Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 283: Hữu dũng vô mưu??



Bốp ~~~~~~~~~~~~~!!! “ úi da, đau, đau chết tao rồi ~~~~~~~!!!”

Dương Kiệt vừa định nhảy lên lưng của Hao Thiên Khuyển đột nhiên kêu thét lên như con heo bị giết thịt, trực tiếp hứng trọn cú đá của Hao Thiên Khuyển vào ngực, bị đá bay ra xa tông gãy ca ba bốn cành cây trong hoa viên.

“ lucky ~~~!!! Không được vô lễ, bang chủ ca ca có sao không ~~~!!!” thập nhị công chúa giật mình hoảng hốt trước hành động “ quá khích” của Hao Thiên Khuyển khi tấn công Dương Kiệt, mang theo vẻ mặt lo lắng vội vã chạy tới đỡ lấy anh ta ngồi dậy, quan tâm hỏi thăm.

“ không, không sao, chỉ là những con cẩu như thế cần, cần phải dạy dỗ lại mới được.” Dương Kiệt đôi mắt như đang phóng lửa, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Hao Thiên Khuyển nói.

“ Lucky, sau này không được vô lễ như vậy biết chưa??? Bang chủ ca ca là bạn của ta, và cũng là chủ cũ của ngươi, sao có thể như thế được chứ???” Thập nhị công chúa đôi mắt long lanh nộ ra vẻ đau xót trách mắng Hao Thiên Khuyển.

Hao Thiên Khuyển chỉ biết cúi đầu chịu trận trước lời trách mắng của thập nhị công chúa chứ nào dám phản kháng.

Thiên nhiên chi thể quả thật đáng sợ. Ngay cả một vị thần như Hao Thiên Khuyển cũng không dám hay không muốn cãi lời.

“ bang chủ ca ca, để muội đỡ huynh ngồi lên Lucky ~~!!!” Thập nhị công chúa dìu lấy Dương Kiệt bước tới trước mặt Hao Thiên Khuyển, mặc cho ánh mắt như muốn nhai tươi nuốt sống kẻ thù của Hao Thiên Khuyển, cả hai trực tiếp ngồi thẳng lên lưng nó.

Hao Thiên Khuyển chỉ còn cách thầm thở dài trong lòng, cắn răng chịu đựng “ cái mông dơ bẩn” của Dương Kiệt ngồi trên lưng mình chứ biết sao bây giờ. Ít ra lúc nãy cũng tặng cho con heo mập trời đánh đó một cú đá vào người, xem như quà an ủi cho bản thân vậy.

“ Xuất phát thôi ~~~!!! À mà mình định đi đâu vậy bang chủ ca ca???” thập nhị công chúa mang theo vẻ mặt phấn khích cười nói, nhưng sực nhớ ra điều gì đó, vội vã quay đầu lại hỏi Dương Kiệt đang ngồi sát ngay phía sau lưng mình.

Lúc này Dương Kiệt đang lâng lâng sảng khoái như bước lên mây khi ngồi ngay sát sau lưng thập nhị công chúa, mùi hương thơm thiên nhiên xộc thẳng vào mũi khiến anh ta đầu óc choáng váng ngất ngây, nghe thấy câu hỏi của đối phương lập tức giật mình bừng tỉnh, mang theo vẻ mặt lén lén lút lút như người vừa phạm tội khẽ nói nhỏ: “ Thiên Bảo Thành, chúng ta sẽ đi Thiên Bảo thành!!”

“ Hoàng Dung tỷ tỷ đang ở đó đúng không???” thập nhị công chúa khẽ díu mày, có chút không muốn đi tới những nơi xảy ra giao chiến, nhưng suy nghĩ kỹ lại, chỉ cần không ở lại Bán Nguyệt thành đối diện với tam tỷ của mình, đi đâu mà chả được chứ?? Nên cũng không có ý kiến gì cả.

“ Đúng thế, huynh muốn tới tiếp sức cho Dung nhi, cho nên…..” “ được rồi, chúng ta sẽ đến đó.” Dương Kiệt còn định lên tiếng giải thích, nhưng thập nhị công chúa đã nhanh chóng có quyết định, vậy thì không cần phải dài dòng lôi thôi nữa, đi thôi.

“ lucky, hướng về thành Thiên Bảo xuất phát thôi.” Thập nhị công chúa khẽ dùng tay vuốt nhẹ lên bộ lông ở phần cổ của Hao Thiên Khuyển, dịu giọng nói.

Hao Thiên Khuyển khẽ ngật đầu, chở theo thập nhị công chúa và Dương Kiệt tung người bay lên không trung, hướng thẳng về phía thành Thiên Bảo phóng nhanh về hướng đó.

Sống chung một thời gian dài với Hao Thiên Khuyển, ít nhiều cũng biết rõ năng lực của con sủng vật của mình như thế nào, nên thập nhị công chúa cũng không tỏ ra quá bất ngờ, khi được tung bay trên không trung, chỉ còn cảm thấy phấn khích vui vẻ hơn bao giờ hết mà thôi.

- -----

Trong lúc Dương Kiệt và thập nhị công chúa đang cưỡi Hao Thiên Khuyển di chuyển về hướng thành Thiên Bảo. nhóm quân chinh phạt do Hoàng Dung lãnh đạo đang rơi vào thế bế tắc khi tấn công thành Thiên Bảo.

Tuy thành chủ Trương Nghị chỉ có thực lực của một nguyên thần tầng thứ 4 cộng thêm võ hồn cấp 3 đơn giản. Nhưng khác xa với Âu Dương Thiện có điểm yếu để cho nhóm Hoàng Dung khai thác, Trương Nghị ngày đêm lẩn trốn trong thành chủ phủ dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt giữa một vạn thiết giáp quân tinh nhuệ và gần hai chục vạn binh sĩ trong thành, muốn âm thầm lén lút áp sát thành chủ phủ bắt sống ông ta, tuyệt đối là điều không tưởng.

Cho dù trong đội có Cửu thúc đi nữa, muốn làm được điều đó cái giá phải trả tuyệt đối không nhỏ, cho dù cuối cùng bắt sống được Trương Nghị, phía Hoàng Dung cũng phải trầy da tróc vẩy, thậm chí lưỡng bại câu thương cho mà xem.

Đó tuyệt đối là một kết quả không thể chấp nhận được đối với đội Hoàng Dung.

Thành viên trong đội chỉ có bấy nhiêu đó, cho dù chỉ tổn thất một hay hai người, nhưng sẽ khiến cho cuộc thí luyện sau này càng thêm khó khăn chồng chất, vì nếu tổn thất một ai đó sẽ không được bổ sung người khác vào, lúc đăng ký tham gia bao nhiêu người là bấy nhiêu người đó, bị chết sạch thì chỉ có nước chấp nhận thất bại mà thôi.

Nếu như chỉ chiếm xong Thiên Bảo thành là kết thúc thì không nói, nhưng vấn đề là cuộc thí luyện còn lâu còn dài, tuyệt đối không thể để cho tổ đội bị tổn thất một cách oan uổng như thế này được.

“ Hoàng Dung cô nương, thời gian không còn nhiều, nếu như thực sự không thể, chúng ta cùng tràn vào Thiên Bảo thành bắt sống Trương Nghị bằng mọi giá, cho dù có tổn thất, cũng có thể chấp nhận được, còn hơn ngồi ở đây không làm gì cả, chỉ tốn thời gian mọi người mà thôi.” Trên một ngọn núi cách Thiên Bảo thành 20 dặm về phía nam, một doanh trại nhỏ được xây lên, trong lều trại lớn nhất trong doanh trại, chính là chỗ bàn họp đại sự của tổ đội vương triều Thiên Ưng, một người đàn ông trung niên có thực lực nguyên thần tầng thứ hai thuộc tiểu đội Kim Ưng của Thập nhị công chúa tỏ ra nôn nóng sốt ruộc lên tiếng nói ra suy nghĩ của mình.

Câu nói của người đàn ông trung niên không có ý đả kích hay che cười Hoàng Dung gì cả, vì năng lực của cô ta như thế nào, những người có mặt ở nơi này đều biết rõ, chỉ là ông ta không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nên mới nói thế mà thôi.

Hoàng Dung nhanh chóng lắc đầu phủ nhận ý kiến của đối phương, nghiêm giọng nói: “ không được, xung quanh mục tiêu được bảo vệ nghiêm ngặt, nếu như trực tiếp lao thẳng vào thành, khi nổ ra giao chiến sẽ khiến lực lượng của chúng ta tổn thất nặng nề, vì dù sao thì tổ đội của chúng ta cũng chỉ có hơn mười năm người. Tam công chúa đã giao trọng trách và tin tưởng cho tiểu muội, tiểu muội tuyệt đối không thể lấy sự an nguy của tất cả mọi người có mặt ở nơi này làm trò đùa được.”

Không ít người tỏ ra ấm lòng trước câu nói của Hoàng Dung. Chỉ là nếu như lo sợ tổn thất, thì làm sao mà có thể bắt sống Trương Nghị, chiếm được thành Thiên Bảo chứ?? Vì điều kiện tốt đẹp như hồi chiếm đánh Bán Nguyệt thành đâu phải lúc nào cũng có, điểm hình là như thời điểm hiện tại đây.

Đối với vấn đề, Hoàng Dung cũng có chút bế tắc. Cũng không biết vì sao Trương Nghị nắm được thông tin sẽ có một thế lực tấn công thành Thiên Bảo, nên đối phương đã bố trí phòng thủ một cách nghiêm ngặt, thậm chí một con ruồi một con muỗi cũng không thể lọt được vào trong thành chủ phủ.

Cho dù dùng đủ mọi phương pháp dụ dỗ, hăm dọa, khiêu khích, tên khốn đó nhất quyết không chịu chui đầu ra khỏi hang ổ của mình, khiến cả nhóm nhất thời không biết phải làm sao.

Giá như lúc này Kiệt ca ca có mặt ở nơi này thì hay biết mấy!! Cũng không biết là lúc này Kiệt ca ca như thế nào rồi?? hy vọng không quá nghiêm trọng đối với huynh ấy.

Tuy Dương Kiệt không đa mưu túc trí bằng Hoàng Dung, nhưng vào nhiều thời điểm, những suy nghĩ có phần điên rồ của anh ta lại mang lại một hiệu quả bất ngờ, thậm chí có thể thay đổi cục diện cuộc chiến, điều đó từng được chứng minh không biết bao nhiêu lần rồi.

Nhiều lúc thiên tài và kẻ điên, chỉ cách biệt ranh giới giữa một bước chân mà thôi, Dương Kiệt chính là một người như thế trong lòng Hoàng Dung.

“ tiếp theo chúng ta sẽ …..” “ Hoàng Dung tỷ tỷ ~~~~~~~!!!” trong lúc Hoàng Dung đang tiếp tục đưa ra phương án, một giọng nói đầy nhí nhảnh và vui mừng vang lên bên ngoài lều trại, khiến cả nhóm không kìm được giật mình quay đầu lại nhìn, phát hiện Dương Kiệt và thập nhị công chúa không biết đã đứng ngay ở lối vào từ lúc nào.

“ tham kiến thập nhị công chúa.” Không chỉ người của tiểu đội Kim Ưng, ngay cả tiểu đội của tam công chúa cũng nhanh chóng quỳ một chân xuống cúi đầu chào đón thập nhị công chúa.

“ Đứng lên, mau đứng lên, không cần phải như vậy mà ~~~!!” thập nhị công chúa tỏ ra không hài lòng thái độ có phần quá tôn kính với họ, vội vã lên tiếng bảo cả nhóm đứng dậy.

“ Thập nhị công chúa??? Tiễn ca ca??? sao hai người lại có mặt ở nơi này??? Tình hình thành Bán Nguyệt như thế nào rồi???” Hoàng Dung tỏ ra bất ngờ trước sự xuất hiện của cả hai, vội vã chạy tới trước mặt Dương Kiệt quan sát toàn thân trên dưới xem có bị sứt mẻ chỗ nào không, quan tâm hỏi.

“ Bang chủ ca ca thấy muội tâm trạng không được vui, nên đã dẫn muội tới nay với mọi người ạ.” Thập nhị công chúa tươi cười giải thích, bản thân ngã hẳn vào lòng Hoàng Dung.

Thập nhị công chúa không giải thích thì thôi, vừa mới giải thích xong nhóm tiểu đội Kim Ưng lập tức lộ ra vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt, đặc biệt là lão bà hay đi theo hộ tống phía sau thập nhị công chúa, hận không thể lao tới bóp cổ chết tên khốn to gan ở trước mặt.

Mẹ kiếp ~~!! Dẫn chủ nhân của mình tới nơi nguy hiểm như thế này, lỡ như người có xảy ra mệnh hệ gì, trách nhiệm đè xuống không chỉ bản thân phải chịu phạt, thậm chí có thể liên lụy tới người thân gia tộc nữa là.

Dương Kiệt như không nhìn thấy những ánh mắt như muốn giết người của tiểu đội Kim Ưng, khẽ díu mày hỏi: “ chuyện gì xảy ra mà bầu không khí trông nghiêm túc nặng nề thế này??”

Hoàng Dung bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc và nỗi khó khăn của mình, những người có mặt ở đây chỉ đứng sang một bên không mấy bận tâm, vì không cho rằng Dương Kiệt sẽ giúp ích được gì cho tổ đội lúc này cả.

Người có niềm tin duy nhất hiện giờ chắc chỉ mỗi mình Hoàng Dung, à, còn thêm Cửu thúc nữa, dù sao cũng là bang chủ của mình, phải có niềm tin vào anh ta chứ nhỉ??

“ ôi dào, tưởng chuyện gì, chuyện nhỏ, mọi chuyện để huynh giải quyết.” Ai ngờ khi Dương Kiệt nghe xong, lộ ra vẻ khinh thường vẫy vẫy tay cười nói.

Nghe xong lời nói của Dương Kiệt, tất cả những người có mặt ở đây đều mang theo vẻ mặt cười lạnh chế giễu không tin tưởng phóng về phía anh ta, cho rằng anh ta đang nổ chứ thực ra chẳng được tích sự gì.

ở đây có gần mười năm cái đầu, cộng thêm thực lực lớn mạnh hơn cả anh ta gấp nhiều lần mà còn bế tắc trước Thiên Bảo thành, thế mà anh ta dám tuyên bố mình có thể giải quyết dễ dàng, giải quyết bằng niềm tin à???

Hoàng Dung lại không nghĩ vậy, một khi Dương Kiệt đã nói ra điều đó, nghĩa là trong đầu anh ta đã có kế sách chứ hoàn toàn không phải là một tên thùng rỗng kêu to, đặc biệt là ở những trường hợp nghiêm túc như thế này, càng không bao giờ đùa giỡn.

“ Huynh có phương án nào thế???” Hoàng Dung mang theo vẻ mặt kỳ vọng tò mò hỏi.

“ Chuyện nhỏ, để huynh trực tiếp đi bắt sống tên Trương Nghị mang tới giao ngay trước mặt muội thì mọi chuyện giải quyết xong chứ gì??” Dương Kiệt hào phí xung thiên vô cùng tự tin nói.

Quả nhiên ~~!!! Chỉ là tên hữu dũng vô mưu, tứ chi phát triễn đầu óc đơn giản thôi mà!!

Nghe xong “ kế hoạch” của Dương Kiệt, tất cả những người có mặt ở nơi này đều không kìm được trợn mắt trắng với anh ta. Đúng là không thể trông chờ vào hắn ta được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.