Xích Trung Nghĩa không ngừng tung ra những đòn tấn công như cuồng phong vũ bão, tuổi tác hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới sự phát huy trong chiến đấu của lão một tý tẹo nào, thậm chí kinh nghiệm giao chiến phong phú trong mỗi đòn tấn công với các động tác thuần thục tới mức cực đỉnh đã khiến Dương Kiệt phải "khốn đốn vất vả".
Nếu như là trước kia, cho dù kìm nén thực lực ngang ngửa với Xích Trung Nghĩa, Dương Kiệt cũng không phải rơi vào tình thế bất lợi như thế này, chỉ là …….
Trên đại lục Huyền Thiên từng có câu nói rằng: khi được chiến đấu bằng món vũ khí sở trường trên tay, thực lực sẽ lập tức được phát huy thêm ít nhất 50% nữa.
Tuy Dương Kiệt đã chuyển sang sử dụng kích một thời gian, nhưng vũ khí mà anh ta sử dụng nhuần nhuyễn nhất từ trước tới nay, chính là đại chùy.
Sử dụng kích khi giao chiến sẽ đòi hỏi nhiều về kỹ năng và kỹ thuật chiến đấu, hoàn toàn không phù hợp với tính cách thích lấy thịt đè người, áp đảo đối phương bằng sức mạnh cơ bắp của Dương Kiệt trước kia tý nào.
Khi cầm chùy trên tay, Dương Kiệt mới có thể hoàn toàn bộc lộ hết khí thế và toàn bộ sức mạnh chiến đấu thực thụ của mình.
Còn kỹ năng sử dụng kích, vẫn còn một đoạn đường dài phải đi đấy.
Uỳnh ~~~~~~~~~~~!!! Phục ~~~~~~~~~~~~~!!!
Động tác chống đỡ không theo kịp phản ứng thần kinh, gây ra cảm giác khựng khựng chậm trễ chỉ 1/100 giây thôi cũng đủ gây ra hậu quả khôn lường khi giao chiến đỉnh cao, kết quả là hứng trọn cú đấm vào ngực, Dương Kiệt bị đánh tới nỗi miệng phun máu, cơ thể không ngừng giật lùi về phía sau.
“ mẹ kiếp, đùa thế đủ rồi, bố mày không nhịn nữa đâu ~~~~~~!!!” nhận thấy kế hoạch đã tiến triễn thuận lợi, đã tới lúc bước vào giai đoạn tiếp theo, Dương Kiệt lộ ra vẻ phẫn nộ vứt bỏ tam tiêm kích sang một bên, một cây vũ khí mới lập tức xuất hiện trong tay anh ta thay cho vũ khí vũ vừa ném sang một bên.
Phá Thiên Chùy ~~~~~!!!
Đúng thế, vũ khí xuất hiện trong tay của Dương Kiệt chính là một cây Phá Thiên Chùy của Lý Nguyên Bá.
Thì ra là trong thời gian gần nay, tuy đã chuyển sang sử dụng kích làm vũ khí chính, nhưng vẫn còn tưởng nhớ hoài niệm cảm giác nhất chùy trong tay, thiên hạ ta có trước kia. Nên đã từ trong tay Lý Nguyên Bá “ mượn” lấy một trong cặp song chùy mà hắn đang sử dụng để dùng làm vũ khí dự phòng, dùng làm át chủ bài để đảo ngược tình thế trong lúc giao chiến gì gì đó như lời tên khốn đó nói.
Mặc dù trong lòng muôn màng không muốn, nhưng chủ nhân đã lên tiếng, Lý Nguyên Bá chỉ còn cách mang theo vẻ mặt như chết cha chết mẹ, cắn răng giao qua cây Phá Thiên Chùy cho vị chủ nhân “ đáng kính” của mình.
Nếu như là hình tượng thật của Dương Kiệt, cầm lấy Phá Thiên Chùy thì không sao, thậm chí khiến cho hình tượng của anh ta trở nên oai phong lẫm liệt tràn đấy khí thế áp đảo bội phần.
Nhưng với cái hình tượng của nam thần Lâm Chí Dĩnh lúc này, cầm lấy một cây chùy có thể tích to hơn gần gấp đôi cơ thể hiện giờ, cho dù nhìn bằng kiểu gì hướng nào đi nữa, cũng cảm thấy không ăn nhập đâu vào đâu, nói thẳng ra là chẳng giống ai cả.
Tất nhiên, hình tượng hay không hình tượng gì đó Dương Kiệt chả thèm quan tâm. Chỉ là khi Phá Thiên Chùy trong tay, Dương Kiệt cảm thấy như được buff xong doping, cơ thể lúc này đã tràn đầy luồng sức mạnh vô hạn, khiến anh ta có cảm giác bản thân có thể một chùy đánh vỡ cả trời đất.
Một cặp Phá Thiên Chùy là thần khí sơ cấp, khi phân tách ra cũng đạt tới cấp bậc thánh khí sơ cấp, vô hình chung đã gia tăng không ít sức mạnh vô hình cho chủ nhân đang cầm nắm trong tay. Nhưng quan trọng nhất là, khi trở về với vũ khí sở trường, Dương Kiệt như cá về với nước, như hổ mọc thêm cánh, tựa như được buff thêm 200 % sức mạnh vào cơ thể vậy.
“ Thánh, thánh khí ~~~~~~~!!!?????”
đôi mắt của Xích Trung Nghĩa nhanh chóng chuyển đổi từ sự bất ngờ kinh ngạc thành sự tham lam thèm khát tới cực cùng.
Thánh khí, vũ khí trong tay đối phương tuyệt đối là thánh khí. Chỉ cần nhà họ Xích chúng ta sở hữu một thánh khí trong tay, cho dù lúc này gia chủ nhà họ Thẩm dám xông vào đại bản doanh của mình, Xích Trung Nghĩa cũng đủ tự tin trực tiếp trảm sát đối phương ngay tại chỗ cho mà xem.
Mặc dù nếu như so sánh thực lực cả hai thì gia chủ nhà họ Thẩm có cảnh giới lớn hơn Xích Trung Nghĩa tới hai, ba cấp bậc. Nhưng chẳng là vấn đề gì khi nếu như Xích Trung Nghĩa sở hữu một món thánh khí trong tay, tuy không phải là những món vũ khí thông dụng như đao, kiếm hay trường thương, nhưng cho dù như thế nào, đó vẫn là một món thánh khí, như thế đã là quá đủ rồi.
“ Đó là của ta, đó sẽ là của ta ~~~~~~~~~~~~~!!!!” Xích Trung Nghĩa phấn khích gào thét trong lòng, không chút do dự chần chừ, tay tạo thành chảo giơ ra phía trước, cơ thể nhanh như một tia chớp lao thẳng về phía Dương Kiệt, chuẩn bị cướp lấy Phá Thiên Chùy trong tay anh ta ngay tức khắc.
“ biến ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Mẹ kiếp, bổn thiếu gia không chủ động tung đòn phủ đầu trước thì thôi chứ, ngươi dám cả gan làm điều đó à??? Vậy thì không cần phải khách sáo làm gì nữa, dùng lão làm vật tế cờ cho món vũ khí sở trường vừa mới trùng phùng sau bao năm xa cách với bổn thiếu gia thôi ~~~!!
Hai tay nắm chặt cán chùy, tạo ra động tác quét ngang trước mặt như thể đang quét bay ngăn cả những thứ rác rưởi dơ bẩn đang bay thẳng về phía mình vậy.
Đúng vậy, trong mắt của Dương Kiệt, Xích Trung Nghĩa chỉ là thứ rác rưởi phế vật không hơn không kém, nếu không phải vì muốn dụ hết đám lâu la âm binh của lão ra ánh sáng, e rằng đã một kích đâm chết lão già khốn nạn này từ lâu rồi, còn đâu mà để lão ba hoa múa mép nãy giờ chứ.
Booong ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!
Xích Trung Nghĩa phản ứng cực nhanh, nhìn thấy đầu chùy to gần gấp đôi cơ thể của bản thân quét tới trước mặt, lão không dám dùng cái cơ thể máu thịt mỏng cơm của mình để thử thử độ bền của cây chùy đạt tới cấp bậc thánh khí đó, hai tay nhanh chóng thu lại thế công chuyển hướng thành chưởng vỗ thẳng vào cây chùy đã gần như quét trúng vào cơ thể của mình.
AAAAAAA ~~~~~~~~~~~~~!!! Phực ~~~~~~~~~~~!!!
Xích Trung Nghĩa lộ ra vẻ mặt kinh hãi khó tin, cơ thể như bị một lực đẩy cực mạnh tông thẳng vào người, cảm giác tức ngực khó chịu tới tột cùng, ruột gan trong cơ thể như muốn đảo lộn, một vũng máu tươi không kìm được từ trong miệng phun bắn ra nhuộm đỏ cả ngực áo, hai chân không ngừng giật lùi nhanh về phía sau để hóa giải uy lực đáng sợ bởi cú quét chùy của kẻ địch.
“ Đó, đó chính là uy lực của thánh khí sao???”
Xích Trung Nghĩa vừa hoảng hốt vừa phấn khích trước uy lực kinh hoàng do món thánh khí mang lại.
“thực lực” của đối phương lão ta biết rõ, chỉ tương đương với một tông sư tầng thứ 5, thế mà sau khi cầm nắm thánh khí trong tay, đã có thể dễ dàng đẩy lùi một tông sư tầng thứ 8 như mình.
Hiệu quả của thánh khí, quả thật là danh bất hư truyền!!!
Đòn tấn công của Dương Kiệt không những không khiến lão e dè sợ hãi, ngược lại còn kích thích sự tham lam thèm khát tới tận cùng trong đáy lòng của lão mà thôi.
“ mẹ kiếp, vẫn còn dám nghĩ tới Phá Thiên Chùy của bổn thiếu gia sao??? nếu ngươi thật sự muốn thì, hãy đón nhận lấy này ~~~~~~~~!!!!!”
Nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt như tên tội phạm hiếp dâm nhìn thấy cô gái ngây thơ trinh trắng ở trước mặt của lão già Xích Trung Nghĩa, Dương Kiệt chỉ cười lạnh, hai chân nhún mạnh xuống đất tung người nhào lộn trên không trung, Phá Thiên Chùy vẫy múa một vòng trên đỉnh đầu, với tư thế Thái Sơn Áp Đỉnh bổ mạnh xuống mặt đất.
“ Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp, ta bổ bổ bổ ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Tuyệt học đắc ý, uy lực kinh hoàng nhất của Dương Kiệt lần nữa xuất hiện trên bầu trời của Xích phủ, tựa như hàng trăm hàng ngàn quả bom nguyên tử thu nhỏ từ trên không trung thả xuống, xóa sổ san bằng tất cả mọi thứ trên mặt đất vậy.
“ không ~~~~~, mau mau, tất cả mau tránh tới chỗ an toàn mau ~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Xích Trung Nghĩa giật mình hoảng hốt suýt chút tè ra cả quần trước những quả “ bom nguyên tử mini” như mưa sao băng đang đâm xuống san bằng cả Xích phủ rộng lớn, vội vã lên tiếng gào thét báo động cho những người đang có mặt ở nơi này mau chóng bỏ chạy khỏi chốn “ nguy hiểm” này.
cũng may là pháp trận phong tỏa trong Xích phủ đã được Xích Hạo Nghiên kích hoạt, nếu không thì đòn tấn công muốn uy lực có uy lực, muốn thị giác có thị giác như Phì Lũ Bổ Dưa Đại pháp sẽ lôi kéo không ít ánh mắt chú ý trong Sơn Hải Thành cho mà xem.
Đối diện trận “ mưa sao băng” này, ngay cả bản thân Xích Trung Nghĩa cũng không đủ tự tin và can đảm lao ra chống đỡ, huống chi đám lâu la âm binh cao nhất cũng chỉ đạt tới cảnh giới tông sư tầng thứ 1 kia chứ???
Nếu như chúng chậm chân không kịp bỏ trốn, e rằng sẽ trực tiếp bị nuốt chửng hoàn toàn bởi những quả chùy khí chi chít đang bay xuống cho mà xem, thậm chí không còn mảnh xác nguyên vẹn nữa là.
Nhà họ Xích lúc này đã quá mỏng manh yếu ớt rồi, cho dù chết một vị trưởng lão, một đội cận vệ, hay vài tên con cháu trong dòng tộc cũng đủ khiến Xích Trung Nghĩa đau nứt ruột gan rồi. Huống chi lúc này đang có gần phân nửa toàn bộ thực lực của nhà họ Xích đang có mặt tại đây chứ???
Nếu như bị xóa sổ hết tại chỗ, thậm chí không cần đợi nhà họ Thẩm tấn công, Xích Trung Nghĩa cũng phải muôn màng bất cam dẫn cả nhà họ Xích bỏ trốn khỏi Sơn Hải Thành ngay tức khắc rồi đấy.
tất nhiên, nói thế thì hơi quá, nhưng cũng đủ chứng tỏ tầm nghiêm trọng nếu như những người có mặt ở nơi này bị xóa sổ bởi trận mưa " bom" của Dương Kiệt.
Bản thân Xích Trung Nghĩa sau khi kêu gào người trong gia tộc bỏ chạy xong, từ trên cổ áo của mình kéo xuống rút ra một sợi dây chuyền bằng bạc nắm chặt trong tay, vẻ mặt khẽ lóe qua tia sáng tiếc nuối không nỡ, nhưng vẫn tỏ ra vô cùng kiên quyết cắn chặt răng dùng tay bóp mạnh vào sợi dậy chuyền để nó vỡ nát ra thành vô số mảnh vỡ.
Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Ngay sau khi sợi dây chuyền vỡ nát trong tay Xích Trung Nghĩa, xung quanh lão lập tức xuất hiện một lá chắn năng lượng vô hình như một chiếc mũ chụp thẳng vào toàn thân của lão, có vẻ như là một tấm khiên năng lượng có thể chống đỡ những đòn tấn công có uy lực lớn hơn bản thân nhiều cấp thì phải.
Sau tiếng cảnh cáo của gia chủ, nhất thời tiếng la hét gào thét kinh hoàng vang động cả Xích phủ, đặc biệt là khi nhìn thấy những quả chùy khì đang càng lúc càng áp sát tới gần đỉnh đầu, không ít người đã tè ngay tại chỗ, như người mất hồn thậm chí không đủ tỉnh táo để quay đầu bỏ chạy. Còn những người vẫn còn đủ bình tĩnh cố gắng nén lại cơn sợ hãi tột cùng trong lòng, kéo nhau quay đầu khóc lóc kêu gào bỏ chạy.
Nhất thời cảnh xô đẩy chen lấn như cảnh sát đô thị ghé thăm khu vực cấm buôn bán lề đường phồn vinh náo nhiệt nhất diễn ra ngay trước mắt.
Chạy, chạy mau ~~~~~~~~~!!! Má ơi, cứu cứu con, con không muốn ~~~!! Tránh ra, mau tránh ra để bổn thiếu gia chạy nào ~~~~~~!!! Đồ khốn, ngươi, ngươi dám đẩy ta, muốn …. Không ~~~~~~~~~!!!