và cái chảo ở bên cạnh không khác gì một đầu bếp chuyên nghiệp cả.

Dụng cụ gia vị đầy đủ thủ sẵn trên người, nói hắn không phải là tên hấu ăn cũng không ai tin, hèn chi béo ú hơn cả Trư Bát Giới nữa là.

“ Dương huynh đệ, nếu như có thể, hãy giúp ta thu thập cây củi về nhé, càng nhiều càng tốt, hôm nay lão ca sẽ đãi huynh đệ một bữa tiệc cua thịnh soạn, hihi.”

“ Xong ngay lão huynh ~~~~!!!” công việc quá ư đơn giản tất nhiên là không thể nào từ chối rồi, Dương Kiệt nhanh chóng đi xung quanh để thu thập cây củi. Cũng may là lúc nãy giao chiến bản thân anh ta đã tông gãy không ít cành cây đại thụ, nên lúc này chỉ việc nhặt lên mang về cho Triệu Thiên Phúc, không tốn quá nhiều công sức.

Xòe xòe ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Lửa đốm nhanh chóng được bắt lên, thắp sáng cả một khu vực rộng lớn, chiếc đỉnh và chảo khổng lồ nhanh chóng bỏ lên bên trên đóm lửa, việc tiếp theo chỉ là cho thực phẩm vào bắt đầu tiến hành nấu nướng mà thôi.

Chiếc đuôi và cơ thể khổng lồ của con cua được bỏ vào cái đỉnh khổng lồ chứa đầy rượu mạnh, hai chiếc càng lớn và chi nhỏ ném thẳng vào cái chảo đã nêm sẵn gia vị, lại từ trong nhẫn Càn Khôn rút ra một cái thìa to lớn hơn cả cơ thể của mình, không ngừng quẩy qua quẩy lại giữa cái đỉnh và chảo.

Rượu hấp cua và càng xào me!!

Hai món ăn thường xuyên thưởng thức ở trái đất, không ngờ ở đại lục Huyền Thiên lại có cơ hội ăn lại thêm lần nữa.

Hương thơm thanh ngọt pha lẫn mùi rượu, mùi me chua ngọt kích thích vị giác không ngừng xộc thẳng vào mũi, khiến Dương Kiệt phải không ngừng nuốt nước miếng thèm thuồng.

Hai cánh tay của Triệu Thiên Phúc như tay thợ điệu nghệ, không ngừng vơ lấy những chai lọ gia vị, thậm chí không cần canh chừng liều lượng, vô cùng thuần thục pha trộn tất cả vào trong đỉnh và chảo, khiến hương thơm càng lúc càng kích thích hơn nữa, Dương Kiệt đã cảm nhận được cái bụng không ngừng vùng lên phản đối dữ dội, hận không thể lao vào ăn ngay lập tức.

“ Cứ bình tĩnh, cứ bình tĩnh, mẹ ta nói, dục tốc bất đạt, cái gì cũng phải từ từ thì cháo mới nhừ, chút nữa thôi, chỉ chút nữa thôi bữa tiệc cua độc nhất vô nhị sẽ hoàn thành ngay thôi.” Mặc dù bản thân cũng nước miếng nước dãi chảy đầy trên mép miệng và ngực áo, nhưng vẫn vô cùng kiên nhẫn lên tiếng trấn an Dương Kiệt, dồn hết mọi tập trung vào hai món ăn ngay trước mặt, sợ chỉ cần sơ suất đôi chút là làm hỏng cả nồi canh vậy.

Xì xòe ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

“ Ăn được rồi, ăn được rồi. mở tiệc thôi lão đệ ơi ~~~~~~~!!!” vứt bỏ cái thìa khổng lồ trên tay, Triệu Thiên Giai vẫy tay ra hiệu cho Dương Kiệt một cái xong, lập tức lao tới ngay bên cạnh cái chảo khổng lồ, không thèm quan tâm lửa nóng có thể khiến bỏng cả da thịt, một tay thò thẳng vào trong chụp lấy một trong hai chiếc càng lớn rút ra bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, tất nhiên là không thể thiếu động tác dùng chiếc lưỡi “ dơ bẩn” của mình không ngừng liếm sạch nước sốt me dính đầy trên thân càng rồi, mặc cho nước sốt dính đầy quần áo do chiếc càng quá khổ so với cơ thể của hắn, ăn một cách ngon miệng hả hê.

Nhìn thấy Triệu Thiên Phúc hoàn toàn không có hình tượng vừa mút liếm vừa luôn miệng khen ngon, Dương Kiệt cũng chịu đựng không nổi nữa, nhanh chóng chạy tới bên cạnh chiếc chảo rút ra chiếc càng còn lại, không dám hào sảng như Triệu Thiên Phúc, chỉ cắt nhỏ một phần thịt trên chiếc càng rồi bắt đầu nếm thử coi có ngon như những gì Triệu Thiên Giai biểu hiện không.

Cắn nhẹ vào thịt cua, đôi mắt của Dương Kiệt không kềm được rực sáng, thịt cua ngọt thanh mềm mại, vào tới miệng lập tức hòa tan ra, cộng thêm nước sốt me ăn béo ngậy vô cùng, ngon tới nỗi hai tai cũng phải nhúc nhích liên hồi.

Quan trọng nhất là, thịt cua sau khi nuốt vào trong miệng, Dương Kiệt lập tức có thể cảm nhận được chân nguyên trong cơ thể trở nên sôi động hơn bao giờ hết, quá trình giải độc trong người tăng lên gấp nhiều lần, xem ra chỉ cần ăn hết cái càng này, độc trong người cũng sẽ bị tống hết ra ngoài cho mà xem.

“ Đừng mải lo ăn càng cua như thế, hãy thử thử vị rượu canh hấp cua, bảo đảm là tuyệt phẩm!!” cái càng cua to gấp nhiều lần cơ thể của Triệu Thiên Phúc chỉ trong chốc lát đã bị hắn xử lý sạch sẽ, hí hí cười nói bước tới bên cạnh cái đỉnh khổng lồ, không biết từ đâu rút ra một cái bát to, dùng tay ấn nhẹ lên bên hông của cái đỉnh, bề mặt đỉnh lập tức mở ra một khoảng trống nhỏ, rượu canh từ đỉnh nhanh chóng chảy thẳng vào cái bát mà hắn đã chuẩn bị sẵn để hứng.

Gạch cua màu vàng óng pha trộn với các loại rượu mạnh tựa như nước mật ong chảy thẳng vào bát, hương thơm ngao ngát xộc thẳng vào mũi khiến Dương Kiệt không kềm chế được nữa, nhanh chóng chạy tới chụp lấy cái bát do Triệu Thiên Phúc đưa tới, bỏ lên miệng tụ một hơi dài.

Canh rượu ngọt lịm không chút mùi tanh bao phủ cả chiếc lưỡi, khiến vị giác được kích thích tới cực đỉnh, cộng thêm công dụng trừ hàn của rượu mạnh, uống vào mà huyết khí như đang sôi sục lên, chỉ muốn kiếm thứ gì đó để “ xả bớt” ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể của mình mà thôi.

Và thế, cả hai thậm chí hí hửng lao vào tranh giành thưởng thức bữa tiệc cua thịnh soạn độc nhất vô nhị trong cái Hắc Ngục Giai âm u lạnh lẽo này, hoàn toàn quên mất mình đang đứng trong một tử địa nguy hiểm nức tiếng của khu vực U Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.