“ Hu ra, cuối cùng cũng đã về tới vương thành rồi, đúng là không nơi nào thoải mái dễ chịu bằng hang ổ của mình, mới ở trong Hắc Ngục Giai một thời gian mà khiến một kẻ mạnh tông sư như mình bị cảm nặng, sáng giờ cứ ắt xì liên tục, quả thật là khó chịu quá đi.” Phi thuyền do Cửu thúc điều khiển nhẹ nhàng đáp cánh xuống khu rừng nhỏ cách vương thành không quá xa, Dương Kiệt từ trong phi thuyền bước ra, vươn vai hít sâu một hơi vào người, tỏ ra sảng khoái tinh thần phấn chấn vô cùng.
“ xì, bệnh hoạn gì, chẳng qua bị tình cũ chửi rủa vì có mới bỏ cũ nên mới ắt xì mãi đó thôi.” Hao Thiên Khuyển đi ngay phía sau miệng lẩm bẩm nói nhỏ.
“ Này con cẩu kia, cho dù chúng ta quen biết nhau đi nữa, nhưng nếu ngươi cứ vu khống cho ta, coi chừng ta kiện ngươi lên tòa án tối cao đấy.” Dương Kiệt giận tới nỗi mặt đỏ tía tai, con cẩu này cứ kiếm chuyện đâm sau lưng mình, bộ không thấy Dung nhi đang đằng đằng sát khi ở phía sau sao? Bộ vui lắm hả??
“ Gâu gâu, bị nói trúng tim đen nên giận quá hóa rồ rồi à??” Hao Thiên Khuyển cười chế giễu nói.
“ ngươi …..” “ Dính dong, bạn đã hoàn thành nhiệm vụ An Toàn Trở Về, nhận được thẻ bài chiêu mộ X2, thăng cấp X1.”
Roẹt ~~~~~~~~~~~~~!!!
Trong lúc Dương Kiệt còn định lên tiếng cãi vả, đột nhiên bên tai vang lên câu thông báo của hệ thống, dưới ánh mắt kinh ngạc của Cửu Thúc, ánh mắt tò mò của Hao Thiên Khuyển và ánh mắt hiển nhiên của Hoàng Dung. Chỉ thấy cơ thể của Dương Kiệt run lên một cái, một vầng sáng từ trên cao chụp thẳng xuống người anh ta, khí thế lập tức từ một chân tông sư tầng thứ 7 tăng lên thành tầng thứ 8.
“ Cãi nhau cũng đột phá??” Cửu Thúc lẩm bẩm nói nhỏ một câu, cảm thấy bất ngờ khó hiểu, đồng thời ngày càng tỏ ra tò mò đối với vị bang chủ của mình.
“ thú vị, thú vị, xem ra trên người ngươi có bí mật không nhỏ nhỉ??” Hao Thiên Khuyển dùng chi vuốt vuốt cằm, tỏ ra thích thú nói.
“ Chuyện đó bỏ qua đi, vào thành thôi, giờ chỉ muốn ngã mình trên giường cho khỏe cái thân mà thôi, gần cả tháng trời cắm trại ngoài trời đội gió đội sương mệt mỏi lắm rồi.” Dương Kiệt nhanh chóng chuyển hướng đề tài, không muốn nói quá nhiều về “ bí mật” của mình.
hai tấm thẻ bài chiêu mộ tạm thời cứ để yên trong Càn Khôn Tháp, tạm thời chưa cần sử dụng tới, cứ ém hàng đừng để lộ quá nhiều thực lực mà mình đang nắm giữ sau này trong trường hợp nguy cấp sẽ trở thành ắt chủ bài của mình cũng không chừng.
“ bang chủ, cậu định đi vào trong thành với hình tượng này thật sao??” Cửu thúc mang theo giọng điệu trêu chọc nói.
“ À há, suýt chút nữa thì quên, biến ~~~!!!” Roẹt một cái, hình tượng của Dương Kiệt lập tức thay đổi thành hình tượng của diễn viên Mã Đức Chung trước kia.
Ngay sau khi biến hình, Dương Kiệt phát hiện Hao Thiên Khuyển đột nhiên nhìn chằm chằm vào hình tượng mới của mình, trong lòng đột nhiên run lên một cái.
Chẳng lẽ đối phương nhận ra hình tượng của mình hiện giờ giống hệt như hình tượng của Dương Tiễn, chủ nhân cũ của nó?? Nó đến từ thế giới Tây Du Ký của đài TVB sao?? Nó, nó có nổi điên lên tấn công mình khi mình giả mạo chủ nhân của nó không nhỉ??
“ xin, xin hỏi có gì muốn chỉ giáo không ạ??” Dương Kiệt thấp thỏm không yên lên tiếng hỏi.
“ gâu gâu, không có gì, chỉ là thấy hình tượng mới này của ngươi trông thuận mắt và thân thiện hơn cái hình tượng mập ú kia gấp nhiều lần thôi.” Hao Thiên Khuyển vừa ngáp dài vừa nói, sau đó không thèm quan tâm tới Dương Kiệt nữa.
Hú hồn ~~~!!
Xem ra nó không phải đến từ thế giới điện ảnh như Phong ca và Dung nhi rồi.
Còn vấn đề hình tượng nào thân thiện thuận mắt hơn vô cùng hiển nhiên bị Dương Kiệt phất lờ đi, mắt thẩm mỹ của loài cẩu sao đủ đẳng cấp để thưởng thức vẻ đẹp đầy khuyến rũ của hình tượng thật của bổn thiếu gia chứ?? không chấp!!
“ Suýt chút nữa thì quên, xin chờ chút ~~~!!!” Cả nhóm di chuyển về phía vương thành được một đoạn đường, Dương Kiệt đột nhiên biến sắc, lên tiếng xin lỗi một câu xong, vội vã lao người về phía lùm cây dưới ánh mắt khó hiểu của cả nhóm.
Xòe ~~~ xòe ~~~~~~~~~~~~~~~!!!
“ Nhịn từ nãy giờ, giờ được giải phóng quả thật là áp phê quá đi ~~~~~!!” Chỉ thấy Dương Kiệt sau khi nhảy vào lùm cây nhanh chóng tụt quần xuống dưới gối, tiểu “ Dương Kiệt” nhanh chóng được phơi bày trong không khí, một dòng dịch thể bốc mùi khai khó chịu từ “ trong miệng” của tiểu Dương Kiệt phun bắn ra Hoàng Hà nổi lũ.
Thì ra tên khốn mắc tiểu!
Cửu thúc lắc đầu thở dài, còn Hoàng Dung ửng đỏ cả khuôn mặt vội vã quay đầu nhìn sang hướng khác để tránh nhìn thấy cảnh tượng “ ghê tởm” kia.
Xoạt xoạt ~~~~~!!!
Sau khi giải quyết đại sự xong, Dương Kiệt nhanh chóng kéo quần lên lại, mang theo vẻ mặt thỏa mãn từ trong đùm cây bước ra.
Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!! “ Bang chủ cẩn thận ~~~~!!!” “ Kiệt ca ca tránh ra mau, không ~~~~~~~~~~~~!!!”
Trong lúc Dương Kiệt vừa rời khỏi đùm cây chuẩn bị quay trở về vị trí nhóm, một bóng đen không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện áp sát ngay phía sau lưng anh ta, cây bí thú xuất hiện trong tay phản chiếu dưới ánh mặt trời chói rọi cả đôi mắt của những người đứng ngược hướng vung lên, canh ngay vùng tim sau của Dương Kiệt không chút do dự đâm thẳng vào.
Tình huống diễn ra quá nhanh, đừng nói là Cửu thúc và Hoàng Dung, ngay cả bản thân Dương Kiệt cũng không kịp phản ứng và hiểu ra chuyện gì xảy ra, một cảm giác nguy hiểm tới tính mạng ớn lạnh cả xương sống ập tới, thậm chí đã cảm nhận được một vật thể sắc nhọn đã gần như xuyên qua lớp áo vải chạm trúng vào da thịt của mình rồi.
Pạch ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Bóng ma mang theo vẻ mặt đầy phấn khích khi gần như hoàn thành nhiệm vụ trong tích tắc, đột nhiên cảm thấy chân nguyên trong cơ thể đảo độn và phình to ra với tốc độ chóng mặt, thậm chí không kịp thu lại đòn kết liễu của mình, chỉ thấy cơ thể của hắn đột nhiên nổ tung như quả bong bóng bị bơm hơi quá mức giới hạn, thậm chí không kịp kêu gào lên tiếng nào, cơ thể nổ tung khiến máu thịt vỡ vụn phun bắn tứ tung rơi rãi rác ngay phía sau lưng Dương Kiệt đã gần như chôn chân chờ chết.
Hít hà hít hà ~~~~~~~!!!
Thoát khỏi bàn tay của tử thần trong gang tấc, Dương Kiệt tựa như bị rút hết toàn bộ sức lực trong người ngã khụy xuống đất, toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh, hít thở dồn dập vì sợ hãi.
Mẹ kiếp ~~!! Nếu như không phải Hao Thiên Khuyển kịp thời ra tay, e rằng mình đã bỏ mạng tại chỗ rồi. Chưa lần nào mình cảm thấy cái chết lại gần kề như lần này cả. Rốt cuộc là thứ quỷ quái gì xảy ra thế này ~~~!!!
“ Kiệt ca ca ~~~!!” “ bang chủ ~~~~~!!!” Nhìn thấy Dương Kiệt thoát chết trong gang tấc, cả Hoàng Dung và Cửu thúc thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vã chạy tới bên cạnh anh ta đồng thời mang theo vẻ mặt đầy cảnh giác quan sát tứ phía, đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra thêm lần nữa.
Hao Thiên Khuyển chỉ đứng yên tại chỗ ngáp dài một cái, tựa như mọi chuyện vừa xảy ra không liên quan gì tới nó vậy.
“ Huyết Sát Lầu??!!!” sau khi xác định không có đồng bọn của bóng đen ở xung quanh, Cửu thúc thận trọng bước tới cái xác đã vỡ vụn tan tành của đối phương quan sát, khi phát hiện một tấm thẻ bài màu ánh bạc nằm xen lẫn giữa vải vụn và máu thịt, không kềm được biến sắc kêu thét lên.
“ Huyết Sát Lầu??” Sắc mặt của Dương Kiệt khó coi vô cùng, ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm xác vụn ở trước mặt, nghiến răng nghiến lợi chờ đợi câu giải thích của Cửu thúc.
“ Huyết Sát Lầu, là một tổ chức sát thủ chuyên nghiệp nổi danh khắp đại lục Huyền Thiên, có chi nhánh không ít phân bố khắp khu vực U Châu. Huyết Sát Lầu tập hợp vô số tội phạm cao thủ huấn luyện thành sát thủ chuyên nghiệp để hành nghề đâm thuê giết mướn. Chỉ cần có tiền, có thể tới Huyết Sát Lầu thuê một sát thủ ra tay ám sát bất kỳ ai trên cái đại lục Huyền Thiên Này. Chỉ cần trả đúng giá trị, đừng nói là dân thường, ngay cả hoàng đế của vương triều, hay thậm chí cả tông chủ của một tông môn hùng mạnh họ cũng dám ra tay ám sát, và tỷ lệ thành công cực cao, thậm chí có thể nói là chưa từng nghe thấy qua người của Huyết Sát Lầu để vuột mục tiêu đã chọn cả.” sắc mặt của Cửu thúc cũng không dễ coi chút nào, đồng thời tỏ ra lo lắng nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt. Rốt cuộc đối phương đã đắc tội với ai mà phải thuê cả sát thủ của Huyết Sát Lầu ra tay.
Phải biết rằng muốn nhận được cái gật đầu ra tay của Huyết Sát Lầu, cái giá phải trả tuyệt đối không nhỏ, nếu như hai bên không phải có mâu thuẫn không thể giải quyết, thuộc dạng không thể đội trời chung, tuyệt đối không bao giờ đủ khí phách để đi thuê một sát thủ của Huyết Sát Lầu ra tay cả.
Đặc biệt là theo như tấm thẻ bài do tên sát thủ để lại, là một sát thủ đạt tới đẳng cấp thiết ngân, để có thể mời được một sát thủ thiết ngân ra tay, không có một tỷ linh thạch trở nên cũng đừng mong nhận được cái gật đầu của người ta.
Tốn một tỷ linh thạch để lấy mạng Dương Kiệt?? Rốt cuộc Dương Kiệt đã làm qua chuyện kinh thiên động địa gì mà khiến kẻ địch dám chơi lớn vậy chứ??
Sát thủ của Huyết Sát Lầu được phân chia thành thanh đồng, thiết ngân, bạch kim, hoàng kim và kim cương.
Cấp bậc càng cao thì cái giá phải trả tất nhiên là càng cao, nhưng bù lại tỷ lệ thành công sẽ tăng lên đáng kể. Vì theo quy định của Huyết Sát Lầu, một khi đã nhận được ủy thác, chỉ ra tay ba lần, nếu sau ba lần không thể giải quyết được mục tiêu, sẽ lập tức ngừng tay, đồng thời trả lại một nửa số tiền ủy thác cho người ủy thác.
Tất nhiên, từ lúc Huyết Sát Lầu thành lập tức tới giờ, chưa từng nghe thấy qua một người nào có thể thoát khỏi ba lần ra tay của họ cả. Không chết ở lần thứ nhất cũng chêt ở lần thứ hai, tuyệt đối không bao giờ phải tới lần thứ ba cho dù là ai đi nữa.
Tất nhiên, theo tâm lý của người ủy thác, nếu như tốn một nửa số tiền trên trời nhưng rốt cuộc không giải quyết được kẻ thù của mình, tất nhiên là không ai muốn điều đó xảy ra rồi, nên thông thường một khi đã xác định kẻ thù của mình, sẽ ủy thác tới những sát thủ cao cấp để có thể an tâm nhất kích tất sát, khỏi lo tiền mất tật mang.
Một sát thủ đạt tới cấp thiết ngân, ít nhất phải là một kẻ mạnh nguyên thần, thuê một kẻ mạnh nguyên thần ám sát một tông sư, đủ hiểu đối phương quyết tâm tới cỡ nào rồi. Thậm chí ngay cả Cửu thúc và Hoàng Dung cũng không kịp phản ứng ra tay, nếu như không phải còn một vị đại thần như Hao Thiên Khuyển ở đây, e rằng Dương Kiệt có thể đi đầu thai được rồi đấy.
“Kiệt ca ca.” sau khi nghe xong lời giải thích của Cửu thúc, Hoàng Dung tỏ ra hoang mang lo lắng vô cùng, hai tay nắm chặt tay áo của Dương Kiệt, nhất thời không biết phải làm sao.
“ Dung nhi hãy yên tâm, sẽ không sao đâu, mạng của ta lớn lắm, ngay cả Diêm Vương cũng không dám lấy, huống chi bên cạnh còn một “ vệ sĩ” cao cấp ở kia, lo sợ gì nữa?” mặc dù tâm trạng tồi tệ vô cùng, nhưng vẫn cố gắng lộ ra vẻ thản nhiên tự tin không ngừng lên tiếng an ủi Hoàng Dung.
“ Hử ~~~~~!!!” Nghe thấy Dương Kiệt dám gọi mình là “ vệ sĩ cao cấp”, Hao Thiên Khuyển hừ mạnh một tiếng, tỏ vẻ bất mãn trợn mắt trắng với anh ta rồi quay đầu sang hướng khác.
Sau khi trấn an Hoàng Dung xong, Dương Kiệt khẽ díu mày suy nghĩ vì sao Huyết Sát Lầu lại nhắm vào mình.
Nếu như mang theo hình tượng thật của mình, bị Huyết Sát Lầu ám sát, có thể cho là do người của Ngũ Đại Tông Môn ủy thác. Nhưng với cái hình tượng mới này, rõ ràng mới xuất hiện ở đại lục Huyền Thiên chưa được bao lâu, thậm chí có mặt ở vương thành chưa tới một ngày đã chui đầu vào Hắc Ngục Giai rồi, sao có thể gây thù chuốc oán với ai mà bị ám sát chứ??
Chẳng lẽ là tên Triệu Thiên Phúc định giết người diệt khẩu nên mới thuê sát thủ ám sát mình. Mà cũng bất hợp lý, hắn sau khi tông mình xuống vực thẳm, sao mà biết được mình vẫn chưa chết mà tốn tiền tốn của đi thuê sát thủ giết người diệt khẩu chứ?? Vả lại, sự việc chưa tới nỗi phải giết chết đối phương bằng mọi giá mà, nên có thể không phải là tên Triệu Thiên Phúc.