Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 404: Đang ngứa tay nên tát cái vào mặt ngươi cho đỡ ngứa đấy mà ~~!!



ực ~~~ ực ~~~~~~~~!!!

Lý Nhị Cẩu đã bị khí thế của kẻ mạnh nguyên thần tầng thứ 1 từ trên người Lý Nguyên Bá không ngừng phát tán ra áp đảo tới nỗi toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn trào như đang ngâm mình trong phòng xông hơi nhiệt độ cao, cổ họng không ngừng nuốt nước bọt liên hồi.

Thú thực, lúc này Lý Nhị Cẩu chỉ muốn quay đầu bỏ chạy ngay tức khắc nếu như có thể.

Chỉ là với khí thế đáng sợ của đối phương, Lý Nhị Cẩu tuyệt đối không thể nhấc chân nổi vào thời điểm này. Vả lại, cho dù đôi chân nghe theo điều khiển của ý chí đi nữa, hắn cũng có cảm giác chắc chắn rằng, chỉ cần mình vừa quay đầu lại thậm chí chưa kịp cất bước bỏ chạy, đã bị bóng người như ác quỷ tu la ở trước mặt một tay vỗ chết tại chỗ cho mà xem.

Hắn không dám dùng mạng sống của mình để đánh cược với sự linh nghiệm của trực giác của bản thân hay không. Nên cứ thế như hóa thân thành bức tượng chôn chân tại chỗ, nhất thời không biết phải làm sao.

ực ực ~~~~~~~~~~~~!!!

Nhìn thấy bóng người tu la quỷ dữ đột nhiên giơ ngón tay ra ngoắc ngoắc về phía mình, Lý Nhị Cẩu không kìm được giật nẩy mình, không tự chủ nuốt mạnh miếng nước bọt vào cổ họng, đưa tay chỉ vào mũi mình, vẻ mặt như muốn hỏi rằng: “ có phải ngài đang gọi tôi không??”

Lý Nguyên Bá khẽ ngật đầu như câu trả lời đối phương vậy, đồng thời khí thế của hắn đã biến mất không tiếp tục đè thẳng lên người Lý Nhị Cẩu nữa.

Lý Nhị Cẩu hít sâu một hơi vào người cố gắng bình tĩnh lại, lộ ra vẻ mặt như con chó bị luộc chín đầu, hối hả bước tới ngay trước mặt Lý Nguyên Bá, cười nịnh nót nói: “ kính chào, kính chào gia gia, không biết gia gia có gì cần chỉ bảo cho tiểu nhân ạ??”

“ lũ người này, là người do ngươi mang tới??” Lý Nguyên Bá cười mà không giống cười, khẽ đưa tay chỉ về phía đám thuộc hạ đang khóc thét lăn lộn trên mặt đất của Lý Nhị Cẩu, trêu chọc hỏi.

“ không ~~~, không ~~~~, chắc chắn có sự hiểu lầm ở đây, tiểu nhân chỉ là, là, đúng rồi, là khách hàng định ghé vào mua hàng, đâu có quen biết gì …..” “ Đại, đại ca, kẻ, kẻ địch quá, quá mạnh ngoài, ngoài dự kiến, mau, mau chạy về Thẩm, Thẩm phủ kéo thêm, viện, viện binh tới trả, trả thù cứu, cứu viện cho tụi, tụi đệ đi ~~~~~~~!!!”

Dưới câu “ tra hỏi” của Lý Nguyên Bá, Lý Nhị Cẩu đổ cả mồ hôi hột, đầu lắc như say sóng, khoa tay múa chân hốt hoảng phủ nhận bản thân có liên quan tới những tên đang nằm lăn lộn trên mặt đất. Chỉ là không biết là vô tình hay cố ý, một tên tiểu đột nhiên lớn tiếng kêu réo lên, hối thúc “ đại ca” của mình mau chóng bỏ chạy về kéo thêm viện binh tới cứu viện và trả thù cho bản thân.

Nhìn thấy nụ cười và ánh mắt đầy trêu chọc chế giễu của Lý Nguyên Bá, Lý Nhị Cẩu có chút muốn lao tới bóp cổ chết tên tiểu đệ trời đánh vừa mới lên tiếng lúc nãy.

“ Không, không phải, xin đừng nghe lời tên khốn đó nói, hắn chỉ muốn, chỉ muốn chuyển họa cho tiểu nhân thôi ạ, đúng thế, chắc chắn là thế rồi ạ. Gia gia, xin ….. á ~~~~~~~~~~~~~!!!”

Bốp ~~~~~~~~~~~~~!! Crack ~~~~!!! Rầm ~~~~~~~~~~~~~~!!!

Lý  Nhị Cẩu còn chưa kịp giải thích dứt câu, đã hứng trọn cú tát trời giáng của Lý Nguyên Bá vào mặt, bị tát tới nỗi say sẫm mặt mày, trời đất quay cuồng, thậm chí vài chiếc răng đã từ trong miệng kèm theo vũng máu phun bắn ra, cơ thể như bị chiếc xe tải hạng nặng tông thẳng vào, tông bay thẳng vào bức tường ở phía xa, thiếu điều cơ thể bị khảm thẳng vào bên trong mà thôi.

Nhưng nhìn kỹ vết nứt chi chít trên bề mặt bức tường sau khi Lý Nhị Cẩu mềm nhũng như bị ai đó rút hết xương rơi ngã xuống đất, đủ hiểu cú tát trời giáng đó có uy lực đáng sợ tới mức nào rồi.

“ aaaaa ~~~ đau, đau, huhu, gãy, gãy mất mấy chiếc răng của Cẩu gia ta rồi, huhu ~~~~~~~~~~~~~!!!”

Lý Nhị Cẩu hai tay ôm chặt lấy bên má vừa hứng trọn cú tát, vừa lăn lộn vừa khóc lóc ngất trời trên mặt đất.

Đừng xem Lý Nhị Cẩu trông có vẻ bị thương nặng như trong quá trình bị tát bay, thực ra Lý Nguyên Bá đã tính toán rất kỹ lực cú tát, chỉ khiến đối phương bị thương vật lý chứ không quá nghiêm trọng vì đã được Bàng Thống dặn dò kỹ trước khi đi tới nơi này.

Với trạng thái chiến đấu của Lý Nguyên Bá, tất nhiên là không xảy ra tình trạng hành động một cách vô thức không nhớ gì tới lời dặn dò của Bàng Thống rồi.

“ Có, có, tiểu, tiểu nhân tới ngay, tới ngay ạ ~~~~~~!!!”

Nhìn thấy Lý Nguyên Bá lần nữa đưa tay ngoắc về phía mình, Lý Nhị Cẩu không dám tiếp tục gào thét khóc lóc nữa, nhanh như con sóc từ dưới đất bò dậy, ba chân bốn cẳng nửa bò nửa chạy nhanh tới trước mặt đối phương, như vẻ sợ chậm trễ vài giây sẽ khiến mình mất mạng vậy.

“ Nghe nói trong lúc tan phá các cửa tiệm của Xích gia, các ngươi đã sẵn tay chiếm đoạt sạch sẽ nguyên liệu và đan dược trong đó đúng không??”

Lý Nguyên Bá trực tiếp đưa tay khoác thẳng lên vai của Lý Nhị Cẩu, người ngoài nhìn vào không biết chắc chắn sẽ lầm tưởng rẳng đây là đôi bạn vô cùng thân thiết, cười lạnh hỏi.

“ dạ, không có, tuyệt đối là không có, gia gia đừng nghe mấy lời vu khống của …….. Á ~~~~~~, Xin, xin gia gia tha mạng, tiểu nhân, tiểu nhân không dám, không dám nữa đâu ạ ~~~~!!!”

Lý Nhị Cẩu còn định chối bay chối biến, nhưng đột nhiên cảm nhận cơn đau khủng khiếp từ vai phải truyền thẳng lên não, sau đó là tiếng xương như đang vỡ vụn ra, vội vã khóc lóc chuyển sang năn nỉ van xin, đồng thời thừa nhận hành vi của mình.

Mặc dù muôn màng bất cam, nhưng dưới ánh mắt đầy hăm dọa giết người của Lý Nguyên Bá, Lý Nhị Cẩu đành từ trên ngón tay của mình tháo chiếc nhẫn Càn khôn chứa đầy nguyên liệu đan dược chiếm đoạt được trong quá trình tấn công nhà họ Xích giao trả lại vào tay cho đối phương.

Lý Nguyên Bá thậm chí không cần dùng thần thức của mình để kiểm tra số lượng trong chiếc nhẫn do Lý Nhị Cẩu mang tới, trực tiếp nhét vào trong túi áo của mình.

Những tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc, Lý Nhị Cẩu còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ Lý Nguyên Bá lần nữa giơ lòng bàn tay ra, nhưng vẻ kêu gọi đối phương tiếp tục móc nhẫn Càn Khôn ra tiếp vậy.

“ không có, tuyệt đối không có, tiểu nhân, tiểu nhân đã mang trả lại hết cho gia gia, tuyệt đối không dám giữ lại dù chỉ một bó linh thảo ạ ~~!!!!”

Lần này Lý Nhị Cẩu đã không dám nói dối, tất cả những gì hắn chiếm đoạt được trong thời gian gần nay đã đưa trả lại hết cho Lý Nguyên Bá, chỉ là, đó không phải là thứ mà Lý Nguyên Bá mong muốn.

“ bộ ngươi tưởng chỉ cần trao trả lại hết những gì chiếm đoạt được là xong chuyện rồi sao?? Tất cả mọi thiệt hại ở những nơi mà các ngươi ghé thăm qua, tính thế nào đây???”

Đúng thế, bộ tưởng chỉ cần ói ra lại hết những gì chiếm đoạt được là xong sao??? Còn thiệt hại vật chất lẫn tinh thần của nhà họ Xích thì sao??? Bộ định chối bỏ trách nhiệm sao??? Làm gì có chuyện dễ ăn như vậy chứ!!

“ không, á á á, xin đừng, xin, xin đừng, đây, tất cả, toàn bộ tài sản của tiểu, tiểu nhân đều nằm hết trong, trong chiếc nhẫn này ạ, huhu ~~~!!”

Lý Nhị Cẩu còn định chối bay chối biến, Lý Nguyên Bá khẽ dùng thêm tý sức bóp mạnh lên vai của đối phương, hắn đã chịu đựng không nổi nước mắt nước mũi chảy dài, đừng nói là nhẫn Càn Khôn cá nhân đã cất giấu cẩn thận, ngay cả chiếc quần lót cũng hận không thể rút ra để trao hết cho Lý Nguyên Bá nữa là.

Đồng thời, lúc này Lý Nhị Cẩu đã đau khổ tuyệt vọng tới nỗi muốn cắn lưỡi ngay tại chỗ.

Mẹ kiếp, tài sản trong chiếc nhẫn càn khôn vừa giao cho Lý Nguyên Bá, trong đó chứa đầy linh thạch mà hắn thu được tiền bảo kê trong quý này còn chưa kịp dâng lên cho Thẩm Đại Dũng, tuy chỉ bằng một phần ba giá trị so với những gì chiếm đoạt được của Xích gia, nhưng tuyệt đối là một tài sản khổng lồ đối với Lý Nhị Cẩu hay thậm chí là Thẩm Đại Dũng.

Nếu như để Thẩm Đại Dũng biết được số tiền đó rơi hết vào tay của kẻ thù, e rằng sẽ nổi điên cạo đầu tên Lý Nhị Cẩu ngay tại chỗ.

Lý Nhị Cẩu muốn cắn lưỡi, nhưng Lý Nguyên Bá thì vui vẻ vô cùng.

Với số lượng linh thạch có trong nhẫn, không chỉ bù đắp mọi thiệt hại mà Xích gia thiệt hại trong thời gian này, mà còn dư ra được một mớ không ít để làm vốn, có thể không vui vẻ được sao???Nhất là đối với một Xích gia đang cần tiền để tiếp tục sinh tồn như thời điểm này.

Tỏ ra hài lòng khi kiểm tra số lượng tài sản trong chiếc nhẫn Càn Khôn vừa mới nhận được, khẽ ngật đầu buông tên Lý Nhị Cẩu ra, đồng thời vẫy vẫy tay như xua đuổi lũ chó mau chóng biến khuất khỏi tầm mắt của mình vậy.

“ vâng, vâng, tiểu nhân đi, tiểu nhân đi ngay ạ ~~~~!!!”

Mặc dù trong lòng đã nguyền rủa chửi cha mắng mẹ cộng thêm tổ tông mười tám đời của Lý Nguyên Bá, thầm thề với bản thân rằng chỉ cần an toàn thoát thân, sẽ lập tức quay trở về Thẩm phủ khích Thẩm Đại Dũng dốc hết toàn bộ lực lượng san bằng Xích gia ngay tại chỗ, nhất là tên khốn đã khiến mình bể mặt bể mũi ngày hôm nay, phải cho đối phương nếm trải cảm giác kinh khủng sống không bằng chết mới có thể xoa dịu nỗi đau khổ và ô nhục mà mình phải hứng chịu ngày hôm nay. Nhưng trên bề mặt vẫn cố gắng giữ vẻ tôn kính của một tên tiểu nhân nịnh thần, đôi chân vừa không ngừng giật lùi về sau vừa không ngừng cúi đầu lia lịa, suýt chút nữa thì giẫm phải một tên tiểu đệ đang nằm rên rỉ trên mặt đất mà không hay đấy chứ.

Bốp ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!! “ Úi da, chết, chết ta rồi ~~~~~~~~~~~~!!

Lý Nhị Cẩu vừa bước được có vài bước, còn chưa kịp thầm thở phào nhẹ nhõm vì “ thoát nạn”, lần nữa hứng trọn cú tát trời giáng vào mặt, thêm vài chiếc răng văng ra khỏi miệng kèm theo tiếng gào thét như con heo bị chọt tiết, trông thảm thương vô cùng.

“ vì, vì sao …….”

Nguyên hàm răng trên dưới của Lý Nhị Cẩu đã bay đi gần hết, một tay ôm má mang theo vẻ mặt đầy khủng hoảng và khó tin nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên Bá buột miệng tuôn ra câu hỏi.

Có đánh chết hắn cũng không tài nào nghĩ ra vì sao đối phương đã đuổi mình đi rồi mà còn quay sang tát mình thêm một cái nữa, vì sao và vì sao chứ???

“ không vì sao cả, chỉ là thấy khuôn mặt của ngươi đáng ghét quá đi, cộng thêm đúng lúc bổn tướng đang ngứa tay, nên tát một cái vào mặt ngươi cho đỡ ngứa đấy mà, thế nào, có ý kiến gì không???”

Lý Nguyên Bá vừa vỗ vỗ đôi tay vừa mỉn cười tuôn ra câu trả lời.

Mẹ kiếp, cái lý do quỷ quái khốn khiếp gì thế này, đúng là ức hiếp người hiền lành, chất phác quá đáng mà ~~~!!!

Nghe xong câu trả lời của Lý Nguyên Bá, Lý Nhị Cẩu giận tới nỗi muốn ngất xỉu tại chỗ.

“ dạ, không, không dám …..” “ vậy còn không mau mau cút xéo đi, còn định ở lại đợi bổn tướng mời ăn tối nữa sao???” “ dạ, dạ, cút, cút xéo ngay ạ, huhu ~~~~~~~~~~~!!!” “ đại, đại ca, chờ, chờ với ~~~!!” “ ai, làm ơn kéo, kéo tôi với ~~~!” “ hu hu, đừng, đừng bỏ rơi tôi lại ~~!!!”

Lý Nhị Cẩu vừa bỏ chạy, đám tiểu đệ cũng theo chân nửa lăn nửa bò khóc lóc gào thét bỏ chạy khỏi hiện trường, sợ nán lại thêm vài giây nữa không biết phải hứng chịu cực hình bởi tên ác ma đáng sợ kia như thế nào đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.