Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 117: Kỵ Sĩ Công Chúa 11





Cùng với tiếng vang thanh thúy của mảnh sứ rơi xuống đất, một người từ phía sau một cái cây gần đó bước ra, hừ lạnh một tiếng: “Các người nam thanh nữ tú ở nơi này vui vẻ thưởng trà nói chuyện, làm khó ta một đêm đại hàn thế này lại phải giường đơn, gối chiếc muốn ngủ cũng không được.”
Ánh trăng mặc dù mông lung, nhưng vẫn soi rõ cả người lẫn vật dưới mặt đất, hơn nữa còn có ánh sáng từ đèn hỏa đốt trong điện truyền ra, cho nên người tới là ai liền nhận ra rất rõ ràng.
Chính là Đại lý tự khanh Tông Phác.
Hoàng y nữ tử ngẩn ra, thấp giọng nói sao có thể là ngươi, nói xong bước tới, nhìn thấy trên tay nam nhân một mảnh đỏ bừng, còn dính dính một chút lá trà đinh tử.
Tông Phác khẽ liếc nhìn tay mình một cái, hừ nhẹ.
“Đang kỳ quái sao Bát gia có thể để người tùy tiện vào đây, thì ra là ngươi.

Chính là ai bảo ngươi trốn phía sau cái cây này làm chi, đáng đời!” Hoàng y nữ tử mắng, hơi do dự một chút, từ trong lòng ngực lấy ra một cái khăn tay định đưa cho hắn, đã thấyTông Phác đi đến bàn đá phía bên kia.
Bàn đá sáu cạnh, có ba người đang ngồi im ở đó, hắn cũng ngồi xuống một chỗ, bên trái chính là lam y nữ tử, còn bên phải là lục y nữ tử.
Lúc này, lục y nữ tử lại đột nhiên xì một tiếng nở nụ cười: “Ta nói Tông đại nhân, ngài chừng nào thì mới không cần phải ngủ một mình nữa đây? Ngài không thê không thiếp, quý phủ ngay cả nha đầu cũng không có tới một người, có vài phu nhân hảo tâm muốn mai mối giúp ngài ngài cũng cự tuyệt.


Cái này, trước đó ta nghe một số người nhắc tới rồi, nhưng hiện tại đang cân nhắc Tông đại nhân có phải hay không là………đoạn tụ a.”
Mọi người lập tức cười rộ lên.
Tông Phác cũng không nổi giận, ngược lại không chút hoang mang nói: “Tông Phác tất nhiên là không so được với vị gia tử kia của nhà phu nhân, có lắm giai nhân bầu bạn, đến nỗi mỗi đêm đi ngủ đều phải buồn rầu suy nghĩ một hồi xem nên đến phòng ai mà ngủ, có điều, nghe nói người được gia nhân kia sủng nhất vẫn là Đại phu nhân.”
Lục y nữ tử tính tình xưa nay rất ôn hòa, nghe hắn nói như thế, mặc dù là bằng hữu tương giao sâu đậm, nhưng vẫn có chút buồn bực.

Nghe hắn nói xong một câu cuối cùng, nhất thời có khóc cười cũng chẳng được, mà tức giận cũng không xong.
Nam tử đưa tay nắm lấy tay nàng, hớp một ngụm trà, thản nhiên cười nói: “Phu nhân sai rồi, gặp đúng lúc hắn đêm nay cô chẩm khó ngủ, chứ thực ra trước đó khi hắn đến ‘Thiên thượng nhân gian’ cũng có cả đống giai nhân bầu bạn, lúc ấy hắn cũng trái ôm phải ấp như ai thôi.”
“Hắn đến ‘Thiên thượng nhân gian’ sao?”
Hoàng y nữ tử cùng lam y nữ tử sửng sốt, hoàng y nữ tử khẽ vén cái khăn che mặt, phỉ nhổ một ngụm, còn lam y nữ tử thì khẽ nở nụ cười.
“Cái gì mà Tông đại nhân mặt sắt thanh liêm gì chứ, đồn đãi tóm lại cũng chỉ là đồn đãi, không có tí xác thực nào……….”
Thiên thượng nhân gian chính là nơi câu lan nổi danh nhất Triêu Ca.
Trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Tông Phác liền có chút ửng đỏ, liếc ngang nam tử kia một cái, đuôi mắt khẽ lướt qua lam y nữ tử, mới cười nói: “Cái gì gọi là ương cập trì ngư ¹, hôm nay liền cho các ngươi mở mang chút kiến thức một chút đây.

Hôm nay nghĩa phụ của ta mời Cửu gia đến làm khách.”
“Ta lúc đó liền làm người bồi khách của nghĩa phụ.”
“Hạ đại nhân không có nữ nhi ta nghĩ cũng rất mệt đi, phải lấy ngươi ra thay thế.” Nam tử nhướn mày cười.
Tông Phác cũng cười giễu.
Lục y nữ tử khẽ chạm vào tay nam tử, cười nói: “Được rồi, thiếp thân cũng không giận gì, gia cũng đừng chọc tên tiểu lưu manh hắn nữa, hắn sinh ra cũng là người khéo mồm khéo miệng mà.”
Bên cạnh, lam y nữ tử rót cho cho Tông Phác một chén trà, hắn gật đầu cảm tạ, cầm chén trà lên khẽ nghiêng người kính nam tử kia một cái.
Nam tử kia cũng kính lại hắn, cũng không còn cười nữa, nghiêm nét mặt nói: “Lão Tông, lão Cửu cùng nghĩa phụ ngươi đã trao đổi cái gì?”

“Tháng này có gió, gió thổi như vậy, bọn họ còn có thể thương thảo được cái gì? Chuyện hoa tửu của Tông đại nhân chẳng phải cũng bị gia nhân ngài bắt quả tang đó thôi?” Nữ tử áo lam đột nhiên nhợt nhạt cười, hơi hơi vén tay áo thay mọi người rót nước trà: “Ta nghĩ bọn họ chẳng qua là gặp nhau củng cố thêm cảm tình một chút mà thôi.”
Dù sao, Hạ Hải Băng Hạ đại nhân tuy đối với hoàng thượng một mực trung thành tận tâm, nhưng cũng là nghĩa tử của Hạ gia, là đệ đệ của Trang phi, cũng là cửu phụ của Hạ vương.
Tông Phác khẽ gật đầu: “Thanh nhi nói không sai, đúng là như thế, Hạ vương cùng nghĩa phụ ta gặp nhau quả thực không nói gì đến chuyện quốc gia đại sự, chỉ bàn chút chuyện trong nhà.”
Nam tử hơi liễm mi: “Ta mạo muội đoán rằng, Hạ đại nhân gọi lão Tông lên cùng bồi khách, hẳn là cũng có ý tứ gì đó.”
Lục y nữ tử ngờ vực hỏi: “Gia, lời này là ý gì?”
“Tiểu Yêu, ngươi thấy thế nào?” Nam tử cười, lại nhìn về phía hoàng y nữ tử đang hơi hơi trầm mặc.
Hoàng y nữ tử lắc đầu, cười nói: “Cảm ơn nhân gia đã cất nhắc, có điều Tiểu Yêu xưa nay chỉ giỏi trộm đồ vật này nọ, còn đi đoán tâm người thì không có năng lực.”
“Ngươi ném chén trà đi đã.” Tông Phác ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Hoàng y nữ tử liếc hắn một cái, lam y nữ tử liền ghé miệng sát vào bên tai nàng, nhẹ nhàng nói vài câu.
Tông Phác khẩu khí than nhỏ, nói: “Thanh nhi, phải cần ngươi giúp đỡ nàng nữa sao?”
Hoàng y nữ tử cười đến sáng lạn: “Tông Phác, có muốn bổn tiểu thư ném thêm chén trà nữa vào ngươi không?”
Tông Phác cười cười, nhấp một ngụm trà: “Tông mỗ đang rửa tai nghe cao kiến của Nhị tiểu thư.”
Hoàng y nữ tử cười: “Hạ đại nhân tuy là nghĩa tử của Hạ gia, nhưng hoàng thượng là đối với Hạ đại nhân là có ơn tri ngộ, ân cứu mạng; chuyện Hạ đại nhân đối với hoàng thượng trung tâm cũng là chuyện cả triều đình đều rõ, mà cả chuyện Tông Phác mặt sắt, bất luận thân sơ cũng là chuyện trên dưới triều đình đều biết.


Hạ đại nhân gọi Tông Phác lên cùng bồi chính là muốn ám chỉ với Hạ vương rằng, hắn ủng hộ việc Hạ vương kế vị, nhưng vẫn tôn trọng quyết định sau cùng của hoàng thượng.”
Tông Phác gật đầu, nhìn nữ tử áo lam, hoàng y nữ tử mí mắt hạ xuống, cầm lấy ấm thay mọi người rót thêm trà.
Nam tử cùng lục y nữ tử nhẹ nhàng trao đổi một cái ánh mắt, phía dưới bàn, nam tử vỗ vỗ bàn tay của thê tử.
Lục y nữ tử cười, tổng kết nói: “Cho nên, ý tứ của gia vừa rồi là, qua lần gặp gỡ giữa Hạ vương cùng Hạ đại nhân lần này có thể thấy được, Hạ đại nhân thống lĩnh mấy vạn cấm quân thị vệ, nắm giữ trật tự ở kinh đô lẫn những vùng lân cận, hắn sẽ làm một chỗ dựa vững chắc cho Hạ vương, nhưng lại cùng những vị tướng quân khác bất đồng chính là tâm của hắn cũng đồng thời vẫn luôn hướng đến hoàng thượng, mà hiện tại thế lực của Hạ vương tuy lớn mạnh, nhưng tạm thời cũng không coi là mối họa lớn.

Còn riêng thái tử lại khác so với những thân vương còn lại, hắn từ nhỏ đã được hoàng thượng ban cho mấy vạn cấm vệ quân trên tay.”
“Còn có cả Trữ vương nữa, hắn có thể còn có được Tần tướng quân làm hậu thuẫn.” Tông Phác cười nhẹ nói.
Mọi người ngẩn ra, cùng bật cười.
Nam tử lại nói tiếp: “Nhưng theo tình hình hiện tại, muốn lật đổ thái tử quả là ngàn lần vạn lần khó khăn.”
“Cho nên, binh phù tương đương mười vạn đại quân tuyệt đối không được để rơi vào tay hắn.” Tông Phác trầm ngâm nói: “Cân nhắc kỹ mà nói, người được chọn nắm giữ binh phù là ai chắc chắn trong lòng hoàng thượng đã muốn định rồi, nếu không phải là thái tử thì nhất định là Bát gia, nhưng phải giao cho ai, hoàng thượng tựa hồ còn chưa có ấn định.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.