Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 379



Bạch ~~!! Bạch ~~~!! Bạch ~~~~~~!!

Cả ba trực tiếp bị đội chấp pháp ấn nằm sấp thẳng xuống mặt đất, dưới những ánh mắt đầy hả hê phấn khích và cười trên sự đau khổ của kẻ khác của những người có mặt tại đây, một con dao có hình dáng như cái móc sắt xuất hiện trong tay những kẻ hành hình, vung cao lên canh ngay gân chân của tội phạm chém thẳng xuống.

Phập ~~~!! Phập ~~~ phập ~~~~~!!!

AAAA ~~~~!!! Hự hự hự hự ~~~~!!! Á ~~~~~~~~~~~!!!

Tiếng kêu đầy đau khổ của Xích Trung Hiếu và Liễu Phi Diễm vang lên cùng tiếng cười nói đầy phấn khích dè bễu ở xung quanh, Xích Hạo Tín cố gắng kìm nén lại để bản thân không phải gào thét lên, nhưng khuôn mặt nhăn nhó kèm theo hàng vũng hàng giọt mồ hôi lạnh không ngừng tuôn chảy trên trán, cơ thể co giật liên hồi, đủ hiểu cơn đau khổ mà ông ta phải hứng chịu tuyệt đối không nhẹ nhàng hơn hai người thân của mình chút nào.

Phập ~~~~ phập ~~~~~~ phập ~~~~~~~~!!!! Ư ư ư ~~~~~~~~!!!

Gân chân bị cắt đi vẫn chưa phải là kết thúc, không để cả ba chờ đợi, đội chấp pháp vô cùng thuần thục tiếp tục vung dao móc thẳng vào vị trí gân tay của cả ba, xẻo gân tay ra khỏi cánh tay của nạn nhân.

Xích Trung Hiếu và Liễu Phi Diễm đau đớn tới nỗi ngất đi. Xích Hạo Tín toàn thân co giật đôi mắt giương to ra hết cỡ hít sâu liên hồi như người sắp tắt thở.

Gia đình Xích Hạo Tín đã biến thành tàn phế hoàn toàn.

“ Bẩm gia chủ, gân tay gân chân của tội phạm đã bị cắt đứt, chúng ta tiếp tục tiến hành hình phạt tiếp theo, xẻo lưỡi móc mắt chặt mũi, đâm thủng màng nhĩ chứ ạ??”

Xích Hạo Nghiên bước tới bên cạnh Xích Trung Nghĩa, chắp tay hỏi và chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của gia chủ.

“ không cần, nếu hiện giờ tiếp tục hành hình, chỉ sợ chúng  chịu đựng không nổi chết vì đau, kết cục như thế thì quá nhẹ nhàng đối với lũ phản nghịch, vả lại, nếu như bị móc mắt đâm thủng màng nhĩ lúc này, chúng sẽ không thể cảm nhận được hết sự sợ hãi tột cùng khi bị ném vào Vạn Xà Động, nghe từng âm thanh, nhìn từng con từng con rắn độc bò khắp cơ thể, nên tạm thời để dành tới giai đoạn cuối cùng hãy thi hành cũng chưa muộn.” Xích Trung Nghĩa khẽ díu mày suy nghĩ một hồi, lạnh lạnh tàn nhẫn vô tình nói.

“còn hiện giờ, ném chúng vào Vạn Xà Động đi ~~~~!!!”  

Hạ mệnh lệnh xong, đã mất hết hứng thú với gia đình Xích Hạo Tín, trực tiếp ra lệnh cho đội chấp pháp thi hành hình phạt cuối cùng, bản thân quay đầu chuẩn bị rời khỏi quay trở về phòng làm việc của mình.

Mẹ kiếp, còn biết bao việc hậu sự đau đầu phải lo, lãng phí thời gian với lũ phản tặc này như thế là quá đủ rồi.

Đội chấp pháp kép lấy hai bên tay của gia đình Xích Trung Hiếu nhấc bổng lên, cả ba lúc này này đã như cái xác mềm nhũng không còn tý sức lực, nếu như không phải từ trong đôi mắt lâu lâu còn lóe qua tia sáng đau đớn tuyệt vọng và chết chóc, người ngoài nhìn vào sẽ lầm tưởng đó là ba cái xác chết rồi đấy.

Cả ba nhanh chóng bị đưa đi tới cửa hang động nhân tạo, người phụ trách quản lý lập tức kích hoạt pháp trận.

Ngay sau động tác kích hoạt pháp trận của người phụ trách, bề mặt hang động lập tức rung chuyển dữ đội, bề mặt không ngừng xuất hiện bụi đá nhỏ từ trên đỉnh rơi rớt xuống.

không để người ở phía dưới chờ đợi quá lâu, chính giữa hang động lập tức xẻ tung ra làm đôi, như hình thành một lối đi chân không ngay trung tâm hang động.

“ dẫn vào và ném chúng xuống đi ~~~~~!!!” Xích Hạo Nghiên chỉ đứng ở sát mép rìa lối vào, khẽ vẫy vẫy tay ra lệnh đội chấp pháp dẫn theo gia đình Xích Hạo Tín đi thẳng vào lối đi trung tâm hang động hành hình.

không biết là do làm biếng mất hết hứng thú hay không muốn tiếp xúc thứ " kinh tởm" ở bên trong nhỉ??

bước vào được khoảng vài chục mét, nhìn xuống phía dưới chân là một cái miệng hố có thể tích rộng gần hai, ba trăm mét vuông, phía dưới không ngừng phát ra âm thanh di chuyển xoẹt xoẹt và quấn lấy nhau của loài bò sát, một bản giao hưởng kinh dị khiến người đứng ở phía xa nghe thấy cũng phải biến sắc sởn cả tóc gáy.

Trên vạn thì hơi quá, nhưng phía dưới miệng hố tuyệt đối phải trên ngàn mấy hai ngàn con rắn lớn nhỏ đủ loại màu sắc. Nếu không nghe tiếng và không nhìn kỹ những cơ thể không ngừng lượn lờ di chuyển, sẽ lầm tưởng phía dưới là một vườn hoa đang trăm hoa đua nở đấy.

“ ném …..”

“ Dừng tay lại lũ khốn ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!”

Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh ~~~~~~!!!

Trong lúc đội chấp pháp chuẩn bị ném gia đình Xích Hạo Tín xuống miệng hố, phía xa đột nhiên vang lên tiếng gào thét đầy căm phẫn, cả nhóm còn chưa kịp hoàn hồn quay đầu để nhìn, đã lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh và áp lực kinh hoàng đang lao bắn thẳng về lưng mình với tốc độ nhanh cực nhanh.

“ tránh ~~~ tránh ra mau ~~~~!!” “ Không …….. ~~~~~~!!” “ Xin tha ……… ~~~~~!!”

Xích Hạo Nghiên là người phản ứng nhanh nhất trong nhóm, và do lúc nãy không bước sâu vào trong và đang đứng ở vị trí gần lối vào, nên có thể kịp thời tung mình nhảy lùi ra xa né tránh, còn sáu tên trong đội chấp pháp dẫn gia đình Xích Hạo Tín đi hành hình ở tuốt phía trong và là mục tiêu chính thì tất nhiên không thể nào kịp thời và may mắn như vậy rồi ……….

Rầm ~~~~ rầm ~~~~~ rầm ~~~~~ …….!!

Sáu thành viên đội chấp pháp hoảng hốt vứt bỏ gia đình Xích Hạo Tín xuống đất không thèm quan tâm tới họ nữa, vừa định bỏ chạy theo Xích Hạo Nghiên nhưng đã quá trễ, hứng trọn sáu quả chùy khí khổng lồ không biết từ đâu xuất hiện vào người, cơ thể như quả dưa bị cây gậy sắt dùng sức đập mạnh vào, vỡ nát tan tành.

Chùy, chùy  khí, không, không thể nào ~~~~~~~~!!!

Đúng thế, có đánh chết Xích Hạo Nghiên cũng không thể nào quên được đòn tấn công thuộc dạng quý hiếm nhưng mang theo uy lực kinh hoàng này.

Chính là những quả chùy khí như những quả bom nhiệt hạch của Dương Kiệt.

Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc khó tin của cha con Xích Trung Nghĩa( lão già còn bên ngoài chưa quá đi), Dương Kiệt từ phía xa đang lao tới với hiện trường với tốc độ xé gió, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trong tầm mắt của những người có mặt tại hiện trường và “ hạ cánh” ngay trên đỉnh bên phải của hang động nhân tạo bị tách đôi.

“ Chết, lũ súc sinh các ngươi phải chết chết chết ~~~~~~~~~~~~~~~!!!!”

Liếc nhìn gia đình Xích Hạo Tín thê thảm nằm bất động trên mặt đất, đôi mắt tràn đầy gân mắt giương to ra hết cỡ, sát khí đằng đằng nhìn chằm chằm vào đám người nhà họ Xích có mặt tại nơi này, nộ khí xung thiên nghiến răng gào lớn.

Từ lúc xuyên không tới thế giới, cho dù trải qua biết bao chuyện lớn nhỏ, biết bao hiểm nguy, nhưng chưa bao giờ Dương Kiệt lại phẫn nộ như lần này.

Hành động của nhà họ Xích đã khiến máu điên của anh ta như ngọn núi lửa bùng phát, không thứ gì có thể cản nổi nữa rồi.

ủa mà khoan đã, Dương Kiệt không phải đang bị bắt nhốt trong Ngũ Lôi Tỏa Địch trận sao??? vì sao lại có thể xuất hiện vào lúc này chứ???

Chuyện này phải quay trở lại thời điểm nửa canh giờ trước, ngay từ lúc Xích Trung Nghĩa bị làm phiền bởi tên quản gia và biết được thông tin Dương Kiệt đã bỏ trốn khỏi Xích phủ, hùng hổ lao thẳng tới nhà lao để xem xem tình hình như thế nào.

Vị thiếp tay trong của Xích Hạo Tín, người đã lén lén lấy trộm lệnh bài tộc trưởng giao cho ông ta, biết rõ mọi chuyện đang tiến hành theo kế hoạch một cách thuận lợi, ngay sau khi Xích Trung Nghĩa rời khỏi, cô ta đã nhanh chóng thực hiện kế hoạch đào tẩu khỏi hiện trường.

Đùa à?? Hành vi trộm cắp thẻ bài trước sau gì cũng bại lộ, tranh thủ đối phương chưa kịp phản ứng không lo bỏ chạy, đợi đối phương phái người tới bắt thì đã muộn mất rồi.

Gia đình Xích Hạo Tín trung thành với nhà họ Xích, cam tâm tình nguyện ngồi chờ đội chấp pháp tới bắt đi luận tội sau khi phạm pháp, không có nghĩa là vị thê thiếp này cũng sẽ làm thế.

Nói cho cùng, vị thiếp này cũng chỉ mới được Xích Trung Nghĩa "cưới" vào nhà họ Xích chưa được bao lâu, quan trọng nhất là trong tình thế miễn cưỡng ép buộc chiếm đa phần,trong lòng ít nhiều cũng có oán hận Xích Trung Nghĩa và cà nhà họ Xích, nếu không thì làm gì có chuyện đồng ý làm tay trong cho Xích Hạo Tín chứ??

Một phần vì những lời hứa hẹn dụ dỗ, một phần vì muốn báo thù cho lão già háo sắc khốn khiếp đã hủy hoại đời thanh xuân của mình, nên mới có vụ bắt tay liên kết cách nay không lâu.

Tất nhiên, tuy thân phận là thiếp của Xích Trung Nghĩa, nhưng muốn dễ dàng bỏ trốn khỏi Xích phủ cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng gì. Cổng sau và hai cổng bên hông xích phủ, nếu như không có thẻ bài của tông chủ, ngay cả mội con muỗi cũng đừng mong có thể bay lọt qua được mạng lưới phòng vệ dày đặc của Xích gia.

Vậy thì lúc này chỉ còn lại duy nhất mỗi cổng chính, nếu như là ngày thường, với thân phận của cô ta muốn ra vào Xích phủ tất nhiên là không ai dám ngăn cản rồi, nhưng kẹt nỗi trong lúc cô ta đang di chuyển về phía cổng chính chuẩn bị rời khỏi, cũng là thời điểm Dương Kiệt quay lại phản công Xích phủ, kết quả khiến cho cô ta tiến không được, lùi cũng không xong, bị mắc kẹt tại khu vực gần cổng chính, chỉ còn cách núp vào nơi an toàn cách đó không xa, chờ đợi Dương Kiệt đánh sâu vào trong hoặc bị đẩy lùi bởi nhà họ Xích, tranh thủ nhà họ Xích đang huân hoan trong chiến thắng mất cảnh giác, lén lén lẻn ra khỏi Xích phủ mà thôi.

Và cô ta đã chứng kiến từ đầu tới cuối cuộc chiến khốc liệt giữa Dương Kiệt và nhà họ Xích. Dương Kiệt dễ dàng đánh bại Xích Tiểu Long, trảm sát hơn phân nửa lực lượng nhà họ Xích, ác chiến với Xích Trung Nghĩa, phản dam thậm chí suýt chút lấy mạng của lão già háo sắc trời đánh đó, cho tới tam đại tổ tông xuất hiện, và cuối cùng Dương Kiệt chủ quan bị bắt nhốt bởi Ngũ Lôi Tỏa Địch trận của nhà họ Xích.

Ngay sau khi được mệnh lệnh phong tỏa tất cả mọi lối ra vào nhà họ Xích, sắc mặt của vị thê thiếp này lập tức trở nên khó coi vô cùng.

Tuy khu vực tiền viện đã trở thành khu vực cấm và tương đối an toàn vào thời điểm này nếu như tiếp tục ẩn núp, nhưng ngược lại, bản thân muốn từ cửa chính rời khỏi Xích phủ đã trở thành điều xa xỉ vào thời điểm này, còn những cổng ra vào còn lại, càng không thể khi nhà họ Xích đang trong tình trạng báo động canh phòng một cách cẩn mật.

Thời gian càng lâu, nguy cơ bị phát hiện càng gia tăng, việc quan trọng lúc này chính là tìm cách bỏ trốn khỏi Xích phủ càng nhanh càng tốt trước khi quá muộn, tuyệt đối không thể chờ đợi thêm nữa.

Và Dương Kiệt đang bị nhốt ở dưới Ngũ Lôi Tỏa Địch trận, chính là tia hy vọng thoát khỏi Xích phủ của cô ta vào thời điểm này.

Tuy tam đại tổ tông từng nói rằng, Ngũ Lôi Tỏa Địch trận có thể bị phá hủy bởi một ngoại lực đủ mạnh, nhưng tuyệt đối không phải một người chỉ có thực lực tiên thiên tầng thứ 1 như vị thê thiếp này có thể làm được điều đó, chỉ là, còn nước còn tát, nếu như không thử qua thì tuyệt đối không cam tâm, không thể khoang tay ngồi chờ chết chứ nhỉ??

Và gần hơn hai khắc giờ miệt mài tung đòn tấn công về phía pháp trận, đánh tới nỗi chân khí cạn kiệt, mồ hôi tuông ra như đang ngâm mình trong phòng xông hơi với nhiệt độ cực đỉnh, suýt chút ngất đi vì hít thở không nổi, mà cũng không thể khiến cho pháp trận bị suy suyễn.

Cũng may là khu vực tiền viện đang thuộc diện phong tỏa nghiêm cấm đi lại, và những thế công của tiên thiên không quá dữ dội, không gây ra động tĩnh quá lớn nên nhất thời không gây chú ý của người trong Xích phủ.

Chẳng lẽ phải bỏ cuộc sao???

Trong lúc cúi người hít thở dồn dập, trong đầu không kìm được xuất hiện dòng suy nghĩ tiêu cực đó. Chỉ là đôi mắt đầy bất cam nhìn chằm chằm vào pháp trận, chứng tỏ đó không phải là thứ mà vị thê thiếp này muốn.

“ liều thôi ~~~~~~~~~~!!!”

tuy chỉ là một tiên thiên, nhưng vị thiếp này có thể cảm nhận được có người đang di chuyển áp sát tới nơi này, chắc là quản gia của Xích Phủ được lệch cách một thời gian đi tới nơi này để kiểm tra tình trạng pháp trận.

không còn thời gian để do dự, nếu như để bị phát hiện bởi tên quản gia đang đi tới thám thính tình hình, mạng sống của mình xem như sẽ được định đoạt, và kết cục kinh khủng đó tuyệt đối không phải là thứ mà cô ta muốn nhận lấy.

Cắn cắn môi, vị thê thiếp đột nhiên chuyển sang vẻ mặt đầy quyết tâm, từ trong túi càn khôn của mình rút ra một vật thể nắm chặt trong lòng bàn tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.