Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 397: Thẩm Đại Hải



Nói chính xác hơn đã phải chứng tỏ cho Thẩm Thùy Vân thấy được giá trị của nhà họ Xích hay nói đúng hơn là Dương Kiệt có thể mang lại cho cô ta.

Xem ra cho tới sau cùng, cũng chỉ duy nhất mỗi trung kế là khả thi. Chỉ là nghĩ tới việc phải khuất phục cúi đầu trước kẻ khác, lòng tự trọng máu điên trong người nổi lên xông thẳng vào não, khiến Dương Kiệt cực kỳ bức xúc khó chịu, thậm chí là phản cảm.

Dường như nhận ra tâm lý khó chịu của chủ nhân, Bàng Thống mỉn cười lên tiếng: “ thay vì cho rằng mình đang cúi đầu thần phục kẻ khác, vì sao chúa công lại không suy nghĩ tích cực rằng, việc làm của chúng ta lúc này chả khác nào bỏ tiền ra để mua hòa bình nhỉ???”

Đúng thế!!! Vì sao lại có suy nghĩ tiêu cực cho rằng mình phải cúi đầu kẻ khác nhỉ??? Chẳng phải trong chiều dài lịch sử ở Trái Đất, nhà Tống bên Tung Của, một triều đại phát triễn dẫn đầu thế giới về kinh tế và khoa học vào thời điểm đó, cũng phải bỏ tiền cống nạp hằng năm cho những kẻ thù có tiềm lực quân sự hùng mạnh hơn bản thân lân cận để đổi lấy hòa bình. Nhiều người thậm chí cho rằng đó là một bước đi khôn ngoan, giúp nhà Tống tránh phải rơi vào chiến tranh với các nước lân cận, giảm thiểu được thương vong, tiết kiệm được chi phí đổ vào chiến tranh, tạo điều kiện và thời gian để phát triễn vượt bậc so với những quốc gia trên toàn thế giới cùng thời kỳ.

“ vả lại, đại trượng phu co được duỗi được mới có thể làm được việc lớn, nhất thời cúi đầu trước kẻ khác không có nghĩa là mãi mãi sẽ thấp bé hơn đối phương, đó chẳng qua là để thúc đẩy và tạo điều kiện để bản thân có thể trở nên lớn mạnh hơn, thậm chí vượt qua cả người mà mình từng cúi đầu mà thôi. Và lịch sử chỉ vinh danh kẻ chiến thắng sau cùng, ai mà rảnh hơi đi tranh cãi quá trình chứ??”

Dường như vẫn cảm thấy chưa đủ đô, Bàng Thống tiếp tục tăng thêm liều thuốc mạnh để thuyết phục chủ nhân của mình.

trung kế nói khó nghe chút gọi là thần phục Thẩm Thùy Vân, nhưng thực chất chỉ là biến tướng của việc bỏ tiền mua hòa bình mà thôi. Với địa vị và tầm nhìn của Thẩm Thùy Vân thời điểm này, nhà họ Xích hay Dương Kiệt làm gì đủ tư cách để cô ta để tâm tới chứ?? Cho nên cho dù chấp nhận sự thần phục của đối phương đi nữa, cũng nhanh chóng vứt bỏ sang một bên không thèm quan tâm tới, vả lại cô ta không bao giờ nán lại ở một cái ngôi thành tầm trung này quá lâu, xa xôi trăm ngàn dặm, càng không bao giờ có mệnh lệnh hay nhiệm vụ gì đó ban xuống cho nhà họ Xích phải tuân theo làm theo.

Cái mà Thẩm Thùy Vân cần ở nhà họ Xích hay Dương Kiệt chỉ là tài nguyên cống nạp hằng năm, ngược lại, cái mà nhà họ Xích cần chính là Thẩm Thùy Vân không nhúng tay vào, hay thậm chí là đứng ở vị trí trung lập giữa Thẩm gia và Xích gia.

Chỉ cần Thẩm Thùy Vân không nhúng tay vào cuộc giao chiến này, trong mắt của nhóm Dương Kiệt, nhà họ Thẩm chỉ là một con chó bị xích cổ và bể gãy hết răng, chả có chút nguy hại gì đối với mình cả.

“ được rồi, ta đã có quyết định ~~~!!!” sau những lời “ giải thích khai não” của thuộc hạ, suy nghĩ của Dương Kiệt đã được khai sáng, mang theo vẻ mặt đầy quyết tâm đứng bật dậy, nói: “ Ta quyết định lựa chọn con đường trung kế, thần phục, à không, dùng tiền mua hòa bình, tạo điều kiện và thời gian phát triễn cho chúng ta.”

Chủ nhân đã có quyết định, Bàng Thống chỉ theo thế mà làm thôi. Nghĩa vụ của một mưu sĩ đỉnh cao chính là đưa ra những kế hoạch phương án tốt nhất để chúa công lựa chọn, sau đó mình sẽ tiến hành và hoàn thành nhiệm vụ với những gì tốt nhất, xuất sắc nhất có thể.

Xích Hạo Tín càng không dám có ý kiến, vì rõ ràng hướng đi lúc này là phương án tốt nhất, rủi ro ít nhất có thể rồi.

Ngay cả tiền gia chủ Xích Trung Nghĩa cũng từng có ý định thần phục nhà họ Thẩm, chỉ là người ta không thèm đếm xỉa tới nhà họ Xích khi đó, muốn xóa sổ chiếm đoạt hoàn toàn mà thôi.

Lúc này cùng lắm là nhà họ Xích đang đi trên con đường mà tiền gia chủ muốn đi mà không đi được mà thôi, vậy thì còn ý kiến ý cò gì nữa.

Ngay sau khi quyết định phương án kế hoạch, cả ba tiếp tục thảo luận thêm để bổ sung hoàn thiện những chi tiết nhỏ, với mục đích có thể đạt được kết quả tốt nhất.

- -- --------

Trong lúc ba nhân vật danh chấn thiên hạ đại lục Huyền Thiên trong tương lai đang bàn bạc đại sự tại Xích Phủ, chúng ta sẽ đi tới Thẩm phủ, một trong tam đại gia tộc hùng mạnh nhất Sơn Hải Thành, và đang là gia tộc có dấu hiệu sẽ vượt trên tất cả, trở thành bá chủ trong thành cũng như khu vực lân cận không xa.

Trong thời gian này gia chủ nhà họ Thẩm, Thẩm Đại Hải có thể nói là đắc ý vênh váo vô cùng.

Có thể là ngày thường tỏ ra tôn kính hết lòng với tổ tiên, nên được phù hộ ban cho một con cháu trong dòng dõi là một thiên tài trong thiên tài, thậm chí còn hơn cả thế nữa, không chỉ trở thành đệ tử chân truyền trong một trong ngũ đại tông môn hùng mạnh nhất khu vực U Châu, quan trọng nhất là, đợi sau này phát triễn trưởng thành, địa vị thậm chí tăng lên gấp chục lần trăm lần, ngay cả tông chủ của ngũ đại tông môn khi đối diện cũng phải khách sáo tôn kính nữa là.

Luyện đan đại tông sư, cho dù đi tới khu vực trung ương, tuyệt đối có thể trở thành khách quý của các tông môn hùng mạnh nhất trong khu vực.

Và gia tộc có huyết thống liên quan tới đại tông sư trong tương lai, địa vị tất nhiên cũng phất lên như diều gặp gió, cao quý thượng đẳng hơn gấp chục lần so với trước kia rồi.

Thậm chí không chừng lúc này Ưng Hoàng có mặt nơi này, Thẩm Đại Hải cũng dám tỏ thái độ ngang hàng để tiếp đón đối phương đấy chứ.

Tất nhiên, nếu như con cháu thiên tài này trực thuộc cùng huyết thống với mình thì càng hoàn hảo hơn nữa.

Giống như những gì Bàng Thống đã dự đoán, chính vì quan hệ giữa nhánh tộc chủ Thẩm Đại Hải và nhánh tộc của Thẩm Thùy Vân trước kia thực tế không quá mặn mà, tuy không tới nỗi tệ hại, nhưng tốt đẹp thì hơi khó nói à. Nên lúc này phía nhánh tộc xuất hiện một thiên tài trong thiên tài, tuy đã giúp địa vị gia tộc gia tăng lên với tốc độ ngồi tên lửa, nhưng trong đó ít nhiều vẫn tiềm ẩn nhiều rủi ro không nhỏ.

Chỉ là với thủ đoạn với Thẩm Đại Hải, mọi thứ vẫn còn đang trong tầm kiểm soát, dù sao cũng thuộc dòng tộc gia chủ, từ nhỏ đã được đào tạo bài bản, tuyệt đối không phải những tên “ trọc phú” có thể so sánh được.

Nhưng “ mối hiểm họa tiềm ẩn” này trước sau gì cũng phải giải quyết một cách triệt để, và chắc chắn, tất cả mọi thứ đều phải không liên quan dính dáng tới mình.

Tuy nếu như người nhà của Thẩm Thùy Vân sau khi gặp phải “ sự cố đáng tiếc” không còn nữa, sự nhiệt tình và quan tâm đối với nhà họ Thẩm của Thẩm Thùy Vân sẽ giảm đi đáng kể, nhưng thứ mà Thẩm Đại Hải cần, chỉ là mượn thế và uy danh của Thẩm Thùy Vân mà thôi, chỉ cần có thể làm được điều đó, đã là quá đủ đối với Thẩm Đại Hải rồi.

Tuy không còn mang lại quá nhiều lợi ích to lớn trực tiếp cho mình nữa, nhưng còn đỡ hơn gấp trăm lần ngàn lần so với việc phải sống trong ngày tháng thấp thỏm không yên, có thể bị lật ghế bất kỳ lúc nào, không phải sao???

Có dạng người có thể vì lợi ích mạo hiểm bất chấp an nguy bản thân, nhưng dạng người đó tuyệt đối không có tên của Thẩm Đại Hải trong đó.

Cái mà Thẩm Đại Hải cần, chính là sự an toàn. Huống chi cho dù an toàn, lợi ích nhận được cũng tuyệt đối không nhỏ, như thế đã là quá đủ đối với một gia tộc vốn dĩ chỉ thuộc dạng tầm trung như Thẩm gia rồi.

Tham quá thì thâm, Thẩm Đại Hải dường như đã nắm nhuần nhuyễn triết lý này, tuyệt đối không bao giờ để bàn thân bị tham lam che mờ cả lý trí, chỉ sợ kết cục lợi ích không được hưởng, thậm chí phải trả giá bằng mạng sống của bản thân và cả dòng tộc nữa là.

Tất nhiên, để làm được “ phi vụ” hoàn hảo này tuyệt đối không dễ và đơn giản như những gì suy nghĩ trong đầu, với thế lực của Thẩm Thùy Vân, chỉ cần bản thân để lộ chút sơ hở lập tức có thể khiến cả dòng tộc của mình vạn kiếp bất phục đấy.

Và sau nhiều đêm trằn trọc suy nghĩ, cuối cùng Thẩm Đại Hải đã tìm ra một tên thế mạng “ hoàn hảo” nhất nếu thực hiện âm mưu nhổ đi cái gai trong mắt, tên thế mạng xui xẻo đó gọi tên nhà họ Xích.

Ông già của Thẩm Thùy Vân dạo gần nay không phải hoạt bát náo nhiệt, muốn chứng tỏ quyền lực và năng lực của bản thân sao??? Vậy thì, vì sao không lợi dụng chai cò cắn nhau, ngư ông đắc lợi nhỉ???

Chỉ cần trong lúc giao tranh, ông già của Thẩm Thùy Vân xảy ra sự cố đáng tiếc bởi nhà họ Xích, không chỉ giúp bản thân nhổ bớt đi cái gai trong mắt, thậm chí không cần mình ra tay, Thẩm Thùy Vân sẽ trực tiếp ra tay xóa sổ hủy diệt cả nhà họ Xích để báo thù cho ông nhà của mình, còn bản thân chỉ cần đứng sang một bên quan sát và hưởng thụ thành quả, quả thật là nhất cử lưỡng tiện quá đi.

Đó cũng chính là một trong những lý do vì sao Thẩm Đạo Hải vẫn chưa dốc hết toàn lực giải quyết nhà họ Xích mặc dù với thế lực của nhà họ Thẩm đã dư sức làm được điều đó, mục đích là để chờ đợi thời cơ thích hợp để tiến hành kế hoạch “ nhất tiễn song điêu” của mình.

Và thời cơ để tiến hành kế hoạch đã không còn xa, trước ngày Thẩm Thùy Vân trở về, cũng sẽ là ngày Thẩm Đại Hải sẽ ban phát và “ xúi giục” ông già của Thẩm Thùy Vân xử lý giải quyết nhà Xích, để dùng làm quà ra mắt và xem như một cách chứng minh của bản thân với con gái của mình.

Chắc ông già của Thẩm Thùy Vân sẽ vui vẻ và cảm kích khi mình tạo điều kiện như thế cho đối phương nhỉ??

Tuy nhà họ Xích đã tàn tạ tới mức thảm họa dưới áp bức của mình và bè lũ liên minh, nhưng dù sao cũng là một trong tam đại gia tộc lâu đời, tuyệt đối không phải con chó con mèo nào chỉ cần vẫy múa chi trước vài cái là đơn giản giải quyết xử lý được.

Muốn xóa sổ nhà họ Xích, không đổ chút máu, không tê tua trầy da tróc vẩy là tuyệt đối không thể, huống chi còn có sự nhúng tay trong âm thầm của bản thân, ông nhà của Thẩm Thùy Vân không chết cũng thành tàn phế cho mà xem.

Có được kế hoạch tự cho là “ hoàn hảo” nhất giải quyết hậu họa, lúc này Thẩm Đại Hải có thể nói là thảnh thơi an nhàn vô cùng, lâu lâu xuất hiện nụ cười đầy ngụ ý trên môi, tay không ngừng đưa ly trà sứ nóng hổi nhấp nhẹ lên môi, phong thái tao nhã tự tại vô cùng.

Cộc cộc ~~~~~~~~~~~~!!! “ mời vào ~~~~!!” két ~~~~~~~~~~~~!!!

Cánh cửa phòng làm việc của Thẩm Đại Hải được mở ra, chỉ thấy một bóng người có ngoại hình tầm trung, không cao không thấp, không mập cũng như không ốm, mang theo khuôn mặt đại chúng thuộc dạng ném vào đám đông cũng khó phân biệt ra, nhưng đôi mắt tưởng như tầm thường luôn phát ra những tia sáng tôi luyện trải đời, mang theo điệu bộ không nhanh không chậm, mặc dù nét mặt không thể hoàn toàn che giấu đi sự hốt hả sốt ruột, nhưng so với mấy tay quản gia từng xuất hiện trong truyện, tên này tỏ ra vô cùng chuẩn mực và chuyên nghiệp, mang đầy đủ phong thái vốn có của một tay quản gia đúng nghĩa, từ bên ngoài bước vào.

Người này không ai khác chính là quản gia của nhà họ Thẩm, thuộc hạ thân tín, tâm phúc hàng đầu rất được Thẩm Đại Hải tin dùng, có thể nói có hơn 90% công việc mờ ám không thể phơi bày ra ánh sáng, đều qua tay và có sự tham gia của vị quản gia này.

Thẩm Nghê Mưu, chính là tên của vị quản gia này. Và được đặc cách mang họ của gia chủ, chứng tỏ địa vị và sự tín nhiệm của Thẩm Đại Hải đối với vị quản gia này tuyệt đối không đơn giản.

“ Gia chủ ~~~~~~~~~~~~~~~!!!” “ Có chuyện gì thế??”

Đối diện hành động chắp tay thi lễ chào hỏi của Thẩm Nghệ Mưu, Thẩm Đại Hải chỉ khẽ mỉn cười, nhẹ giọng lên tiếng hỏi.

“ Bẩm gia chủ, theo thông tin do thám vừa báo cáo về rằng, trong Sơn Hải Thành vừa xuất hiện cảnh tượng thiên lôi giáng hạ,gây sự hoang mang đến không ít người trong thành, và địa điểm thiên lôi giáng xuống, chính là  Xích phủ ạ.”

Thẩm Nghệ Mưu không dài dòng lôi thôi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề báo cáo toàn bộ sự việc, mặc dù giọng điệu tỏ ra lo lắng sốt ruột, nhưng vẻ ngoài vẫn giữ sự bình tĩnh nhất định.

Đó chính là điểm mà Thẩm Đại Hải trọng dụng và xem trọng Thẩm Tiểu Mưu.

Súc tích, dứt khoát, gặp chuyện không hoảng loạn, những người như thế mới là những người có thể làm đại sự chứ.

Tuy Xích phủ đã kích hoạt hệ thống phong tỏa không gian, bên ngoài không thể phát hiện mọi thứ bất thường diễn ra bên trong pháp trận. Nhưng thiên đạo xuất hiện, đừng nói là một pháp trận sơ đẳng, cho dù là pháp trận cực phẩm cũng không đủ tư cách ngăn cản và che giấu sự hiện diện của đấng tối cao của đại lục Huyền Thiên này nữa là.

nên vô cùng hiển nhiên cảnh tượng thiên lôi đánh thẳng vào Xích phủ trong lúc Dương Kiệt tiến hành huyết thệ sao có thể thoát khỏi tầm quan sát cả ngày lẫn đêm bởi đội ngũ do thám của Thẩm gia gài cắm khắp nơi xung quanh Xích phủ chứ??

Và thông tin này nhanh chóng được truyền về tay của Thẩm Nghệ Mưu, và lúc này là Thẩm Đại Hải.

“ Xích phủ???”

Thẩm Đại Hải khẽ díu mày sau khi nghe xong thông báo của Thẩm Tiểu Mưu. Miệng lẩm bẩm nhắc nhẹ tên của đối thủ truyền kiếp của gia tộc mình, sắc mặt không kìm được thay đổi liên tục, như đang suy diễn điều gì đó thì phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.