Cơ thể Dương Kiệt như quả tạ hạng nặng được thả xuống từ trên cao, không ngừng đè gãy biết bao cành cây thô to khảm đầy trên vách đá vực thẳm, nhưng điều đó không thể khiến cơ thể nặng hơn cả trăm kg của anh ta chững lại hoặc ngưng rơi xuống, vẫn tiếp tục theo trạng thái nhảy bungee rơi thẳng xuống vực sâu.
Lúc này trong lòng đang căm hận tên Triệu Thiên Phúc tới tột cùng. Mặc dù đã có ý định nhảy xuống vực thẳm để tránh sự truy sát của Ngân Vũ Ưng, nhưng bản thân tự nguyện nhảy và bị kẻ khác tông xuống vực là một khái niệm hoàn toàn khác nhau, không nổi điên lên mới là lạ á.
Mẹ kiếp ~~~!! Đừng để bố mày gặp lại mày thêm lần nữa, bố mày không phang thây xẻ thịt mày ra không gọi là Dương Kiệt nữa ~~~~!!
Rầm ~~~~~~~~~~~~~!!! AAAAAAAAAAAA ~~~~~~~~~~~~!!!
Trạng thái thả rơi duy trì hơn nửa canh giờ, cuối cùng thì Dương Kiệt đã có thể “ an toàn” đáp đất. Cơ thể nặng nề cộng thêm lực hấp dẫn đáng sợ từ trên độ cao rơi xuống lập tức khiến mặt đất hình thành một cái hố sâu gần 5, 6 mét, đất cát khói bụi tung bắn tứ phía.
Ư ~~ ư ~~~~~!!!
Dương Kiệt nằm rên rỉ thoi thót dưới lớp đất cát dày dưới hố sâu, xương cốt toàn thân gần như bị gãy vụn ra hết, đau đớn tột cùng, hoàn toàn không thể nhúc nhích được gì nữa, nếu như không phải là cơ thể của kẻ mạnh một chân tông sư, tuyệt đối không chỉ là tàn phế như lúc này, mà là có mười cái mạng cũng không đủ chết rồi.
Dưới sự hành hạ đau khổ tột cùng của thể xác lẫn tinh thần, Dương Kiệt cuối cũng cũng chịu đựng không nổi, trực tiếp thoát khỏi trạng thái Dịch Dung Thuật, biến trở về hình tượng thật của mình, và rơi vào trạng thái hôn mê sâu, phó mặc mạng sống cho thiên đạo, nếu như lúc này Ngân Vũ Ưng hay thậm chí chỉ cần một con ma thú cấp thấp đi ngang qua, anh ta tuyệt đối biến thành món điểm tâm khoái khẩu của chúng ngay tức khắc.
Tình hình vô cùng tồi tệ, với cái thân thể gần như tàn phế như lúc này, cho dù thoát khỏi sự truy sát của Ngân Vũ Ưng hay trở thành điểm tâm của con ma thú nào đó đi nữa, cũng có ngày chết vì đói khát vì không thể nhúc nhích động đậy tìm lấy đồ ăn nước uống cho mà xem.
- -- ---
Ư ~~~~ ư ~~~~ …….!!
Thời gian không biết qua đi bao lâu, Dương Kiệt bị cơn đau tột cùng của cơ thể khiến cho thức tỉnh, phần ngực không ngừng nhấp nhô liên hồi, không ngừng hít sâu vào trong người như con cá đang mắc cạn, có thể chết bất kỳ lúc nào vậy.
Đôi mắt mở to ra xoay tròn liếc nhìn tứ phía, đó là tất cả những gì Dương Kiệt có thể làm được lúc này, chỉ thấy tứ phía đều là đất cát đang chôn vùi lên cơ thể của mình, chỉ còn lại duy nhất cái đầu thò ra bên ngoài, có cảm giác như đang bị kẻ khác chôn sống vậy.
“ hệ thống, mau cút ra đây ta bảo ~~~~~~!!” Miệng không thể lên tiếng nhưng trong đầu không ngừng gào thét đầy phẫn nộ để liên hệ một trong hai thủ phạm đã khiến mình khốn khổ như lúc này.
“ Dính dong, hệ thống đây, xin hỏi có thể giúp gì cho bạn ạ.” Giọng nói “khó ưa” của hệ thống ngay lập tức vang lên bên tai của Dương Kiệt.
“ phần thưởng, phần thưởng của ta đâu?? Không phải ta đã thoát khỏi sự truy sát của Ngân Vũ Ưng rồi sao?? Sao còn chưa phát thưởng nữa chứ??” Dương Kiệt chỉ mong nhanh chóng nhận được phần thưởng hệ thống để thăng cấp, có thể lập tức chữa lành vết thương gần như lấy đi nửa cái mạng của mình lúc này mà thôi.
“ Dính dong, Ngân Vũ Ưng hiện giờ vẫn còn đang lượn lờ ngay trên đỉnh vực, vẫn chưa từ bỏ ý định truy sát bạn, chỉ là do một vài nguyên nhân nào đó Ngân Vũ Ưng không dám bay xuống nơi này xé xác bạn ra, nên vẫn chưa được tính là hoàn thành nhiệm vụ ạ.” Hệ thống lập tức đưa ra câu trả lời.
Sắc mặt của Dương Kiệt trở nên khó coi vô cùng, cho dù một phút một giây cũng không muốn duy trì cái trạng thái tồi tệ này, chỉ là hệ thống “ chơi chữ” với mình, đành phải bấm bụng cắn răng nuốt trôi chứ biết sao giờ. Chỉ mong sao con Ngân Vũ Ưng khốn kiếp khi bỏ cuộc càng sớm càng tốt, để mình có thể hoàn thành nhiệm vụ trời đánh này.
Dương Kiệt chỉ còn biết nằm bất động ở đó hai mắt lâng lâng nhìn lên phía trời chờ đợi.
Một ngày, hai ngày, ba ngày cứ thế trôi qua( Theo dự tính của Dương Kiệt), nhưng phần thưởng nhiệm vụ vẫn chưa thấy xuất hiện, nghĩa là con Ngân Vũ Ưng trời đánh kia vẫn chưa chịu bỏ cuộc đây mà.
Dương Kiệt khóc không thành tiếng, cũng không biết là nên chửi rủa hay khen ngợi tính kiên trì của nó nữa đây.
Nhưng trong cái rủi lại có cái may, vì ở sâu dưới vực thẳm, nên dường như nơi này không hề có bóng dáng một con ma thú nào cả, nên ngoại trừ đói và khát ra, Dương Kiệt vẫn an toàn vô cùng.
Cái gì cần tới cuối cùng cũng sẽ tới, sau khi nằm liệt đó hết 7 ngày trời, một tia sáng màu ánh bạc trực tiếp chụp thẳng xuống cơ thể đã bị khô héo do mất nước thời gian dài của Dương Kiệt.
Làn da sầm sùi, môi vỡ nứt nhuộm đầy máu đỏ, xương cốt vỡ vụn không còn mảnh nguyên vẹn trong cơ thể dưới tia sáng màu ánh bạc đã nhanh chóng phục hồi hoàn toàn.
Vậy là Ngân Vũ Ưng đã bỏ cuộc, nhiệm vụ thoát khỏi sự truy sát của nó đã hoàn thành.
Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Dương Kiệt từ dưới lớp đất cát chôn vùi tung người nhảy ra khỏi cái hố sâu đã chôn vùi mình một thời gian dài, đưa mắt quan sát toàn thân trên dưới, ngoại trừ bộ đồ rách nát còn tệ hơn cả ăn mày, mọi thứ đều hoàn hảo như chưa từng bị chấn thương qua vậy.
Không chỉ tai qua nạn khỏi, thực lực đã tăng lên thành chân tông sư tầng thứ 7, ngoài ra còn một cơ hội thăng cấp kỹ năng miễn phí kèm theo cơ hội quay số một lần.
Kỹ năng tăng cấp tất nhiên là dùng vào kỹ năng thực dụng nhất của mình, Giới Vương Quyền. Lúc này Giới Vương Quyền đã có thể kích hoạt hiệu ứng X6 sức mạnh. Chỉ là mới cái cơ thể của chân tông sư như lúc này, nếu như Dương Kiệt dám kích hoạt X6, cho dù chỉ 1 giây, cũng sẽ khiến cơ thể chịu đựng không nổi vỡ nát ra. Muốn sử dụng được trạng thái X6 ít nhất phải đạt tới cảnh giới chân nguyên thần hẳng hay.
Còn cơ hội quay số lập tức bị vứt bỏ sang một bên không quan tâm tới nữa. Cơ thể vừa mới hồi phục xong, không muốn bị tức lộn ruột phun máu thêm lần nữa vì cái quay số chó chết này khi nhìn thấy những phần thưởng hiện ra trong vòng quay số đều là những " người bạn thân quen" như trước kia.
“ Đã tới lúc thoát khỏi cái chim không đẻ nổi trứng này rồi.” Dương Kiệt quyết định sử dụng Dịch Chuyển Tức Thời để rời khỏi cái vực thẳm đã ghét cay ghét đắng này, một phút cũng không muốn nán lại nữa. Ngoài ra, còn phải tìm kiếm tên khốn Triệu Thiên Phúc để trả thù, cho dù không giết hắn, ít nhất cũng phải đập hắn một trận nhừ tử, tới nỗi ba mẹ cũng không nhận ra có thể trút hết nỗi đau khổ oan ức mà mình phải gánh chịu chứ nhỉ?
còn vấn đề an toàn tính mạng của tên khốn đó dưới sự truy sát của Ngân Vũ Ưng, Dương Kiệt hoàn toàn không cần phải lo lắng gì cả. Với những " món đồ chơi" mà hắn thủ sẵn trên người, cộng thêm kinh nghiệm " đầy mình" của mình, chỉ cần không chủ động đâm đầu vào chỗ chết, Ngân Vũ Ưng còn đâu mới làm gì được hắn.
“ Dính dong, hệ thống phát hiện từ trường ở khu vực này có vấn đề, không gian bị phong tỏa, không thể sử dụng Dịch Chuyển Tức Thời.” Kích hoạt Dịch Chuyển Tức Thời chờ đợi cơ thể biến mất đáp xuống một nơi nào đó, đột nhiên bên tai vang lên câu thông báo của hệ thống tựa như tiếng sét đánh ngang tai, khiến sắc mặt của Dương Kiệt trở nên khó coi vô cùng.
Mẹ kiếp ~~~!! Lại cái phong tỏa không gian trời đánh này nữa. Không thể sử dụng Dịch Chuyển Tức Thời, vậy bố mày thoát khỏi cái nơi quỷ quái này bằng cách nào đây?? Chẳng lẽ dùng đôi tay máu thịt của mình để “ trèo” lên đỉnh vực sao?? Thôi bớt giỡn đi cha nội ~~~~!!!
Lại thử nhờ hệ thống liên lạc với Hoàng Dung để kêu cô ta tới cứu cho mình, và kết quả là giống như phép Dịch Chuyển Tức Thời, ngay cả khả năng liên lạc cũng bị phong tỏa, hoàn toàn không thể kết nối được với Hoàng Dung gì cả.
Chẳng lẽ lần này bị nhốt ở cái vực thẳm trời đánh này suốt đời thật sao??
Lắc đầu thở dài một tiếng, không còn cách nào khác, đành phải đi lang thang dưới vực sâu thẳm này, hy vọng có thể tìm được đường lối để thoát khỏi cái nơi chết tiệt này chứ biết sao giờ.
Sao có vẻ giống như tình tiết Sinbad bị rơi xuống khe vực đầy những con rắn khổng lồ trong truyện Nghìn Lẻ Một Đêm thế này nhỉ??
Cũng may là thủy tinh ánh sáng vẫn còn nằm gọn trong ngực áo và không bị vỡ, nên không như tên mù mò đường mà đi.
Vừa đi vừa quan sát tứ phía, khắp nơi đều là những đá tảng lớn nhỏ nằm rải đầy trên đường, khắp nơi đều xuất hiện vô số khói khí màu ánh bạc từ dưới đất phun bắn lên như vòi nước quảng trường vậy. Khác xa với không khí âm u lạnh lẽo tới tột cùng của Hắc Ngục Giai, dưới khe vực này nhiệt độ nóng tới mức khó chịu, tựa như đang nhốt mình trong phòng xông hơi vậy.
Nhưng ít ra Anh ta vẫn còn may mắn hơn Sinbad khi không cần phải ẩn tránh những con rắn khổng lồ từ bên vách đá chui ra hằng ngày như trong tình tiết trong tiểu thuyết.
“ Đó, đó là ~~~~~~~!!” đang đi giữa chừng đột nhiên giương to đôi mắt ra hết cỡ nhìn chằm chằm vào những viên đá ngũ sắc năm cạnh nhô nhọn ra như một ngôi sao nằm đầy trên mặt đường, Dương Kiệt không kềm được phấn khích kêu thót lên.
Ngũ Hành Thạch ~~~~~~~~~~~~!!!
Không thể tin nổi, và cũng không thể ngờ nổi là ngũ hành thạch lại nằm đầy trên mặt đường ở vực thẳm chết tiệt này. Nếu như không phải bị tên khốn Triệu Thiên Phúc tông xuống nơi này, cho dù có tìm kiếm suốt đời trong Hắc Ngục Giai, cũng đừng mong tìm ra được nguyên liệu cần thiết để luyện chế tam tiêm kích của mình.
Dương Kiệt hí hửng lao tới thu lượm tất cả vào nhẫn Càn Khôn của mình, cười tới nỗi tít cả đôi mắt.
Chỉ là vẻ phấn khích vui mừng nhanh chóng được thay thế bằng vẻ chán nản buồn bực.
Cho dù lúc này có tìm đủ tất cả nguyên liệu cần thiết đi nữa cũng bằng thừa nếu như không thể thoát khỏi cái vực thẳm quỷ quái này.
Một năm?? Hai năm?? Ba năm hay thậm chí là suốt đời bị nhốt ở cái nơi này đây??
Dương Kiệt không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Tiếp tục hành trình tìm kiếm lối thoát dưới vực thẳm. Càng di chuyển sâu vào bên trong, nhiệt độ không khí càng lúc càng đáng sợ, mồ hôi chảy đầm đìa ướt cả quần áo, có cảm giác như bản thân vừa mới được vớt lên từ dưới sông vậy.
Đáng sợ nhất là, linh tính mách bảo cho anh ta biết rằng, tựa như có một cặp mắt vô hình đang theo dõi nhất cử nhất động của mình thì phải.
Cảm giác bị theo dõi nhìn lén khiến Dương Kiệt khó chịu vô cùng, đồng thời có chút sợ hãi và không biết phải làm sao. Cho dù lúc này đối diện với một ma thú cấp 6 như Ngân Vũ Ưng còn đỡ hơn là đối diện một đối thủ vô hình không biết mặt mũi, chỉ cần mất cảnh giác sơ hở, có thể phải trả giá bằng mạng sống như lúc này.
Thà rằng đối đầu với Ngân Vũ Ưng sẽ bị nó xé xác ra, còn đỡ hơn thần kinh căng thẳng tới tột độ, tai họa có thể ập xuống đầu mình bất kỳ lúc nào.
Lạnh lẽo, sợ hãi, hoảng hốt, căng thẳng, bực bội nóng nảy đã xâm chiếm hết tâm trí của Dương Kiệt lúc này.
“ Ra đây, có ngon thì bước ra đây, giấu đầu cụt đuôi như thế còn gì là anh hùng hảo hán chứ? Thử bước ra đây xem, để xem bố mày không đánh mày phọt “ kứt” không gọi là Dương Kiệt nữa, AAAAAAA ~~~~~~~~~~!!!” Dương Kiệt chịu không thấu bầu không khí căng thẳng đáng sợ này nữa, phẫn nộ gào thét chửi rủa liên hồi, thậm chí tung chưởng tung quyền đập phá khắp nơi để trút bớt nỗi hoảng sợ bực bội trong lòng, nhưng đáp lại anh ta vẫn là màn đêm yên lặng tới mức đáng sợ.