Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 216: Kim Cương Sa trong tay



Phân chia cấp bậc trong thế giới ma thú là vô cùng đáng sợ, chỉ cần đối diện với kẻ thù dù chì lớn hơn một cấp, đừng nói là phản kháng, có thể đứng vững trước khí thế của đối phương không đã là một vấn đề rồi. Huống chi Hao Thiên Khuyển còn từng là thần thú, thực lực ngang trời, ngay cả thiên đạo của thế giới cũng phải nhức đầu nữa chứ.

Chỉ thấy chi phải của Hao Thiên Khuyển vỗ nhẹ trong không khí một cái, cơ thể khổng lồ của Ngân Vũ Ưng lập tức nổ tung banh xác mà không một chút phản ứng, nhất thời máu thịt xương cốt phun bắn ngập trời.

Gào ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Hao Thiên Khuyển há to miệng ra, một lực hút đáng sợ phóng thích ra hút sạch máu thịt xương cốt của Ngân Vũ Ưng “ tội nghiệp” vào hết trong bụng mình trong nháy mắt. tất nhiên không chỉ máu thịt, ngay cả viên nội đan sáng lấp lánh như viên ngọc châu của nó cũng phải chịu chung số phận, nằm gọn trong miệng của Hao Thiên Khuyển.

Ma thú cấp 6 trở nên, nội đan tựa như nguyên thần của loài người, nội đan bị hủy, đừng nói là cướp xác trùng sinh, ngay cả cơ hội luân hồi cũng không còn nữa là.

ực ~~~~~!!

“Gâu, hơn cả ngàn năm rồi không được nếm thử máu thịt của lũ ma thú ở thế giới này, quả thật là áp phê quá đi.” Máu thịt xương cốt của một con ma thú có thể tích to hơn gấp vài lần so với bản thân, nhưng không để vuột mất một giọt một mảnh vào bay hết vào trong bụng, Hao Thiên Khuyển lộ ra vẻ lâng lâng sảng khoái khi vừa được thưởng thức một món ăn ngon miệng, dùng lưỡi liếm liếm mép miệng vài cái xong, cơ thể lập tức thu nhỏ lại như lúc ban đầu, lại tiếp tục nằm ngã mình trên mặt đất. Tựa như làm xong một việc vô cùng “ bình thường” vậy.

thì ra nó phóng to cơ thể của mình ra không phải vì kết liễu đối phương dễ dàng hơn, mà để khi hút máu thịt của Ngân Vũ Ưng vào bụng dễ dàng hơn mà thôi.

Mối nguy hiểm đã biến mất, Dương Kiệt vẫn đang nằm thoi thót trên mặt đất với những vết thương cực kỳ nghiêm trọng. Còn Hao Thiên Khuyển đã hoàn toàn phất lờ anh ta, xem anh ta như tàng hình, chỉ cần không nguy hiểm tới tính mạng, chẳng buồn ra tay cứu chữa làm gì.

Cũng phải thôi, cả hai có thể xem là kẻ thù với nhau, lúc nãy vì tình thế ép buộc nên mới ra tay giải nguy cho anh ta trong miễn cưỡng, lúc này muốn Hao Thiên Khuyển tiêu tốn thần lực để điều trị Dương Kiệt, nằm mơ cũng không có đâu mà. Tất nhiên, nếu như Dương Kiệt đủ can đảm nuốt thử “ thần dược” của mình thì cũng miễn cưỡng ra tay tạo ra một viên cũng không thành vấn đề, mày dám nuốt thì bố mày dám tạo, vậy thôi.

Cắn chặt răng nén nhịn cơn đau kinh khủng từ trong nhẫn Càn Khôn rút ra một viên Cửu Hoa Ngọc Lộ Uyển nhét vào trong miệng, cơ thể bắt đầu vận hành hết công sức hấp thụ thiên địa linh khí ở xung quanh để điều trị thương tích trên người.

Mắt thường có thể nhìn thấy vết thương trên cơ thể đang có dấu hiệu hồi phục, da non đang dần mọc lại, máu đã không còn tuôn trào ra như lúc ban đầu nữa.

Mặc dù có thần dược cộng thêm thể chất của tông sư, cũng phải tốn gần cả ngày trời mới bình phục trở lại. Tuy vẫn chưa hoàn toàn lành lặn, nhưng đã có thể hành động mà không có vấn đề gì to tát nữa rồi.

Từ dưới mặt đất đứng bật dậy, mang theo vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào Hao Thiên Khuyển đang “ ngủ say” ở phía xa, hít sâu một hơi vào người, từ từ bước tới ngay trước mặt đối phương.

“ Xin cám ơn đã cứu mạng ạ.” Dương Kiệt khẽ cúi đầu xuống, thót ra lời cảm tạ đối với Hao Thiên Khuyển.

Không cần biết đối phương vì sao lại ra tay cứu mạng mình, nhưng cứu mạng là cứu mạng, nghĩa là lúc này Dương Kiệt đang mang ơn của Hao Thiên Khuyển, tuy chưa biết phải trả ơn như thế nào, nhưng nói một câu cảm tạ chân thành là chắc chắn phải làm.

……..

Hao Thiên Khuyển vẫn đang chìm sâu trong “ giấc ngủ” của mình, hoàn toàn phất lờ lời cảm tạ của Dương Kiệt, thậm chí chả buồn mở mắt nhìn anh ta một cái nữa là.

Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Trực tiếp từ thức hải của mình tế ra mảnh linh hồn của Hao Thiên Khuyển, nhẹ nhàng cúi người xuống đặt ngay trước mặt đối phương, nói: “ bắt đầu từ hôm nay, ngài đã được tự do, muốn đi đâu làm gì tùy thích, chỉ là không nên tàn sát vô cớ sinh linh của thế giới này nữa, nếu không tên thiên đạo trời đánh lại có cớ bắt giam ngài vào cái Hắc Ngục Giai này nữa, tại hạ không chắc là sẽ có cơ hội đi tới nơi này để giải cứu cho ngài lần nữa đâu ạ.” Nói xong, không chờ Hao Thiên Khuyền bị mở lời, trực tiếp quay người đi thẳng về hướng tây bắc, tiếp tục hành trình tìm kiếm nguyên liệu luyện chế thánh khí của mình.

Hành động này có thể xem là một cách trả ơn chăng??

Đợi tới khi bóng lưng của Dương Kiệt từ từ biến mất, Hao Thiên Khuyển từ từ mở to đôi mắt bóng đèn của mình lên, không kềm được lóe qua tia sáng phức tạp, lại liếc nhìn mảnh linh hồn của nằm gọn gàng trên mặt đất, miệng há to ra hút thẳng vào trong cơ thể của mình, từ từ từ dưới đất đứng dậy, theo hướng Dương Kiệt vừa biến mất lúc nãy, chậm rãi bước đi.

Được thả tự do tất nhiên là vui mừng phấn khích rồi, nếu như có thể, hận không thể ngay lập tức rời khỏi cái nơi quỷ quái này chu du tự tại quậy phá khắp đại lục Huyền Thiên ngay tức khắc. Chỉ là theo lời giải thích của tên thiên đạo trời đánh thì, linh hồn của bản thân đã đồng hóa với linh hồn của Dương Kiệt, nên cho dù mảnh linh hồn có nằm trong tay của đối phương hay không, đối phương vẫn có thể dễ dàng kiểm soát được mình, quan trọng nhất là, mạng sống của cả hai đã liên kết với nhau, nếu như Dương Kiệt có mệnh hệ gì thì mình cũng đừng mong được yên thân. Và và tối quan trọng nhất là, bản thân không thể rồi xa đối phương quá mười dặm đường, nếu tự ý tách rời khỏi Dương Kiệt, thần chú sẽ chủ động kích hoạt trừng phạt bản thân. Nếu như không muốn nếm trải cảm giác đáng sợ sống không bằng chết kia, thì phải đi theo Dương Kiệt, ít nhất là trong phạm vi 10 dặm.

“ Kiệt ca ca, kiệt ca ca có chuyện gì đang xảy ra với huynh vậy?? Sao mấy ngày nay muội không thể liên lạc được huynh vậy??” Dương Kiệt vừa di chuyển chưa được bao lâu, bên tai lập tức vang lên giọng nói đầy hốt hoảng lo lắng của Hoàng Dung.

“ Dung nhi hãy yên tâm, ta vẫn đang trên đường tìm kiếm nguyên liệu trong Hắc Ngục Giai, chỉ là vô tình rơi vào một nơi bị phong tỏa không gian, nên hai ta mới không thể liên lạc được với nhau mà thôi. Hiện giờ ta đã rời khỏi cái nơi quỷ quái đó an toàn, không có vấn đề gì xảy ra cả.” Không muốn Hoàng Dung lo lắng cho mình, nên Dương Kiệt đã dùng một lý do nào đó để giải thích cho qua loa, để cô ta có thể yên tâm trở lại.

“ Kiệt ca ca hãy yên tâm, muội sẽ tới Hắc Ngục Giai tìm huynh ngay tức khắc.” “ muội tới thì tới, nhưng nhớ đừng … Dung Nhi, Dung nhi, có nghe ta nói không??” Dưới sự hỏi han tra khảo của Hoàng Dung hết nửa ngày trời, mặc dù đã hứa hẹn đủ điều, nhưng vẫn không thể khiến cô ta cảm thấy an tâm, quyết định đi thẳng tới Hắc Ngục Giai để tìm kiếm Dương Kiệt.

Hoàng Dung tới cũng tốt, ít ra có thêm một trợ thủ đắc lực, chỉ là vừa định nhắn nhủ có tới thì chỉ tới một mình thôi, đừng dẫn theo người của Địa Cầu Bang, nhất là Cửu thúc, còn chưa kịp nói xong, Hoàng Dung đã “ cúp máy” ở đầu dây bên kia mất tiêu rồi.

Dương Kiệt có chút cười khóc không được, chỉ mong Hoàng Dung hiểu ý của mình.

Sau khi ngắt liên lạc với Hoàng Dung, Dương Kiệt tiếp tục di chuyển về hướng tây bắc, hoàn toàn không cần phải lo lắng Hoàng Dung không thể tìm thấy được mình, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.

Dương Kiệt tỏ ra thận trọng trong mỗi bước di chuyển của mình, vì lúc này nội thương trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục, xui xui từ đâu nhảy ra con ma thú cao cấp chỉ có nước quỳ mà thôi.

Chỉ là sau một thời gian di chuyển, phát hiện ra những con ma thú tất cả đều nằm ngã mình trên mặt đất, toàn thân run lên cầm cập như lo sợ thứ gì đó, để mặc Dương Kiệt đi ngang qua mà không chút phản ứng, thậm chí anh ta ra tay tung quyền đấm thẳng vào đầu chúng, chúng vẫn chẳng có chút phản kháng gì cả, tình cảnh giống hệt như lúc Ngân Vũ Ưng đang trên đường bay về truy sát mình và Triệu Thiên Phúc vậy.

Dương Kiệt khẽ díu mày tỏ vẻ khó hiểu, phóng thích thần thức của mình ra phạm vi rộng, có chút giật mình khi phát hiện Hao Thiên Khuyển đang âm thầm đi theo phía sau mình không quá xa.

Là trùng đường hay là nó muốn tìm tới tính sổ với mình??

Phát hiện đối phương không có dấu hiệu tăng tốc, Dương Kiệt thầm thở phào nhẹ nhõm, không cần quan tâm tới đối phương, tiếp tục di chuyển về hướng tây bắc.

Nếu như đối phương không phải nhắm tới mình thì cứ mặc kệ, muốn đi theo thì đi theo vậy, ít ra có Hao Thiên Khuyển đi theo phía sau, con đường trước mặt Dương Kiệt trở nên thênh thang rộng mở, không còn lo sợ bị ma thú trong Hắc Ngục Giai tấn công nữa.

Và một người một chó, một trước một sau cứ đi tiếp tục di chuyển thẳng về đích đến mà Dương Kiệt đang nhắm tới.

………………..

Di chuyển hết nửa ngày trời, một thác nước chọc trời đã xuất hiện trong tầm nhìn của Dương Kiệt.

Đứng từ vị trí Dương Kiệt nhìn lên phía trên hoàn toàn không thể nhìn thấy đỉnh thác ở đâu cả, chỉ thấy dòng nước thanh khiết tựa như con rồng lượn khúc đang từ trên bầu trời bay thẳng xuống, xung quanh dòng nước không ngừng bốc lên khói khí trắng tinh, đó là dấu hiệu cho nhiệt độ đã thấp tới mức cực điểm của dòng thác chảy, hoàn toàn có thể đóng thành băng tinh bất kỳ lúc nào.

Chính là Hàn Đàm mà Triệu Thiên Phúc từng nói.

Dương Kiệt phấn khích lao nhanh về phía trước, không di chuyển quá lâu, sau khi thoát khỏi lùm cây bao phủ ở xung quanh, đã nhanh chóng nhìn thấy được diện mạo cái Hàn Đàm trong lời Triệu Thiên Phúc.

Một Hàn Đàm có hình tròn như bị cắt đi một nửa, bề mặt sáng loáng như tấm gương phẳng đang phát sáng giữa màn đêm âm u, khi dòng nước từ trên đỉnh thác chảy xuống tới đáy đã lập tức bị đóng băng lại, có cảm giác như có thể đi lại thoải mái trên bề mặt đó vậy. Tuy đang đứng ở vị trí khá xa, nhưng nhiệt độ đáng sợ do Hàn Đàm phát tán ra khiến Dương Kiệt không kềm được run bắn người lên vì rét lạnh, mặc dù lúc này đã thi triễn cả Tam Chuyển Thần Dương Công và đeo thủy tinh phát sáng trên người.

Chỉ là không biết vì sao, mặc dù đàm nước đã bị đóng băng và không ngừng có nước mới từ trên đỉnh thác chảy xuống, nhưng Hàn Đàm này không hề xuất hiện tình trạng quá tải hay nhô cao lên, tựa như nước sông chảy xuống bị hấp thụ hết xuống dưới hay tan biến trong không khí rồi vậy.

“ Kim Cương Sa ~~~~~~~!!!” chỉ thấy xung quanh bao bộc lấy Hàn Đàm là lớp đất cát bảy màu sáng lấp lánh trông vô cùng bắt mắt, chính là mục tiêu chính của Dương Kiệt khi đi tới nơi này.

Dương Kiệt nhanh chóng từ trong lùm cây nhảy ra, lao tới vơ lấy Kim Cương Sa cho hết vào trong nhẫn Càn Khôn của mình.

Ngũ Hành Thạch, Kim Cương Sa đã trong tay, vậy thì chỉ còn Vạn Niên Thông là đủ bộ, chuyến đi xem như thành công mỹ mãn.

Nghĩ tới Vạn Niên Thông, vẻ mặt phấn khởi của Dương Kiệt lập tức sụp xuống. Kim Cang Sa có Triệu Thiên Phúc cho thông tin, Ngũ Hành Thạch vô tình rơi xuống vực thẳm mới tìm thấy được. Còn Vạn Niên Thông thì sao?? Chẳng có chút thông tin gì về đó, muốn tìm được một cây Vạn Niên Thông ở cái Hắc Ngục Giai rộng không biết bao nhiêu dặm này, chẳng khác nào mò kim đáy biển cả.

“ hệ thống, có thể giúp ta định vị vị trí của Vạn Niên Thông được không??” Không còn cách nào khác, mò mẫm tìm kiếm trong vô vọng không biết bao nhiêu năm tháng mới có thể tìm ra, đành phải lên tiếng cầu cứu hệ thống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.