Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 412: Quyết tâm của Thẩm Đại Dũng



Đánh tráo khái niệm. Đổi trắng thành đen. Vô liêm sỉ tới mức cực độ, kết hợp với nụ cười không một chiếc răng trên hàm với vẻ đầy nham hiểm lúc này của Lý Nhị Cẩu, bất kỳ ai, ở thời đại nào, chỉ cần nhìn sơ qua khuôn mặt lúc này sẽ lập tức không tự chủ gán ngay hai chữ " người xấu" hoặc " tiểu nhân" trên trán của tên khốn này cho mà xem.

Trong mắt của người khác khuôn mặt của Lý Nhị Cẩu không biết như thế nào, nhưng trong mắt của Thẩm Đại Dũng lúc này, khuôn mặt này sao mà ưa nhìn dễ thương thế này nhỉ??

“ Đúng, đúng, có công thì phải thưởng, có công thì phải thưởng, nếu không thì gia chủ làm sao khiến người trong gia tộc nể phục được chứ???”

Thẩm Đại Dũng vô cùng hiển nhiên “hợp thức hóa” lời phân tích của vị quân sư đầu chó thân tín nhất của mình rồi.

Trơ trẽn, đê tiện, tên khốn này đánh tráo khái niệm một cách nhuần nhuyễn như công việc hằng ngày của mình. Nếu như để Thẩm Đại Hải nghe được “ lời phân tích hợp tình hợp lý” của Lý Nhị Cẩu, không một tay vỗ chết tên khốn này cũng bị hắn chọc tức tới nỗi hộc máu ngất xỉu tại chỗ cho mà xem.

“ Dũng gia, chẳng lẽ ngài không có ý định với “chiếc ghế” đó thật sao??” Nhìn thấy Thẩm Đại Dũng đã hoàn toàn bị mình thuyết phục, vẫn cảm thấy không vừa lòng, Lý Nhị Cẩu quyết định đi sâu thêm vào trong vấn đề nữa.

“ Không phải ta không muốn, mà là vì ……” Bị hỏi tới vấn đề vô cùng không muốn đối diện, Thẩm Đại Dũng không kìm được lắc đầu thở dài một tiếng, tỏ ra bất cam nói: “ thực lực và thế lực của mình, lão phu tự biết rõ, nếu như so với thế lực và tài năng của gia chủ, cho dù lão phu nhận được sự hỗ trợ và giúp đỡ của tất cả mọi người, cũng không tài nào sánh bằng. Tài năng và sự đáng sợ của gia chủ như thế nào, ngươi là người mới tới nên không biết, nhưng lão phu biết rõ, nếu như chưa dám đảo bảm cầm chắc phần thắng trong tay, lão phu tuyệt đối không dám có những suy nghĩ không đáng có như thế kia.”

Mỗi lần nghĩ tới thủ đoạn của Thẩm Đại Hải khi đối xử với những người bị gán cho cái tội “ phản nghịch”, Thẩm Đại Dũng không kìm được run bắn người lên chảy cả mồ hôi lạnh.

Lão thề có đánh chết cũng tuyệt đối không để bản thân phải hứng chịu những cực hình mà đám người bị cho là phản nghịch phải hứng chịu mà lão từng chứng kiến trước đó.

quan trọng nhất là, tuy đầu óc của Thẩm Đại Dũng tuy đơn giản một chút, nhưng không phải thằng khờ thằng ngu, đám thuộc hạ lâu la dưới quyền thuộc nhóm người thế nào, lão tất nhiên là hiểu rõ.

bảo chúng đi phá làng phá xóm cướp của còn may ra, chứ bảo chúng đối diện với biệt đột cận vệ hùnh mạnh mà gia chủ đang nắm trong tay, chỉ sợ người ta một cái xung phong thôi cũng đủ đánh tan nát cái lũ bất tài vô dụng chẳng khác nào đám cướp núi này rồi.

Dựa vào đám người này đảo chánh??? Thẩm Đại Dũng có trăm cái mạng cũng không đủ chết nữa là. Chỉ sợ trong thời khắc quan trọng nhất, lũ khốn này chính là lũ quay đầu bỏ chạy đầu tiên cũng không chừng.

Không trông nhờ được đâu. họa may chỉ còn duy nhất một người còn có thể tin tưởng, giao phó cái lưng cho đối phương, chính là Lý Nhị Cẩu ở trước mặt kia kìa.

nghĩ tới điều đó, Thẩm Đại Dũng không kìm được phóng ánh mắt đầy " trìu mến" về phía Lý Nhị Cẩu, khiến hắn không kìm được run bắt người lên vì sợ hãi.

Mẹ kiếp, chẳng lẽ Dũng gia trong thời gian này hưởng thụ chán phụ nữ rồi, nên bắt đầu chuyển sang có hứng thú với........

Nếu như Dũng gia lên tiếng yêu cầu, mình nên chấp nhận hay từ chối nhỉ???

Trong đầu không kìm được bắt đầu xuất hiện vô số cảnh tượng hình ảnh " xếp hình" giữa hai thằng đàn ông trên một chiếc giường, Lý Nhị Cẩu chảy đầy mồ hôi lạnh.

Tất nhiên, chuyện đó bỏ sang một bên tính sau, liên quan tới tương lai địa vị tiền tài và cả quyền lực của mình, Lý Nhị Cẩu tuyệt đối không cam tâm bỏ cuộc như thế, cắn răng nói: “ Nhà họ Xích không phải hứa rằng sẽ giúp Dũng gia nếu như ngài …..”

“ Hừ, nói thì nói thế nào mà chả được. Chỉ sợ tới lúc vào thời khắc quan trọng nhất, lũ người họ Xích đó đã bỏ chạy mất dép, mặc kệ lão phu sống chết ra sao thì ra rồi.”

“ nhưng mà ….”

“ không nhưng nhị gì cả, khi chưa thể xác định và đảm bảo nắm chắc phần thắng, chỉ đơn giản một lời hứa hẹn không có gì để bảo đảm của Xích gia, lão phu tuyệt đối không bao giờ có những suy nghĩ không đáng có đó đâu.”

“ nếu như thêm sự trợ giúp của lão phu, không biết Dũng gia có đủ can đảm chơi liều thử một phen không nhỉ???” “ Hả, tiên sinh, ý của người là ……”

Trong lúc Thẩm Đại Dũng tỏ ra quyết tâm từ chối mọi nỗ lực của Lý Nhị Cẩu, Trần tiên sinh đứng chờ đợi vểnh tai lên nghe ngóng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, khiến cả hai không kìm được kêu thót lên vì kinh ngạc.

Thì ra là trong thời gian làm khách trong Thẩm phủ, Trần tiên sinh đã dần quen với cuộc sống an nhàn dâng tới tận miệng để ăn, quần áo đưa tới tận người để khoác vào rồi. Hằng tháng đều đặn nhận được " cống nạp” tài nguyên tu luyện từ Thẩm Đại Dũng, không cần phải qua cuộc sống cam khổ cùng cực tranh giành lấy từ bó linh thảo, từng viên đan dược với các đối thủ lạ mặt như trước kia nữa, cuộc sống như thế mới an nhàn thảnh thơi và hạnh phúc biết dường nào.

Tuy hàng tháng Thẩm Đại Dũng không thiếu tài nguyên tu luyện dâng lên cho mình, nhưng nói cho cùng, Thẩm Đại Dũng cũng chỉ là một tên trưởng lão hữu danh vô thực dựa hơi con gái mình mà thôi. Bộ không thấy tên khốn này chấp nhận hứng chịu biết bao ác cảm, thù hận, chỉ trích và nguyền rủa của những kẻ bị hắn bốc lột, sống nhờ vào tiền bảo kê thu hàng quý sao??

Đủ hiểu thực tế số tài nguyên mà Trần tiên sinh thu được tuy không thiếu, nhưng nhiều thì tuyệt đối không có, nếu như không muốn nói là không đủ.

Lẽ ra một người ngoài như Trần tiên sinh, cộng thêm thái độ cao cao tại thượng của một kẻ mạnh nguyên thần, tuyệt đối không thèm tham gia vào những cuộc nội đấu vớ vẫn của một gia tộc tầm trung như thế này. Nhưng ai biểu địa vị và quyền lợi của Thẩm Đại Dũng gắn liền và ảnh hưởng tới trực tiếp lợi ích của bản thân chứ?? Vậy thì không thể ngó lơ không nhúng tay vào được rồi.

Chỉ cần Thẩm Đại Dũng ngồi lên chiếc ghế gia chủ, với thái độ mà đối phương đối xử với mình từ trước tới giờ, còn lo sợ bản thân không được hưởng lợi nhiều hơn gấp nhiều lần so với thời điểm hiện tại sao???

Với một trọc phú mới nổi như Thẩm Đại Dũng, thiếu hụt nhất hiện giờ chính là những nhân tố chủ chốt quan trọng ủng hộ và giúp đỡ, và Trần tiên sinh tự nhận mình chính là nhân tố như thế, đối phương nào dám ngó lơ xem nhẹ, cho dù sau này đã ngồi lên chiếc ghế gia chủ đi nữa, càng phải dựa dẫm nhiều hơn vào mình để giúp đối phương trấn áp những mầm móng nổi loạn âm thầm trong gia tộc, không phải sao??

Nếu như là ngày thường, Trần tiên sinh tuyệt đối không bao giờ chủ động nói thẳng quan điểm của mình, vì cho rằng không đáng để lão mạo hiểm.

Nhưng hiện giờ thì khác, như Lý Nhị Cẩu nói, cơ hội ngàn năm có một trời ban cho khi nhà họ Xích đã lên tiếng ủng hộ, nếu không nắm bắt lấy sẽ bị trời đánh đấy.

Còn việc lo sợ Xích gia nuốt lời, trong thời khắc quan trọng bỏ chạy mất dép, Trần tiên sinh không có suy nghĩ nông cạn như Thẩm Đại Dũng. Với lá bùa bảo hộ cực mạnh như Thẩm Thùy Vân đứng ở phía sau, có cho vàng nhà họ Xích cũng không dám nuốt lời chơi xỏ Thẩm Đại Dũng nữa là.

bộ không sợ mọi chuyện bại lộ, Thẩm Thùy Vân quay sang trút cơn thịnh nộ vào cái tên " đồng đội" trời đánh dám bỏ rơi ông già mình lúc hoạn nạn sao??

“ Dũng gia, còn do dự gì nữa?? Ngay cả một vị đại năng như Trần tiên sinh cũng đứng về phía chúng ta, cộng thêm anh em phía dưới đồng lòng, ngoài ra còn nhận được sự ủng hộ của một thế lực không thua kém Thẩm gia của chúng ta là bao, nếu như không nắm bắt lấy cơ hội, sẽ ân hận suốt đời đấy ~~~!!!”

Lý Nhị Cẩu phấn khích nhảy cẫng lên, tất nhiên là không thể phụ lòng “ hợp tác” đầy đúng lúc đúng thời của Trần tiên sinh rồi.

“ Trần tiên sinh, có thật là ngài ….” Thẩm Đại Dũng vẫn có chút không tin run giọng hỏi khẳng định.

Mẹ kiếp, nếu như không phải không có lựa chọn, có đánh chết cũng không thèm hợp tác với tên lỗ phu tham mà không có gan, làm việc lớn mà sợ chết như tên Thẩm Đại Dũng này.

ngay cả một tên đầu đường xóm chợ như Lý Nhị Cẩu còn có can đảm và tầm nhìn hơn tên lỗ phu vô dụng này gấp nhiều lần nữa là.

Khẽ ngật đầu một cái để làm hài lòng tên ngu xuẩn ở trước mặt, Trần tiên sinh quay đầu nhìn sang hướng khác không thèm quan tâm tới đối phương nữa.

“ hahahaha, ý trời, chắc chắn là ý trời muốn lão phu phải ngồi vào vị trí đó rồi.” Thẩm Đại Dũng sau một hồi ngẩng cao đầu cười lớn như thằng điên, đôi mắt đầy chiến ý nhìn chằm chằm vào Lý Nhị Cẩu nói: “ Nhị Cẩu, tập hợp toàn bộ lực lượng của chúng ta, chúng ta trực tiếp xông thẳng vào Thẩm phủ “ yêu cầu” gia, à không, yêu cầu Thẩm Đại Hải nhường ngôi.”

“ tuân lệnh thưa Dũng gia, à không, phải nói là thưa tân gia chủ mới đúng chứ, hì hì.” “ tân gia chủ, tân gia chủ!!! lão phu thích cách xưng hô này, hahahaha ~~~~~!!!”

Trần tiên sinh dùng ánh mắt như nhìn thằng khờ phóng về phía hai tên ngốc đang “ tự sướng” ở phía xa, có chút muốn quay người bỏ đi ngay tức khắc.

Mẹ kiếp, hợp tác với lũ ngốc này, không chừng bị chúng liên lụy mang họa vào thân cũng không chừng, có nên suy nghĩ lại không nhỉ???

“ khoan, xin hãy khoan đã thưa Dũng gia, xin nghe Xích mẫu nói một câu.” “ ồ, Xích gia chủ có gì muốn nói mời nói ạ.”

Nhìn thấy hai tên ngốc hùng hổ đòi dẫn quân trực tiếp xông thẳng về Thẩm phủ để ép cung, Xích Hạo Tín cũng có chung một cảm giác với Trần tiên sinh rằng tốt nhất nên tránh xa lũ ngu xuẩn này càng sớm càng tốt.

Nhưng đã xác định hợp tác, không thể nói chấm dứt là chấm dứt, không muốn là không muốn được, đành phải cắn răng lên tiếng khuyên can.

“ Tuy Dũng gia nhận được sự ủng hộ và trợ giúp của Trần tiên sinh, nhưng dù sao thì Thẩm Đại Hải cũng là gia chủ đương thời của Thẩm gia, không chỉ nhận được sự ủng hộ và tín nhiệm tuyệt đối trong gia tộc, quan trọng nhất là, phàm là gia chủ của gia tộc cho dù là cấp thấp hay cấp cao, ít nhiều đều nắm giữ một vài át chủ bài trong tay, chúng ta chưa nắm rõ tình hình của đối phương đã đâm đầu vào chốn nguy hiểm tuyệt đối không phải là ý hay, mong Dũng gia suy xét cho ạ.”

Xích Hạo Tín không thể không tốn nước bọt để giải thích cho hai tên ngốc đã bị nóng đầu ở trước mặt, lo sợ chúng chơi thật không biết trời cao đất rộng trực tiếp dẫn quân đi đấu với Thẩm Đại Hải thì khổ.

Bộ anh tưởng muốn tạo phản chỉ cần hô hào khẩu hiệu vài câu, sau đó dẫn theo một đám lâu la âm binh xông vào tổng hành dinh của người ta ép cung là xong chuyện sao?? Nếu đơn giản như thế thì các gia tộc lớn nhỏ trên đại lục Huyền Thiên một ngày phải đổi chủ biết bao nhiêu lần rồi đấy.

Bộ anh tưởng chỉ riêng mình anh có át chủ bài, còn đối thủ chỉ là một tên vô lại bất lực, để mặc anh muốn nhào, muốn nặn, muốn bóp thế nào thì bóp sao?? Không nói tới vô số át chủ bài lớn nhỏ mà gia chủ nắm trong tay, chỉ riêng mỗi kỹ năng huyết tế của gia tộc thôi cũng đủ kẻ địch phải khốn khổ đau đầu, phải suy nghĩ một cách kỹ càng thận trọng mới dám quyết định đánh hay không đánh rồi.

Đường đường gia chủ của một trong tam đại gia tộc Sơn Hải thành, ngay cả Xích Trung Nghĩa cũng đã đạt tới cảnh giới tông sư tầng thứ 8, là người có địa vị ngang hàng thậm chí có phần đáng sợ hơn, thực lực của Thẩm Đại Hải ít nhất cũng phải là tông sư tầng thứ 9 trở lên, cộng thêm huyết tế nếu như kịp thời kích hoạt, đừng nói là Trần tiên sinh, cho dù là Lý Nguyên Bá hay thậm chí là Bàng Thống ra tay, cũng chưa chắc dễ dàng khuất phục được người ta nữa là.

Thẩm Đại Dũng mang theo vẻ mặt ngơ ngác quay sang nhìn về phía Trần tiên sinh như muốn hỏi ý kiến của lão ta.

Trần tiên sinh khẽ díu mày suy nghĩ một hồi, ngật đầu với Thẩm Đại Dũng, ngụ ý nói rằng hãy nghe theo lời khuyên của Xích Hạo Tín.

Lẽ ra Trần tiên sinh cũng có suy nghĩ là dẫn theo Thẩm Đại Dũng trực tiếp xông thẳng vào Thẩm phủ, một tay vỗ chết gia chủ đương thời xong rồi ném tên lỗ phu này ngồi lên chiếc ghế trống, nhưng sau lời giải thích của Xích Hạo Tín, mới bắt đầu nhìn nhận ra rằng tất cả mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ thì phải.

Dù sao thì Trần tiên sinh cũng xuất thân từ một tên tán tu, tuy có chút thực lực, nhưng kinh nghiệm đối phó với gia tộc không nhiều, nếu như không muốn nói là hoàn toàn không có, nên cũng suýt chút đã phạm phải một sai lầm như hai tên ngu xuẩn kia.

Nhưng với đầu óc “ bình thường” như Trần tiên sinh, đã nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình và sửa sai, gợi ý Thẩm Đại Dũng nghe theo lời khuyên của đối phương khi cần thiết.

“ Vậy xin hỏi Xích gia chủ giờ chúng ta cần phải làm sao???”

Trần tiên sinh cũng đã lên tiếng, ngoài ra sau này còn phải nhờ vả nhiều vào “ đồng minh” này, nên Thẩm Đại Dũng cố gắng tỏ vẻ tôn trọng đối phương khẽ chắp tay lên tiếng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.