“ Tiếp theo là tới lượt các ngươi đấy ~~~~~~~~~~~!!!”
Câu nói lạnh lùng tràn đầy sát khí vang lên, lọt vào trong tai của những người còn sống sót, tựa như một lời phán quyết của tử thần dành cho kẻ xấu số đáng thương, khiến cả đám không kìm được toàn thân run rẩy, hai chân không ngừng xê dịch lùi về phía sau.
“ Chết ……” “ Khoan, khoan đã thưa đại nhân ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Trong lúc Dương Kiệt chuẩn bị vung Phá Thiên Chùy kết liễu lũ súc sinh, đám cận vệ mang theo vẻ mặt tuyệt vọng nhưng kiên quyết, chuẩn bị hy sinh cùng gia chủ, nào ngờ cha con Xích Trung Nghĩa mang theo vẻ mặt hốt hoảng không ngừng xua tay múa chân, miệng la lớn.
Bịch ~~~~ bịch ~~~~~~~!!!
“ đại nhân, đại nhân, cha con tiểu nhân đã biết lỗi rồi ạ, lẽ ra tiểu nhân không nên không tự lượng sức mình mà đi tính toán làm hại tới đại nhân, dù sao thì, quan hệ giữa chúng ta vẫn chưa tới mức một mất một còn, cho nên cha con tiểu nhân cầu xin đại nhân hãy rộng lượng tha thứ cho tội lỗi tày trời của cha con tiểu nhân ạ, huhuhu ~~~~~!!!”
Dưới ánh mắt đầy khó tin của đám cận vệ, cha con gia chủ, thần tượng, những vị thần vô địch trong tiềm thức và tín ngưỡng bấy lâu nay của họ, vô cùng dứt khoát quỳ xuống ngay trước mặt kẻ thù, khóc lóc năn nỉ van xin kẻ thù tha mạng một cách không biết xấu hổ.
“ tha cho các ngươi?? Các ngươi nghĩ là có thể sao??” Dương Kiệt lộ ra nụ cười chế giễu và chán ghét, từng bước từng bước bước về phía cha con Xích Trung Nghĩa còn đang quỳ gối khóc lóc trên mặt đất.
Đúng là con người khi đối diện cái chết, cho dù ngày thường thuộc dạng cao cao tại thượng, luôn cho mình là thứ thượng đẳng, cũng có lúc sẽ lộ ra bản mặt yếu ớt, quỳ xuống vẫy đuôi như một chó, khóc lóc năn nỉ van xin kẻ khác tha mạng mà thôi.
“ Khoan, khoan đã, đại nhân, đại nhân xin hãy nghe tiểu nhân nói đã…..” Nhìn thấy Dương Kiệt chẳng chút mảy may động lòng, Xích Trung Nghĩa biến sắc bối rối vội vã tiếp tục lên tiếng.
“ đại nhân, nếu như đại nhân đồng ý tha mạng cho cha con tiểu nhân, không chỉ mạng sống của cha con tiểu nhân, ngay cả một Xích phủ hùng mạnh với quy mô đồ sộ, tất cả, tất cả mọi thứ của Xích Phủ ngay lập tức sẽ thuộc về đại nhân hết, cha con tiểu nhân và tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong Xích Phủ, đều sẽ trở thành thuộc hạ, à không, trở thành những con chó trung thành nhất của đại nhân ạ ~~~~~~~!!!”
Đừng nói là đám cận vệ, ngay cả Dương Kiệt cũng thể ngờ được lão già vì muốn giữ mạng mà có thể thốt ra những lời vô sỉ và trơ trễn như thế này được.
Tất nhiên, lão cáo già này tuyệt đối không bao giờ có chuyện mang sinh mạng lợi ích của bản thân và cả gia tộc nhà họ Xích giao cho bất kỳ ai cả, nói thẳng ra là cao cao tại thượng quen rồi, làm gì có chuyện cam tâm trở thành con chó trung thành bị chủ nhân xích cổ chứ?? Lúc này tỏ thế yếu năn nỉ van xin Dương Kiệt chẳng qua là muốn kéo dài thời gian, để tam đại tổ tông có thể kịp thời giáng lâm giải cứu mình mà thôi.
Còn vấn đề sỉ diện hay danh dự gì đó, đại trượng phu co được duỗi được, lịch sử chỉ nêu tên kẻ chiến thắng sau cùng, ai dám nói này nói kia nào.
Vả lại, chuyện mất mặt này có thể lan truyền ra ngoài hay không còn đã cả một vấn đề nữa là.
Nghĩa là sau khi chuyện này kết thúc, số phận của đám cận vệ còn đang sống sót lúc này,tuyệt đối sẽ bi thảm cho mà xem,.
Cái gì mà trung thành hay không trung thành, chỉ có kẻ chết mới không bao giờ nói ra chuyện “ mất mặt” ngày hôm nay mà thôi.
Điều kiện của Xích Trung Nghĩa nghe có vẻ khá hấp dẫn nhỉ??? Thế nhưng khi lọt vào tai của Dương Kiệt chỉ khiến anh ta xì mạnh một tiếng đầy chế giễu mà thôi.
Khoan nói tới việc anh ta có tin những gì mà Xích Trung Nghĩa đang nói lúc này không, chỉ riêng việc gia đình của ân nhân của mình bị hành hạ tới nỗi người không ra người, quỷ không quỷ, thân tàn ma dại như lúc này, Dương Kiệt đã không có lý do gì tha mạng cho lũ súc sinh ở trước mặt rồi, đặc biệt là hai tên thủ phạm cầm đầu.
Huống chi từ đầu tới cuối Dương Kiệt không tin lấy một câu nào thốt ra từ miệng của lão cáo già này, anh ta biết rõ lão đang muốn kéo dài thời gian để chờ “ cứu tinh’ của lão tới đây mà.
Tuy biết rõ mục đích của lão cáo già, Dương Kiệt vẫn tỏ ra vô cùng “ hợp tác” không ra tay vội để chờ đợi luôn ba lão già gần đất xa trời đó tới nay giải quyết luôn một thể, lỡ tốn thời gian mình phải đi truy tìm chúng.
Còn vấn đề lo sợ chúng tụ tập đầy đủ tiếp tục sử dụng Ngũ Lôi Tỏa Địch Trận bắt nhốt mình thêm lần nữa, Dương Kiệt chỉ cười khinh một tiếng mà thôi.
Lúc nãy bị bất ngờ nên dính chiêu trò của chúng, bị ngu một lần rồi, nếu như bản thân còn dễ dàng dính thêm lần nữa, Dương Kiệt có thể đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi.
Dương Kiệt đã tìm ra được điểm yếu của Ngũ Lôi Tỏa Địch trận và suy nghĩ ra phương pháp khiến cho pháp trận trở nên vô dụng đối với bản thân, nếu như lần này mà để chúng bắt nhốt được mình thêm lần nữa, Dương Kiệt dám cá là hai chữ Dương Kiệt tên mình có thể đảo ngược lại để viết và đọc luôn đi.
bị thất bại sa ngã chỗ nào, Dương Kiệt phải tự mình đứng dậy và vượt qua bằng cách tìm ra phương pháp để khắc phục và sửa chữa sai lầm, nếu sợ hãi thấy khó quá bỏ qua không những không giải quyết được vấn đề và giúp bản thân thêm trưởng thành, thậm chí sẽ khiến mình bị ám ảnh sự thất bại của ngày hôm nay suốt cả cuộc đời cho mà xem.
Tuy Dương Kiệt tu luyện bằng cách thăng cấp không lo sợ tâm ma, đột phá cấp bậc càng cao sẽ càng dễ dàng xảy ra tình trạng tẩu hỏa nhập ma, nhưng nếu như có thể giúp cho con đường tu luyện của mình trở nên hoàn hảo vô khuyết, vì sao lại không chứ??
“ Điều kiện khá thú vị đấy, nhưng các ngươi nghĩ rằng ta sẽ tha cho các ngươi một cách dễ dàng khi các ngươi đã khiến cho gia đình Xích Hạo Tín thành như thế này??”
Dương Kiệt khẽ lóe qua “ tia sáng tham lam”, nhưng miệng vẫn lạnh lạnh nói.
Ánh mắt “ tham lam” của Dương Kiệt tất nhiên là không thể lọt qua được đôi mắt của Xích Trung Nghĩa, trong lòng lão chỉ cười lạnh và chửi một câu “ ngu xuẩn”. Nhưng ngoài miệng vội vã nói: “ Đại nhân xin hãy yên tâm, tuy gia đình Xích Hạo Tín bị chặt đứt gân tay gân chân, nhưng trong Xích phủ có thu mua và tích lũy sẵn một vài viên đan dược cấp 4 “ Dịch Cân Đơn” để phòng cho trường hợp trong phủ có nhân vật quan trọng gặp phải tình trạng đáng tiếc như thế này. Nếu như đại nhân đồng ý tha mạng và tiếp nhận cả Xích phủ này, Dịch Cân Đơn tuy quý giá vô cùng, nhưng lấy ra để cứu chữa cho gia đình Xích Hạo Tín tuyệt đối không phải là vấn đề, cũng chỉ là một câu nói của đại nhân thôi mà.”
Đứt gân tay gân chân ở Trái Đất cũng có thể điều trị, huống chi là một thế giới như Huyền Thiên Đại Lục, chỉ cần có tiền để mua đan dược "thần kỳ", ngoại trừ nhiệm vụ bất khả thi như hồi sinh sinh linh, không gì là không thể cả.
Và Dịch Cân Đan mà Xích Trung Nghĩa vừa nói, chính là một loại đan dược cấp 4, có tác dụng chữa lành gân mạch bị gãy đứt, thậm chí là xương cốt bị vỡ vụn. Tuy giá trị không nhỏ, nhưng một trong tam đại gia tộc như nhà họ Xích mua được vài viên cũng không phải là vấn đề quá lớn. Và Xích Tiểu Long, người đã bị Dương Kiệt đánh vỡ vụn hết xương cốt cách nay không lâu, đã được phục dụng Dịch Cân Đan, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là hoàn toàn có thể hồi phục lại như xưa.
Dương Kiệt tất nhiên là có nghe qua loại đan dược như thế này, lẽ ra còn định sau khi giải quyết Xích phủ xong tốn thời gian đi thu mua loại đan dược này điều trị cho gia đình Xích Hạo Tín, không ngờ trong Xích phủ lại có sẵn, vậy thì còn gì bằng nữa chứ??
Nhìn thấy Dương Kiệt lộ ra vẻ vui mừng và do dự, Xích Trung Nghĩa thầm cười lạnh, đồng thời trong lòng không ngừng gào thét: “ mẹ kiếp, rốt cuộc ba lão già trời đánh kia đang lề mề gì thế này, đã liên lạc gần nửa khắc giờ rồi mà vẫn chưa thấy chúng tới cứu viện, chẳng lẽ chúng bị tên súc sinh này đánh tới nỗi sợ hãi không dám lồi mặt ra nữa sao??”
“ Hừ, cuối cùng các ngươi cũng chịu tới rồi à??”
Trong lúc Dương Kiệt đang tỏ ra “ do dự” và cha con Xích Trung Nghĩa lo lắng sốt ruột, ba luồng khí thức “ quen thuộc’ đã xuất hiện trong tầm cảm nhận của anh ta, và đang tiến tới hiện giờ với tốc độ cực nhanh.
“ ranh con, còn không mau mau khoan tay chịu trói???!!!”
Người còn chưa tới, giọng nói đầy hào hùng của tam đại tổ tông đã vang lên từ phía xa, ngay sau đó là ba đòn chưởng khí khổng lồ xuất hiện trên không trung, ấn thẳng xuống vào vị trí mà Dương Kiệt đang đứng.
“ hahaha, ngu mà tham, đội ngũ mà lão phu trông chờ đã có mặt đầy đủ, ngươi sẽ không có cơ hội lần thứ hai để tẩu thoát nữa đâu, Xích Hỏa Thần Quyền, chết này ~~~~~~!!” “ “ Kiếm Khí Tung Hoành, chém ~~~~~~~~~~~!!!”
Nhìn thấy cứu tinh đã tới, cha con Xích Trung Nghĩa lật mặt còn nhanh hơn lật trang sách, còn đâu dáng vẻ nhụt nhè sợ hãi như con cún vẫy đuôi như đang xin ăn lúc ban đầu nữa chứ?? Lập tức từ dưới đất nhảy cẫng lên phấn khích điên cuồng gào thét, đồng thời không quen ra tay tung đòn tấn công thẳng về phía Dương Kiệt để kìm chân anh ta né tránh ba đòn chưởng khí khổng lồ của tam đại tổ tông đang ập xuống.
“ hừ, biết ngay các ngươi là lũ tráo trở vô sỉ mà, tưởng ngon ăn lắm sao?? Phì Lũ Mỡ Bụng Hộ Thể, Phì Lũ Bạo Liệt Quyền, biến hết cho ta ~~~~~~~~~~~~!!!”
Đối diện thái độ trở mặt của cha con Xích Trung Nghĩa, Dương Kiệt chỉ cười lạnh, trực tiếp tế ra một cái mỡ bụng khổng lồ chắn đỡ ngay trên đỉnh đầu, đồng thời một cú đấm khí khổng lồ đấm ra, tựa như quả đại pháo được bắn ra từ khẩu đại bác cỡ lớn, trực tiếp va đập vào hai đòn tấn công của cha con Xích Trung Nghĩa.
Ba cú chưởng khí chỉ khẽ chạm nhẹ lên bề mặt mỡ bụng lập tức vỡ nát tan tành, thậm chí có một cú chưởng khí bị đẩy ngược trở lại tấn công thẳng về phía người thi triễn ra nó.
Còn hai đòn công của cha con Xích Trung Nghĩa thậm chí không thể khiến cú đấm khí khổng lồ của Dương Kiệt chững lại được giây nào đã bị tan vỡ trong không khí, cú đấm khí tiếp tục cứ thế bắn thẳng về phía hai cha con đang biến sắc hoảng hốt la hét ở phía xa.
" mẹ kiếp, lại cái chiêu thức quỷ quái này ~~~~!!"
Nhìn thấy cú đấm khí quen thuộc đã từng khiến mình suýt chút bỏ mạng cách nay không bao lâu, trong lòng Xích Trung Nghĩa vừa phẫn nộ vừa nhục nhã vừa hoảng hốt gào thét.
chỉ là nhìn thấy cú đấm khí như viên đạn đại bác đã bắn tới trước mặt, tốc độ quá nhanh chỉ có né tránh bằng niềm tin mà thôi.
Xích Trung Nghĩa vội vã vơ tay chụp lấy một tấm thẻ bài treo trên cổ của Xích Hạo Nghiên giựt mạnh khỏi cổ hắn, dưới ánh mắt vẻ mặt đầy đau xót của con trai mình, trực tiếp ném thẳng ra phía trước.
Lại thêm một tấm thẻ bài phòng hộ như tấm thẻ bài mà Xích Trung Nghĩa từng sử dụng trước đó không lâu.
Thứ vật phẩm giữ mạng quan trọng như vậy tất nhiên là nằm trong tay cha con lão rồi. Chỉ là, thẻ bài như thế không nhiều, hai cha con mỗi người chỉ có một cái, sử dụng xong là hết luôn rồi đấy, hèn chi vẻ mặt của Xích Hạo Nghiên lúc này đau khổ như ông già hắn bị chết vậy, à mà đôi khi ông già hắn chết còn chưa chắc đau khổ như lúc này nữa nè.
Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh ~~~~~~~~~~~!!!
Cú đấm khí va đập vào lá chắn phòng hộ vô hình do tấm thẻ bài hộ mệnh hình thành lập tức vang lên tiếng nổ vang trời, thậm chí khiến cho bề mặt mặt đất Xích phủ rung động như đang động đất vậy.
Dưới vẻ mặt và tâm trạng hoảng hốt sợ hãi tột cùng của cha con Xích Trung Nghĩa, cú đấm khí như bị thứ gì giữ chặt lại trong không trung, khẽ rung động vài cái rồi biến mất hẳn trong không khí, tựa như chưa từng xuất hiện qua vậy.
Uy lực lá chắn phòng hộ đã cản được Phì Lũ Bạo Liệt Quyền của Dương Kiệt rồi.
Cha con Xích Trung Nghĩa còn chưa kịp ăn mừng khi tai qua nạn khỏi, còn chưa kịp buông lời chế giễu, đột nhiên cảm thấy cơ thể như bị một lực đẩy đáng sợ đẩy cơ thể không ngừng giật lùi về phía sau, cho dù cố gắng cỡ nào cũng không tài nào khống chế lại được.
Rầm ~~~~ rầm ~~~~~~~~~~~~~!!!
Sau tiếng hét cầu cứu thất thanh vang lên, cha con Xích Trung Nghĩa đồng loạt rơi ngã xuống mặt đất như chuối già rơi khỏi cành, cho dù dùng hết toàn bộ sức lực cũng không tài nào nhúc nhích được cơ thể.