Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 227: Quyết tâm của Mộ Dung Tuyết



“ không, không cần đâu mẫu thân, con chỉ hơi mệt mỏi chút, uống viên định thần đan là ổn thôi, không cần thiết phải đi gặp Lan đại sư đâu ạ.” Sắc mặt của Mộ Dung Tuyết trở nên khó coi vô cùng, nhanh chóng lên tiếng bác bỏ lời đề nghị của Mộ Dung Uyển Nhi.

“ nhưng mà ……” ọe ọe ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Mộ Dung Uyển Nhi còn định lên tiếng khuyên bảo, đột nhiên nhìn thấy Mộ Dung Tuyết sắc mặt tái nhợt, quay đầu sang hướng khác cúi người làm ra động tác buồn nôn.

“ Chết rồi ~~~~~~~~~~~~~!!!” Mộ Dung Tuyết biết rõ lớn chuyện rồi, ngay lúc nguy hiểm nhất lại không thể chống nổi phản ứng của cơ thể, sắc mặt càng trở nên tái nhợt hơn nữa, toàn thân run lên cầm cập vì hoảng sợ.

“ Tuyết nhi ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Với kinh nghiệm của một người từng trải, Mộ Dung Uyển Nhi không cho rằng Mộ Dung Tuyết có phản ứng như thế này là do bệnh tật mang lại, chỉ có thể là …….

Sắc mặt của Mộ Dung Uyển Nhi trở nên khó coi vô cùng, vừa căm phẫn vừa đau xót, nhất thời không biết phải xử lý như thế nào.

“ Tuyết nhi, nghiệp chủng trong bụng con là của ai???” Hít sâu một hơi vào người, Mộ Dung Uyển Nhi với vẻ mặt giận dữ tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Tuyết, lạnh lạnh hỏi.

“ Mẫu Thân …..” “ khai ra mau ~~~~~~~~~~~~~!!!” Mộ Dung Uyển Nhi gần như gào thẳng vào mặt Mộ Dung Tuyết, đủ hiểu bà ta đang phẫn nộ tới dường nào rồi.

“ Con, con, con không thể …….” Mộ Dung Tuyết gần như ngã khụy xuống đất, bật khóc nức nở.

Mộ Dung Uyển Nhi vừa căm phẫn vừa đau xót tột cùng, tình mẫu tử ruột thịt khiến bà ta muốn hận mà không cách nào có thể hận được đứa con gái đầy tự hào của mình, nhưng nếu như không giải quyết ổn thõa chuyện này, để tin Mộ Dung Tuyết mang nghiệp chủng trong bụng lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ là một vết ô nhục khiến cho Bách Hoa Cốc trở thành trò cười đàm tiếu cho cả thiên hạ, nhất là Khoái Hoạt Lâm, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một để đả kích kẻ địch không đội trời chung của mình đâu.

Tuy Bách Hoa Cốc không nghiêm cấm kết hôn hay sanh con nở cái, nhưng danh chính ngôn thuận là khác, còn có nghiệp chủng lại là một chuyện khác. Tuyệt đối không thể chấp nhận được điều đó.

“ tên nào, rốt cuộc là tên trời đánh nào đã khiến Tuyết nhi của ta thành như vậy??? Đừng để lão nương biết được ngươi là ai, lão nương sẽ phang thây xẻ thịt ngươi thành trăm mảnh ngàn mảnh, aaaaaaaaaa ~~~~~~~~~!!!!” Mặc dù trong lòng tựa như ngọn núi lửa bùng phát dữ dội, nhưng bề ngoài vẫn cố gắng kìm chế bản thân, quan trọng nhất là phải moi ra được danh tánh của tên súc sinh đó trước đã. Cố gắng dịu giọng an ủi nói: “ Tuyết nhi, chuyện không muốn cũng đã xảy ra rồi, ít ra cũng phải cho mẫu thân biết được đứa bé trong bụng con là ai chứ?? Là tên Dương Diễn của Thánh Hỏa Tông??”

Mộ Dung Tuyết chỉ khẽ lắc đầu phủ nhận mà không thêm câu nào nữa. Mộ Dung Uyển Nhi khẽ díu mày quan sát sắc mặt của Mộ Dung Tuyết, có thể khẳng định không liên quan gì tới Dương Diễn cả. Nhưng rốt cuộc là tên trời đánh nào??

Trong đầu của Mộ Dung Uyển Nhi không tự chủ lóe qua hình ảnh của những anh tài hào hiệp của ngũ đại môn phái từng tham gia thí luyện bí cảnh, phát hiện ngoài tên Dương Diễn ra, không ai đủ tư cách lọt vào đôi mắt xanh và đủ bản lãnh để khiến con gái cưng của mình thành như vậy. Nhưng nó đã phủ nhận, và hoàn toàn không có dấu hiệu nói dối, vậy thì rốt cuộc là ai đây??

Mộ Dung Tuyết không chịu nói ra, Mộ Dung Uyển Nhi cũng không thể ép buộc được con gái của mình, tính cách của con gái mình như thế nào chẳng lẽ mình không biết rõ sao?? Giống hệt như mình hồi trẻ, một khi đã quyết định điều gì đó, cho dù có thiên địa sụp đổ, hành hình tra tấn cỡ nào cũng đừng mong thay đổi được quyết định của nó.

Huống chi Mộ Dung Uyển Nhi không bao giờ muốn dùng cực hình với Mộ Dung Tuyết, nói cho cùng, máu mủ ruột thịt khiến bà ta không thể nào nhẫn tâm xuống tay với con gái của mình.

Roẹt ~~~~~~~~~~~!!!

“ hãy uống viên đan dược này vào, ta có thể xem như không có chuyện gì xảy ra.” Từ trong nhẫn Càn Khôn rút ra một viên đan dược màu đen bóng, đưa tới trước mặt Mộ Dung Tuyết, cắn răng lạnh lạnh ra lệnh.

Nhìn thấy viên đan dược trên tay Mộ Dung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết không kềm được run lên vì hoảng sợ. Tuy không biết đó là viên đan dược gì, nhưng kết hợp với giọng điệu và tình cảnh hiện giờ, lập tức hiểu rõ mẹ mình đang muốn làm gì rồi.

Mộ Dung Uyển Nhi đang muốn phá thai trong bụng của Mộ Dung Tuyết.

Đây có thể là cách giải quyết “ tốt đẹp ổn thõa” nhất trong thời điểm hiện giờ, có thể giữ được thanh danh cho Bách Hoa Cốc và con gái cưng của mình, chỉ còn cách khiến cái thai nghiệp chủng kia biến mất.

“ Không, không bao giờ ~~~~~~~~~~~~!!!” Mộ Dung Tuyết gần như gào thét lên, dùng ánh mắt đầy căm phẫn và kiên quyết nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Uyển Nhi, không chịu nhường bước.

“ Con ……………….” Mộ Dung Uyển Nhi giận tới nỗi mặt đỏ tía tai, toàn thân run rẩy. Rõ ràng mình đã để cho nó con đường sống, thế mà nó còn không biết điều, vậy thì ……….

Vù ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Tay phải tạo thành chưởng vung lên cao, trực tiếp vỗ thẳng vào vầng trán của Mộ Dung Tuyết vẫn còn đang mang theo vẻ mặt bất khuất không chút hoảng sợ nhìn chằm chằm vào mình.

“ Ngươi ………..” Bàn tay của Mộ Dung Uyển Nhi chỉ còn cách vầng trán của Mộ Dung Tuyết khoảng vài ba phân đột nhiên ngưng lại không tiếp tục vỗ xuống nữa, mang theo vẻ mặt bất cam, căm phẫn pha lẫn đau xót nhìn chằm chằm vào con gái ruột thịt của mình.

Vào thời khắc này, tình mẫu tử đã chiến thắng lý trí, khiến Mộ Dung Uyển Nhi không đủ quyết tâm, không đủ can đảm để xóa bỏ “ vết dơ” đáng nguyền rũa ở trước mặt.

Nếu như, nếu như bốn mươi năm trước mình cũng kiên quyết và can đảm như Tuyết nhi như lúc này thì ………

Nhắm mắt lại hít sâu một hơi vào người, thu lại bàn tay chưởng về phía sau, trực tiếp quay người lại không nhìn vào Mộ Dung Tuyết nữa, trong lòng xôn xao bối rối vô cùng.

Thì ra bốn mươi năm trước, Mộ Dung Uyển Nhi cũng từng trải qua một cuộc tình chớp nhoáng với một anh tài, và cũng có thai ngoài ý muốn như Mộ Dung Tuyết như thời điểm này, chỉ là lúc đó khi bị Cốc Chủ, cũng là mẹ của Mộ Dung Uyển Nhi, Bà ngoại của Mộ Dung Tuyết phát hiện, bà ta đã không đủ quyết tâm và can đảm để giữ lại cái thai ngoài ý muốn của mình, ngoại trừ tình cảm mẫu tử ruột thịt, đó mới chính là mấu chốt khiến Mộ Dung Uyển Nhi không nỡ xuống tay thanh lý môn hộ như lúc này.

Oán nghiệp, đúng là oán nghiệp mà! Chẳng lẽ đây là quả báo của mình đã ứng nhiệm trên người con gái của mình phải gánh chịu sao??

Càng nghĩ càng căm hận bản thân, càng nghĩ càng thương xót cho Mộ Dung Tuyết, càng nghĩ càng không lỡ ra tay xử lý mối oan nghiệp ở trước mắt.

“ Hãy đi đi, đi đâu tùy thích, đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ xuất hiện ở phạm vi lãnh thổ của Bách Hoa Cốc nữa ….. ít nhất là, đừng bao giờ để đứa bé đó xuất hiện ở nơi này, hiểu rõ rồi chứ??” Hít sâu một hơi vào người rồi thở dài một tiếng, dường như đã có được quyết định, thậm chí không thèm quay lại nhìn Mộ Dung Tuyết, chỉ lạnh lạnh nói.

“ Mẫu, mẫu thân…….” Mộ Dung Tuyết toàn thân run rẩy liên hồi, nhất thời không biết dùng lời lẽ gì để đáp lại mẫu thân của mình.

“ Đi đi, biến đi cho khuất mắt ta, trước khi ta thay đổi quyết định.” Giọng nói lạnh lùng “ không chút tình cảm” của Mộ Dung Uyển Nhi lần nữa vang lên, khiến Mộ Dung Tuyết trái tim như đang rứa máu, đau khổ tột cùng.

Pằng ~~~ pằng ~~ pằng ~~~ pằng ~~~~~~ …….!!

Mỗi tiếng va đạp giữa vầng trán và bề mặt mặt đất tựa như mỗi nhát dao cứa thẳng vào tim của Mộ Dung Uyển Nhi và cả Mộ Dung Tuyết, khiến bà ta không kềm được run rẩy liên hồi, ba lần bảy lượt muốn quay lại ngăn cản con gái của mình làm thế, nhưng đợi tới khi chín tiếng khấu đầu chấm dứt, Mộ Dung Uyển Nhi vẫn chôn chân ở đó không quay lại.

“ Mẫu thân xin bảo trọng, xin tha thứ cho đứa con bất hiếu này không thể tiếp tục ở lại làm tròn chữ hiếu với mẫu thân nữa.” Nước mắt tuôn trào làm lem luốc cả khuôn mặt tuyệt trần của Mộ Dung Tuyết, từ dưới đất từ từ đứng dậy, không chút do dự tung người phóng ra khỏi trang viên của mình rời khỏi.

“ Tuyết, Tuyết nhi …….” Tay phải không tự chủ giơ lên định níu kéo con gái của mình lại, nhưng lý trí không cho phép bà ta làm thế, đây có thể là kết quả tốt nhất mà mình có thể làm được rồi.

Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Trong lúc Mộ Dung Tuyết đang đau khổ tột cùng tung người rời khỏi Bách Hoa Cốc, một vật thể từ trên không trung bắn tới, rơi thẳng vào trong lòng bàn tay của cô ta.

“ Bách Hoa Truy Tung Bàn??!!” Mộ Dung Tuyết lộ ra vẻ mặt bất ngờ, miệng không tự chủ thốt lên một tiếng nhỏ.

“ Hãy cầm lấy, hy vọng nó có thể giúp ích được cho con.” Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Mộ Dung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết biết rõ đây có thể là sự dung thứ và giúp đỡ cuối cùng mà mẫu thân dành cho mình, mang theo vẻ mặt cảm kích quay đầu nhìn chằm chằm về phía trang viên của mình, miệng lẩm bẩm nói nhỏ: “ Một ngày nào đó. Con với người đó, chắc chắn sẽ quang minh chính đại, đường đường chính chính quay trở về Bách Hoa Cốc để gặp mẫu thân, chắc chắn như thế.”

Câu nói vừa dứt, không chút do dự chần chừ, tiếp tục quay đầu di chuyển nhanh về phía trước, chỉ trong nháy mắt bóng dáng của Mộ Dung Tuyết đã biến mất khỏi Bách Hoa Cốc.

“ Hy vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ với nó.” Đứng trên vách núi nhìn chằm chằm về hướng Mộ Dung Tuyết biến mất, Mộ Dung Uyển Nhi lắc đầu thở dài một tiếng, cơ thể đột nhiên phai mờ đi, biến mất như chưa từng xuất hiện qua vậy.

Cả Mộ Dung Uyền Nhi và Mộ Dung Tuyết hoàn toàn không biết được rằng, một đôi mắt đã theo dõi từ đầu tới cuối sự việc diễn ra trong trang viên lúc nãy.

- -- ---

Cùng lúc đó, tại vương thành Khương Lộc, nơi cách xa xôi vạn dặm, nhân vật chính của chúng ta vẫn chưa biết được rằng đang có một người không ngại thiên lý vạn dặm, quyết định tìm tới “ đòi nợ” anh ta, vẫn tỏ ra ung dung tự tại nô đùa với người phụ nữ của mình trên phi thuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.