Bàng Thống phóng ánh mắt đầy oán trách về phía Lý Nguyên Bá vẫn còn đang ngơ ngác quay đầu tứ phía tìm hiểu xem chuyện gì vừa xảy ra.
Sau một hồi tìm kiếm không kết quả, với tâm trí của Lý Nguyên Bá, nhanh chóng bị hắn vứt sang một bên không thèm để ý tới nữa, tiếp tục quay sang Bàng Thống nói: “ Quay lại đề tài lúc nãy, không biết là ….” “ Xin đừng ~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Không chỉ Bàng Thống, ngay cả Xích Hạo Tín cũng tỏ ra hốt hoảng lao tới dùng tay bịch chặt lấy miệng của Lý Nguyên Bá không để hắn nói tiếp nữa.
Tuy không rõ vị đại thần nào vừa ra tay, nhưng dường như có liên quan tới con mực mập ú hơn cả một con heo mà Xích Hạo Tín từng nhìn thấy qua khi cả nhóm dọn vào Xích phủ, lúc đó Xích Hạo Tín chỉ tỏ ra tò mò và hiếu kỳ vì sao lại có một con chó béo ú tới mức như thế này, không ngờ lại là một trong những cao thủ giấu mặt đáng sợ.
Ngay cả một con chó trông không có vẻ gì quá đặc biệt nổi bật ngoài thể tích vượt quá giới hạn của loài chó ra, thế mà cũng đã đáng sợ như thế này, đúng là không thể xem thường đánh giá nhóm người này bằng cặp mắt bình thường được.
“ này, này, làm, làm cái trò, trò gì thế, thế này ~~~!!!”
Lý Nguyên Bá tỏ vẻ không hài lòng khi bị kẻ khác bịp miệng lại, khẽ vùng vẫy một cái lập tức hất tung cả hai ra xa, bất mãn hỏi.
“ Nguyên Bá, xin nghe lời khuyên của Bàng mẫu, dù sao thì con mực đi chung với chúng ta cũng là một đồng đội, đặc biệt là đối với chúa công, tuyệt đối là một đồng đội có quan hệ vô cùng thân thiết, nếu như đã là đồng đội thì không nên có những suy nghĩ tiêu cực làm hại tới nhau, cho nên tốt nhất là nên từ bỏ cái suy nghĩ không thiết thực đó, chúa công chắc chắn cũng sẽ có suy nghĩ như thế này.”
Bàng Thống biết rõ tuyệt đối không thể dùng uy danh và thực lực của Hao Thiên Khuyển để cảnh cáo Lý Nguyên Bá, nên thay thế bằng cách khác, dùng lý lẽ hợp tình hợp lý kèm theo “ nguyện vọng” của Dương Kiệt, hy vọng Lý Nguyên Bá có thể từ bỏ suy nghĩ “ mầm thịt’ Hao Thiên Khuyển mà hắn ấp ủ bấy lâu nay.
“ thật, thật thế sao???” Lý Nguyên Bá vẫn còn tỏ ra đôi chút bất cam.
“ Đúng, chắc chắn là thế rồi. Nói cho mà biết, bữa tiệc thịt cầy thượng hạng sắp tới, chắc chắn sẽ ngon lành hơn …… á, không, nói chung là nên từ bỏ suy nghĩ đáng kinh tởm đó ngay tức khắc đi.”
Bàng Thống vừa định củng cố thêm niềm tin bằng cách khen ngợi món thịt cầy do mình chiêu đãi sẽ ngon hơn thịt của Hao Thiên Khuyển gấp nhiều lần, nhưng còn chưa nói hết câu lập tức bị luồng sát khí vô hình đáng sợ lần nữa vào đầu, khiến hắn phải nhanh chóng chuyển đổi đề tài ngay tức khắc.
Bàng Thống lúc này có chút muốn tự tát mình vài cái bạt tai, khi không lại đi nhắc tới chuyện thịt cầy làm chi chứ??
“ thôi, thôi được rồi, ta, ta tạm thời tin lời, lời ngươi. Nhớ, nhớ đó nhé, một chầu thịt, thịt cầy thượng hạng.”
Nghĩ tới món ăn khoái khẩu của mình, Lý Nguyên Bá không kìm được chảy cả nước miếng.
“ ồ, chắc chắn, chắc chắn rồi ~~~!!!” Bàng Thống vừa dùng tay lau mồ hôi trên trán vừa cười lấy lòng nói.
Mẹ kiếp, đối phó với tên này còn khó hơn gấp nhiều lần khi đối phó với chúa công nữa là.
“ Đâu, giờ, giờ cần đi chỗ, chỗ nào để dọn, dọn dẹp lũ rác rưởi, rưởi đó??” Lý Nguyên Bá tỏ ra nóng lòng háo hức muốn hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt, đùa à, món thịt cầy thượng hạng đang chờ mình kia kìa, có thể không háo hức được sao??
“ Mời, mời Lý huynh đệ đi cùng lão phu.” Bàng Thống thuyết phục xong Lý Nguyên Bá ra tay, việc phải làm tiếp đó tới lượt Xích Hạo Tín đảm nhận, vội vã làm ra tư thế mời đối phương đi theo mình.
Nhìn thấy Lý Nguyên Bá đi theo Xích Hạo Tín rời khỏi, Bàng Thống thầm thở phào nhẹ nhõm, mọi chuyện tiếp theo không cần mình phải lo nữa, cho rằng Xích Hạo Tín có thể giải quyết ổn thỏa.
quay người về hướng Hao Thiên Khuyển đang cư trú khẽ cúi người thi lễ một cái, xem như hành động tạ lỗi dành cho đối phương, sau đó nhanh chân rời khỏi hiện trường “ nguy hiểm” quay trở về phòng làm việc của mình.
- -- -------
Trong lúc Xích Hạo Tín nhờ quản gia dẫn theo Lý Nguyên Bá đi tới những chi nhánh cửa tiệm tạm thời chưa hứng chịu sự tàn phá của nhóm lưu manh vô lại do nhà họ Thẩm phái tới, quân đoàn đáng sợ đang tiếp tục con đường gây biết bao nỗi hoang mang sợ hãi cho những nơi mà chúng càn quét qua.
Lý Nhị Cẩu có thể nói là đang sống trong sự sung sướng hạnh phúc vô bờ vào thời điểm này.
đã lâu rồi được dịp dẫn theo quân đoàn đi tác yêu tác quái trong Sơn Hài Thành, quan trọng nhất là, trong quá trình tàn phá, tất nhiên là không thể thiếu công tác chiếm đoạt quét sạch toàn bộ tàn sản trong cửa hàng của Xích gia vào trong túi mình rồi.
Nhìn thấy vô số đan dược, nguyên liệu rơi hết vào trong nhẫn Càn khôn, càng lúc càng chất đầy trong không gian ảo, Lý Nhị Cẩu đã cười tới nỗi nhíp chặt đôi mắt, miệng không tài nào ngậm lại được.
Tuy hơn hai phần ba thu nhập thời gian này phải dâng hiến lên cho Dũng gia của mình, nhưng cho dù chỉ còn lại một phần ba hay thậm chí một phần mười, cũng tuyệt đối là một nguồn tài sản khổng lồ mà Lý Nhị Cẩu cả cuộc đời cũng chưa dám mơ thấy tới chứ đừng nói là sở hữu một cách thực sự.
Thử hỏi sao tên khốn này có thể không nhiệt tình tích cực tiếp tục với nhiệm vụ càn quét tàn phá cướp đoạt tất cả chi nhánh cửa tiệm của Xích gia được sao.
Đừng nói là Lý Nhị Cẩu, ngay cả đám lâu la thuộc hạ đi chung với hắn, thằng dẫn đầu ăn thịt, chúng ít ra cũng được uống ít canh, ai nấy đều mặt mày rạng rỡ như hoa nở mùa xuân, hùng hổ tích cực tiếp tục tiến thẳng về đích đến tiếp theo đang nhắm tới.
Đoàn người đông hơn hai, ba chục mạng không bao lâu đã kéo tới ngay trước một trong những cửa tiệm chủ chốt nhất, có quy mô lớn nhất nhì của Xích gia trong Sơn Hải Thành.
Nhìn chằm chằm vào tòa kiến trúc năm tầng được xây bằng hoàn toàn bằng một loại gỗ quý hiếm. Cao sang, thượng đẳng, hoàng tráng, đó là tất cả những gì để hình dung cửa hàng kinh doanh đan dược cao cấp nhất của Xích gia trong Sơn Hải thành.
Bộ không thấy Lý Nhị Cẩu và đám thuộc hạ đã sung sướng phấn khích tới nỗi toàn thân run rẩy liên hồi sao?? Chỉ cần hốt xong cú chót này, cho dù bị đánh gãy hai tay hai chân cũng có thể an nhàn sống suốt cả cuộc đời còn lại rồi đấy.
“ anh em ơi, còn chờ đợi gì nữa, bắt đầu làm việc thôi, còn nhớ khẩu hiệu của chúng ta không ~~???”
“ Đập hết, phá hết và cướp hết ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
“ vậy thì còn chờ gì nữa??? Làm việc đi chứ ~~~!!”
“ Xông vào anh em ơi ~~~~!!!”
Dưới tiếng reo hò khiến dân chúng đang có mặt ở xung quanh gần đó gà bay chó chạy, đám lưu manh vô lại như vừa được buff thêm doping, rút ra vũ khí xoắn cả tay áo lên hùng hổ xông thẳng vào trong.
Á ~~~~~!!! Không ~~~~~!!! Xin, Xin tha ~~~~~~!!! Đừng, xin đừng tới, aaaaa ~~~~~~!!!
Đám lưu manh vô lại xông vào cửa tiệm không bao lâu sau, bên trong bắt đầu vang ra tiếng đập vỡ gào thét khóc lóc liên hồi, Lý Nhị Cẩu sau khi ra lệnh vẫn ung dung thảnh thơi đứng ở bên ngoài lộ ra nụ cười hài lòng.
“ lũ khốn đó càng lúc càng chuyên nghiệp rồi, tốt tốt ~~~!!” Lý Nhị Cẩu hai tay chấp sau lưng, mang theo vẻ mặt như kiểm soát tất cả trong lòng bàn tay của mình ung dung từng bước từng bước bước vào trong cửu tiệm.
Những thứ đập vào đôi mắt của Lý Nhị Cẩu chính là cảnh tượng đổ nát tan hoang, vô số người ôm tay ôm chân nằm lăn lộn trên mặt đất khóc thét vang trời, tất cả đều giống như những gì suy diễn của hắn trước khi bước vào, chỉ khác biệt duy nhất chính là …….
Đám người đang nằm lăn lộn kêu gào khóc thét không phải nhân viên trong cửa tiệm như những lần xông vào đập phá trước đó, mà chính là đám tay chân vừa mới hùng hổ xông vào tấn công sau khi nhận được mệnh lệnh của hắn.
Không một ai còn lành lặn đứng thẳng trên mặt đất, khuôn mặt của ai nấy đều nhăn nhó hơn cả mông khỉ, miệng không ngừng phát ra những tiếng kêu gào khóc lóc đầy đau khổ, đáng sợ nhất là, chân hoặc tay của chúng có dáng vẻ cong queo như bị ai đó dùng sức bể gập ngược lại vậy.
Ác mộng ~~~!!! Tuyệt đối là ác mộng kinh hoàng đối với Lý Nhị Cẩu vào thời điểm này, mà có nằm mơ hắn cũng không thể nào mơ thấy tới.
Phải biết rằng tuy chỉ là một tên lưu manh vô lại, nhưng Lý Nhị Cẩu cũng hiểu rõ câu châm ngôn biết người biết ta, trăm trận trăm thắng nổi tiếng ở Trái Đất. Trước khi thực hiện kế hoạch cướp phá này, hắn đã cho người thăm dò thật kỹ, phát hiện lực lượng cận vệ trấn giữ tại các chi nhánh cửa tiệm của Xích gia mỏng yếu vô cùng, thậm chí có thể dùng từ “ chỉ mang tính chất tượng trưng” để hình dung, nên mới dám hùng hổ dẫn theo đám thuộc hạ không ngừng cướp phá.
Với tính cách nhát gan tham sống sợ chết, tham lam vô độ của một tên tiểu nhân chân chính như Lý Nhị Cẩu, nếu như nhà họ Xích là khúc xương khó gậm, có cho vàng hắn cũng không dám làm càn nữa là.
Chỉ là, vì sao mọi thứ lại diễn ra khác với những gì mình dự đoán nhỉ??? Chẳng lẽ phía Xích gia đã kịp phản ứng, đã phái viện binh tới viện trợ sao???
Chỉ là, cho dù là có viện trợ đi nữa, với thực lực đội hình mà mình dẫn theo ngày hôm nay, cũng tuyệt đối không thể thua một cách thảm hại như thế này được. Nhìn kìa, nhìn kìa, tất cả những tên đang nằm lăn lộn trên mặt đất đều là người của mình, đối phương thậm chí không có lấy một mống người bị thương nữa là, vô lý, hết sức vô lý ~~~~~!!!
Lý Nhị Cẩu nhanh chóng đưa mắt tìm kiếm nhóm “viện binh cứu viện” của nhà họ Xích, phát hiện ngoại trừ nhóm nhân viên cửa tiệm đang toàn thân run rẩy ẩn núp sau phía quầy hàng ra, ở trung tâm đại sảnh, nơi vừa xảy ra giao chiến chỉ còn duy nhất mỗi một bóng người còn đang hiên ngang đứng đó.
Chỉ thấy một bóng người có thân thể gầy ốm hơn cả một con ma ốm đói, cộng thêm chiều cao chưa tới một mét ba, trông chẳng khác nào một đứa trẻ bị suy dinh dưỡng nặng cả.
nhưng không vì thế mà Lý Nhị Cẩu dám khinh thường xem nhẹ, Đặc biệt là khi đối diện với đôi mắt đỏ rực như máu kèm theo nụ cười đầy khát máu của đối phương đang nhìn chằm chằm vào mình, Lý Nhị Cẩu có cảm giác như nhiệt độ môi trường xung quanh đang giảm xuống tới mức có thể đóng băng tất cả, bản thân như đang phải đối diện với một quỷ dữ tu la tàn bạo, có thể xé xác ăn thịt mình bất kỳ lúc nào vậy.
Viện binh trong suy nghĩ của Lý Nhị Cẩu, không ai khác chính là Lý Nguyên Bá đã được mời tới trấn giữ một trong những cửa tiệm quan trọng nhất của Xích gia đây mà.