Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 407: Trần tiên sinh vs Lý Nguyên Bá



“ cẩu tặc, còn không mau cút ra đây chịu chết ~~~~~~!!!”

Ngay trên không trung cửa tiệm mà Lý Nhị Cẩu và đám thuộc hạ tiểu đệ của hắn bị hành tới nỗi thân tàn ma dại, Trần tiên sinh đã có mặt tại hiện trường  treo mình lơ lửng trên không trung để chứng tỏ cảnh giới nguyên thần của bản thân, mang theo vẻ mặt đầy phẫn nộ và hùng hồn lớn tiếng gào thét chửi hét.

Khí thế của kẻ mạnh nguyên thần quả thật không thể xem thường được, chỉ đơn giản một tiếng thét thôi đã khiến mặt đất như muốn rung chuyển, nhất thời tiếng gào thét đầy kinh hãi phát ra từ khu cư dân lân cận vang trời.

“ con chó nào đang sủa bậy thế hả??? Lão gia gia tới đây ~~~~~~~~!!!”

Ngay sau tiếng gào thét của Trần tiên sinh, phía bên trong cửa tiệm lập tức vang lên tiếng đáp trả, câu đáp trả đầy cay độc của Lý Nguyên Bá khiến Trần tiên sinh suýt chút phun máu rơi từ trên không trung xuống đất vì phẫn nộ.

Đã bao lâu rồi, kể từ khi đột phá tới cảnh giới nguyên thần, chưa từng có ai dám nói với mình với cái khẩu khí đáng chết như thế này. Sỉ nhục tuyệt đối là một sỉ nhục không thể tha thứ được.

“ AAAAAAAAAAA, Băng Hoa Kết Tinh Chưởng, chết chết chết ~~~~~~!!!”

Trần tiên sinh như mất hết bình tĩnh, trực tiếp một chưởng ấn thẳng về phía cửa tiệm như vẻ muốn xóa sổ san bằng tất cả mọi thứ ở trước mặt vậy.

“ hừ ~~~!! Trò trẻ con ~~~~~!!!”

Giọng nói đầy mỉa mai của Lý Nguyên Bá lần nữa vang lên, kèm theo sau đó là một bóng người gầy ốm như ma đói nhưng vác theo một cây chùy khổng lồ từ trong cửa tiệm phóng ra lao thẳng về phía trận mưa băng tinh như hàng trăm hàng ngàn cây kim sắc nhọn nhưng có thể tích gần bằng bắp tay của một người đàn ông trưởng thành đang bắn xuống.

Băng ~~~ băng ~~~~ băng ~~~~..........!!

Phá Thiên Chùy như không tý trọng lực trong tay của Lý Nguyên Bá, hai tay nắm chặt cán chùy vẫy múa như chong chóng, dễ dàng đánh tan nát băng tinh đang bắn xuống.

“ hùng hổ thế đủ rồi, ăn một chùy của gia gia đây ~~~~~~~~~~!!!” “ biến ~~~~~~~~~~~~!!!”

Boongggggg ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Bàn tay tạo thành chưởng của Trần tiên sinh va đập và đầu chùy của Lý Nguyên Bá, Lý Nguyên Bá tỏ ra “ thất thế” bị “ đẩy lùi” về phía, còn Trần tiên sinh vẫn hiên ngang treo lơ lửng ngay tại chỗ.

Trông thì có vẻ như Lý Nguyên Bá đang thất thế hoàn toàn, nhưng nếu như để ý kỹ, sẽ phát hiện cánh tay của Trần tiên sinh lúc này đang run rẩy liên hồi, nhưng nhanh chóng được lão che giấu đi.

“ Dũng gia, chính là tên khốn trời đánh đó ~~~~~!!!”

Lý Nhị Cẩu đứng ngay bên cạnh Thẩm Đại Dũng, phóng ánh mắt đầy cay độc và căm thù về phía Lý Nguyên Bá, nghiến răng nghiến lợi nói.

“ chính, chính là tên, tên này????” Nhìn thấy dáng vẻ như con quỷ dữ tu đa trong trạng thái chiến đấu của Lý Nguyên Bá, Thẩm Đại Dũng không kìm được toàn thân run rẩy sởn cả tóc gáy, hai chân không ngừng giật lùi về phía sau như muốn trốn tránh ra càng xa càng tốt vậy.

“ Dũng gia ~~~ Dũng gia ~~~~!!” “ hả? Cái gì??? Làm gì mà la hét ầm lên thế kia??”

Nhìn thấy Thẩm Đại Dũng hoảng sợ trước Lý Nguyên Bá, Lý Nhị Cẩu không ngừng lên tiếng gọi tên trấn an đối phương, Thẩm Đại Dũng cũng nhanh chóng từ trong cơn hoang mang bừng tỉnh lại, lại cảm thấy mất mặt với hành vi sợ hãi của mình, lập tức che giấu đi bằng cách quay sang Lý Nhị Cẩu nạt nộ một tiếng.

Đột nhiên bị chửi thẳng vào mặt, Lý Nhị Cẩu dám giận không dám nói, mọi thù hận đều chuyển hết vào Lý Nguyên Bá ở phía xa, trong lòng không ngừng cổ vũ cho Trần tiên sinh mau chóng phang thây xẻ thịt tên khốn trời đánh đó ra ngay tức khắc.

Sau pha va chạm, Trần tiên sinh lập tức chuyển thái độ tự tin khi dễ kẻ địch thành sự thận trọng hiếm có.

Tuy khí thế trên người đối phương phát tán ra chỉ tương đương với nguyên thần tầng thứ 2, nhưng sát khí đáng sợ của đối phương có phần áp chế bản thân và gia tăng không ít lợi thế khi giao chiến. Tuy bản thân có thực lực lớn mạnh hơn đối phương, nhưng muốn giành được phần thắng cuối cùng tuyệt đối không đơn giản như suy nghĩ trước đó của mình.

“ lão già gần đất xa trời, lúc nãy chính ngươi hùng hổ kêu gọi lão gia gia ta đúng không?? Giờ lão gia gia ta ở đây nay, ngươi định làm gì lão gia gia nào???”

Lý Nguyên Bá vốn dĩ đang bực bội khó chịu khi phải nghe theo lời dặn của Bàng Thống kìm nén thực lực của bản thân, đặc biệt là trong lúc va chạm với lão già ở trước mặt, có sức mà không được bung còn phải giả vờ bị đối phương đánh đẩy lùi quả thật là khó chịu quá đi, lúc này chỉ còn cách chiếm lại lợi thế bằng khẩu chiến cho bổ tức.

“ oắt con vô lễ ~~~!!! Để lão phu dạy ngươi cách kính trọng người già, Băng Cầu Phá Thiên Địa, đỡ này ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Trần tiên sinh nhìn nhận thực lực của Lý Nguyên Bá nhưng không đồng nghĩa chấp nhận để đối phương dám cả gan mạt sát mình, hai tay giơ cao lên quá đầu, ngay phía trên hai lòng bàn tay lập tức xuất hiện một quả cầu năng lượng tựa như một quả cầu thủy tinh trong suốt đang không ngừng tụ tập thiên địa linh khí ở xung quanh và phình to với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Băng Cầu có thể tích gần bằng nửa sân bóng đá hình thành trong nháy mắt và được Trần tiên sinh từ trên cao ném thẳng xuống vị trí Lý Nguyên Bá đang đứng ngay phía trước cửa tiệm.

Lý Nguyên Bá mà không thể hứng đỡ nổi quả cầu băng khổng lồ này, không chỉ hắn, ngay cả cửa tiệm ở phía sau cũng sẽ bị san bằng xóa sổ trong nháy mắt cho mà xem.

Không chỉ Lý Nguyên Bá và cửa tiệm phía sau, ngay cả các tòa kiến trúc ở khu vực xung quanh cũng chịu ảnh hưởng không ít, thậm chí có dấu hiệu bị vỡ nát bất kỳ lúc nào bởi áp lực kinh hoàng do quả cầu băng phát tán ra khi lao xuống mặt đất.

Thẩm Đại Hải và Lý Nhị Cẩu cùng đám thuộc hạ tiểu đệ đi theo đã kêu cha khóc mẹ bỏ chạy ra xa, hai tay ôm đầu nằm ngã sấp mặt xuống đất, toàn thân run rẩy sợ hãi, thậm chí có người còn tè hết ra cả quần nữa kìa.

Mẹ kiếp, biết thế ở nhà hưởng thụ mấy em xinh tươi không khỏe, tự nhiên hứng lên chạy tới hiện trường quan chiến làm con khỉ khô gì, giờ thì tốt rồi, không cẩn thận không chừng phải trả giá bằng cái mạng sống của mình nữa là.

Đúng là tính hiếu kỳ tò mò hại chết người mà!!!

Tiếng kêu gào khóc thét vang trời, tất cả mọi ánh mắt của các thế lực trong Sơn Hải thành nhất thời đều đổ dồn hết về phía bên này.

“ Định hù dọa lão gia gia bằng quả bong bóng như trò hề đó sao?? Nực cười, biến đi cho khuất mắt ta ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Lý Nguyên Bá hai tay nắm chặt Phá Thiên Chùy, cơ thể lao thẳng về phía quả cầu băng khổng lồ đang lao xuống, tạo ra tư thế như đánh bóng chày, một chùy đánh thẳng vào đáy băng cầu.

Booooonngggg ~~~~!!!” “ cái gì ~~~!! Không thể nào …. Ta tránh ~~~~~~~~!!!” Vù ~~~~~~~~~~~~~~~!!! Crack ~~~ crack ~~~~ crack ~~~~ ………!!!

Cầu băng trực tiếp bị đánh bay ngược trở lại lên không trung, Trần tiên sinh há hốc giương to đôi mắt đầy đầy khó tin nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên Bá đang cười lạnh chế giễu ở phía xa sau khi né người sang một bên nhường qua quả cầu băng bay xước qua.

Chỉ đơn giản một cú quét đã hóa giải đòn tấn công uy lực mạnh nhất nhì của mình, rốt cuộc đối phương là yêu quái phương nào thế này.

“ Mưa, mưa đá, chạy, chạy mau ~~~~~~~~~~~~!!!” “ mẹ kiếp, tránh, tránh ra để ta chạy coi nào ~~~~!!” “ úi da, đau, đau, u đầu ta rồi  …..~~~!!”

Cầu băng vỡ tung trên không trung, hình thành trận mưa đá trăm năm hiếm gặp đổ ập thẳng xuống Sơn Hải thành, khiến không ít tòa kiến trúc nhà cửa, thậm chí cả người và súc vật khốn khổ cùng cực.

‘ Bàng tiên sinh, không phải chúng ta sẽ chủ động quy hàng Thẩm Đại Dũng sao?? Lý huynh đệ cương với đối phương như thế này, không sợ…..”

“ Xích gia chủ hãy yên tâm, tại hạ đã dặn dò Nguyên Bá cẩn thận rồi. Quy hàng thì chắc chắn sẽ quy hàng, nhưng ít ra cũng phải cho đối phương thấy rõ thực lực của chúng ta, cho chúng biết rõ chúng ta hoàn toàn có sức phản kháng, tuyệt đối không phải thuộc dạng muốn nhào nắn bóp thế nào cũng được, để đề phòng sau khi quy hàng chúng sẽ được nước làm tới, chèn ép thái quá đối với chúng ta.” Ngưng một hồi, lại nói tiếp: “ vả lại, chúng ta cần phải tạo một cái cớ, một cái lý do để loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực không đáng có của đối phương, dễ dàng chấp nhận sự quy hàng của chúng ta, không phải sao??”

Ẩn núp bên trong cửa tiệm, thông qua một cửa sổ bí mật trong một căn phòng ở tầng cao nhất, Xích Hạo Tín và Bàng Thống đã theo dõi từ lâu, nhìn thấy cả hai tỏ ra cân tài cân sức bất phân thắng bại, Xích Hạo Tín tỏ ra khó hiểu lên tiếng hỏi.

Thông thương khi quy hàng đều thuộc về phe yếu thế, nếu như tương quan thực lực giữa hai bên cân bằng, một bên đột nhiên chủ động quy hàng, chắc chắn sẽ khiến cho bên kia nghi ngờ dụng ý của mình, một khi đối phương nghi ngờ lo sợ, sẽ hoàn toàn không có lợi trong quá trình “ đàm phán để đạt được thỏa thuận” gì cả.

Theo lý thuyết thì đúng là như thế, nhưng hoàn toàn không thích hợp khi áp dụng vào tình huống hiện tại.

Nên nhớ mục đích lần của nhà họ Xích là quy hàng cá nhân Thẩm Đại Dũng chứ không phải nhà họ Thẩm.

Và Thẩm Đại Dũng là ai chứ?? Chỉ là một tên chọc phú mới nổi của nhà họ Thẩm mà thôi. Thử nghĩ xem, một trong tam đại gia tộc hùng mạnh nhất Sơn Hải Thành, đột nhiên trở nên yếu thế, không một chút phản kháng đột nhiên chấp nhận quy hàng một cá nhân có thực lực và thế lực kém xa bản thân, chỉ cần không phải là thằng khờ cũng có thể dễ dàng nhận ra có vấn đề và dụng ý mờ ám gì đó trong vụ quy hàng này rồi.

Cho nên Bàng Thống quyết định không đi theo đường lối thông thường, ngược lại còn chứng tỏ cho kẻ địch thấy rằng thực lực của bản thân hùng mạnh không kém hay thậm chí ngang ngửa lớn mạnh hơn cả đối phương, chỉ là do bị dồn tình thế ép buộc bất khả kháng, nên mới miễn cưỡng quy hàng, từ đó loại bỏ nghi ngờ dụng ý mờ ám khi chủ động lên tiếng quy hàng của mình.

Và tình thế bị ép buộc bất khả kháng đó chính là lo sợ, bất lực trước một cái tên là “Thẩm Thùy Vân” chứ không phải Thẩm Đại Dũng hay là nhà họ Thẩm, và sau khi quy hàng, không có nghĩa là ta yếu thế hơn ngươi để mặc ngươi muốn làm gì thì làm.

Còn vấn đề lo ngại đối phương sau khi thấy rõ thực lực quá lớn mạnh của kẻ quy hàng, lo sợ không kiểm soát được không dám chấp nhận lời quy hàng, Bàng Thống hoàn toàn không lo lắng về điều đó, vì hắn đã chuẩn bị sẵn một lá bài tẩy có khiến đối phương không đủ dũng khí và khí phách để từ chối sự quy hàng của phe mình, mặc dù biết rõ bản thân đang chơi đùa với hổ dữ, nhưng vẫn không đủ sức chống lại sự cám dỗ và sẵn sàng chấp nhận cuộc chơi đầy mạo hiểm này bằng mọi giá.

Cái mà Bàng Thống cần, chỉ là một cái cớ, một cái lý do để hai bên dễ dàng chấp nhận một cuộc quy hàng kỳ quặc diễn ra một cách đột ngột mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.