Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 123: Gió Thổi Mưa Giông





Hắn vì sao lại tự nguyện đem vị trí giám quân chuyển giao lại cho thái tử, nàng tổng giác nghĩ bên trong thật sự có nội tình.

Đương nhiên, tin tức từ triều đình truyền đến thật rất khó nói rõ, mà sắp tới sẽ phát sinh chuyện gì nàng còn không biết.
Bảy ngày sau đó trôi qua rất nhanh, mỗi ngày Cảnh Bình đều đem thuốc uống cùng thuốc bôi ngoài da đến cho nàng.

Đúng như hắn nói, ở ngày thứ sáu, thứ bảy tay nàng rốt cũng đã khỏi hẳn.
(cs: Em cam bái hạ phong mong anh Duệ vương nhận em làm đệ tử, em rất muốn học được tay nghề y thuật của anh để hành nghề lang băm ლ(¯ロ¯ლ) Gãy tay chữa bảy ngày đã khỏi sao?)
Bảy ngày trôi qua thật bình thản như nước chảy, chỉ trừ bỏ hai đêm cuối cùng hắn qua đêm trong phòng của nàng.
Còn nhớ rõ đêm đó hắn lại đây, nàng hầu hạ hắn thay y phục, hai người tiếp xúc có hơi thân mật.
Hắn đột nhiên đưa tay xoa mặt của nàng, nàng cứng người lại, có chút hoảng sợ cùng khẩn trương.
Hắn dường như cảm nhận được, lạnh lùng cười nói, Lang phi dung mạo xinh đẹp, còn Bích Thủy so với ngươi hầu hạ chu đáo, bổn vương thế nào còn cần chạm đến ngươi?
Hắn không có bắt nàng phải làm tròn bổn phận của thê tử.

Ở trên giường, hắn với nàng luôn đắp chung một cái chăn, nằm cách nhau một quãng khá xa, xong rồi cả hai đều ngủ thẳng cho đến khi hắn lâm triều.
Nửa đêm, nàng tuy có do dự một chút nhưng vẫn là ngồi dậy thay hắn đắp chăn.

Mặc dù nàng biết nội lực của hắn thâm hậu cho nên sẽ không có chuyện hắn nhiễm phải phong hàn, nhưng tay của hắn lại cứ luôn để bên ngoài, nàng…….Tần Ca cũng có cái thói quen này.

Lúc nàng bắt đầu quen Tần Ca, nàng cũng thường hay giúp hắn đắp chăn như thế này, sau lại không biết từ lúc nào, lại lặng lẽ đổi thành Tần Ca đắp chăn cho nàng.


Tần Ca nói, Hải Lam, em ngủ đạp chăn còn nhiều hơn cả anh.
Trừ bỏ hai buổi tối cuối đó, còn lại những ngày khác hắn đều ngủ lại trong phòng của Lang Lâm Linh.
Nàng hiểu được như thế là ban ân mưa móc đồng đều, tối thiểu trong mắt hoàng đế nhìn thấy sẽ là: nhìn chung Duệ vương đối với Lang phi rất sủng ái, nhưng đối với nàng cũng vẫn rất cưng chiều.
Chính ngọ ngày mai, cả cung phi và các hoàng tử, triều thần sẽ theo hoàng đế xuất hành đến bãi săn bắn.

Duệ vương cùng thái tử và Hạ Băng chịu trách nhiệm bố trí giám quân cho nên đã bị hoàng đế triệu vào cung bàn kế hoạch.

Duệ vương đi đến buổi tối mới trở về, sau đó rất nhanh lại cùng Lang Lâm Linh ra ngoài, nghe nói là đến phủ Hiền vương thăm Hiền vương.
Khoảng cách giữa hai cái phòng ngủ quá gần, mà ban đêm lại rất yên tĩnh, cho nên nàng có thể nghe được động tĩnh của phòng kế bên.

Lúc này đã là canh hai, mà hai người kia vẫn chưa về, bệnh của Hiền vương có vẻ không được ổn lắm.
Nàng không phải cố ý đi dòm ngó cái gì, chỉ tại trong lòng không hiểu sao cứ có loại cảm giác bất an, kiểu như gió thổi mưa giông trước cơn bão, dường như sẽ đến trong đêm nay.
Tinh thần vô cùng căng thẳng.
*****
Hiền vương phủ.
Thanh kiếm xé nát không khí.
Chớ nói đến phu thê Duệ vương cùng Lang Tương, mà ngay cả hoàng hậu đến tận lúc này còn chưa chịu hồi cung.

Lang tướng quân không có ở đây, bởi vì mấy ngày trước đã cùng Tần tướng quân quay về trấn thủ biên cương.
“Biểu ca, huynh điên rồi!” Lang Lâm Linh cười lạnh: “Huynh nói phu quân của muội cấu kết với thái tử? Huynh đã quên chuyện ám sát lần trước hắn còn ra mặt vì huynh mà nghĩ kế sách sao?”
Hai huynh muội bọn họ từ trước tới nay tình cảm vốn rất thân thiết, nàng cũng vì án ám sát thái tử mà lo lắng cho Hiền vương, lại cũng vì chuyện hắn mất đi một cánh tay mà đau lòng.


Có điều trong lòng cũng nghĩ, Hiền vương bị phế một tay cũng không hẳn là chuyện không tốt, bởi vì kể từ lúc đó Hiền vương coi như vô vọng, tổ phụ cùng phụ thân sẽ không cần để ý đến nét mặt của cô mẫu mà dốc toàn lực ra giúp đỡ Duệ vương.
Hiền vương liếc mắt nhìn cánh tay trái tàn phế của chính mình đã bị chặt đứt mạch chủ, âm trầm nhìn Duệ vương từ nãy giờ vẫn không nói một lời nào, hắn cũng cười lạnh: “Bát đệ, cũng không phải đại ca muốn vu oan cho ngươi, nhưng rõ ràng phụ hoàng đã đem vị trí giám quân giao cho ngươi, vậy mà ngươi lại đem nó tặng lại cho Thượng Quan Kinh Hạo! Cái này không phải là muốn phục tùng theo hắn hay sao! Ngươi biết rõ vị trí đắc lực của ngươi hiện tại trước mặt phụ hoàng, về sau trợ giúp ta Đông Sơn tái khởi sức mạnh lại càng lớn, mà việc ngươi làm lúc này không phải là khiến đại ca của ngươi thất vọng quá sao?”
Lang hoàng hậu mặt mày cũng trầm xuống, cũng mang chút oán hận.
Nhưng Lang Tương ngược lại hơi trầm mặc, nói: “Kinh Hồng, việc này ngươi giải thích thế nào?”
Trong lòng của Lang Lâm Linh cũng khẩn trương, dù sao Lang Tương cũng chỉ có một người con gái là Lang hậu, mà Lang tướng quân cũng chỉ có một vị muội muội này, cho nên từ nhỏ đã hết mực yêu thương Lang hậu và Hiền vương.
Nàng tuy biết Duệ vương cơ trí, hắn đem vị trí giám quân nhượng lại cho thái tử tất cũng có cân nhắc của hắn, nhưng nàng lo chính là, dù sao hắn cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi, vẫn còn quá trẻ, nếu lúc này hắn cùng mẫu tử Lang hậu nảy sinh hiềm khích, hoặc là khiến cho Hiền vương nảy sinh cố kỵ đối với hắn thì…..

Cứ cho là sau này hắn sẽ dựa vào thái tử hoặc là muốn biến thế lực Lang gia thành của mình, tương lai còn muốn Lang Tương và Lang tướng quân hỗ trợ, nhưng lúc đó nếu bị mẫu tử Lang hậu làm khó làm dễ, chỉ sợ là cực kỳ phiền toái cho hắn.
Mặc dù nàng hy vọng Duệ vương mau chóng đem thế lực Lang gia nắm giữ trong lòng bàn tay, nhưng hiện giờ muốn gấp cũng không được, chỉ có thể đợi cho Hiền vương nhận rõ chính bản thân mình đã vô vọng, hoàn toàn hết hy vọng về sau có thể Đông Sơn tái khởi.
Nàng còn đang lo lắng suy nghĩ, Duệ vương lại đột nhiên vỗ nhè nhẹ lên tay nàng, nói: “Lang gia, đại ca, có một người Kinh Hồng muốn để hai người gặp mặt một lát.”
Mọi người còn đang hồ nghi, Hiền vương mi phong khẽ nhíu lại, lạnh lùng nói, gọi người đó vào.

Hắn nói xong lại nói Lang hậu trước tiên tạm lánh vào nội đường đi đã.
Duệ vương nhìn lão Thiết một cái, lão Thiết đang theo hầu một bên lập tức ra ngoài gọi người.
Nhìn thấy người kia xuất hiện, trong phòng ai nấy cũng kinh hãi.
Người này chính là Đại lý tự khanh Tông Phác.
Tông Phác cùng mọi người làm cái lễ, sau đó mở miệng nói: “Đêm nay, Tông mỗ đến đây chỉ với một mục đích duy nhất, chính là hướng Tương gia cùng Hiền vương đem bản định án ám sát ra giải thích một phen.”
Hiền vương biến sắc.
Tông Phác thản nhiên nói: “Hiền vương đừng lo lắng, Tông mỗ chịu trách nhiệm án ám sát cho nên biết rõ, hoàng thượng đã có ý phong tỏa tin tức, muốn bảo tồn danh dự của Hiền vương, những người trong triều biết được chuyện này cũng không nhiều lắm.”

Lang Tương mặt mày thâm ngưng: “Tông đại nhân nói đến để giải thích bản định án ám sát, thật không biết là như thế nào, mong đại nhân chỉ giáo cho?”
Tông Phác khẽ thở dài, đem thanh âm giảm thấp xuống vài phần: “Sau khi có bản định án, thái tử từng nói muốn Tông mỗ cứ hành xử đúng theo quốc pháp, đem Hiền vương ra trị tội.

Tông mỗ thân là Đại lý tự khanh, khi xử lý án thì không thể làm việc thiên tư, nhưng trước đó, Tông mỗ cùng Bát gia vì có chung sở thích yêu cây cỏ cho nên cũng có giao tình, biết được Duệ vương cùng Lang phi thành thân, Duệ vương với Hiền vương lúc này thân càng thêm thân.”
“Vì vậy liền đem sự việc này trước tiên giữ kín, sau đó báo lại cho Bát gia.

Bát gia lúc đó mới khẩn trương đến gặp thái tử cầu tình, thái tử biết hoàng thượng gần đây rất coi trọng Bát gia, cho nên cũng phỏng đoán vị trí giám quân này hoàng thượng sẽ giao lại cho hắn.

Thái tử lúc ấy mới lợi dụng chuyện này mà cùng Bát gia làm một cuộc trao đổi, nếu hoàng thượng quả thực đem vị trí giám quân giao cho Bát gia, Bát gia phải đem vị trí đó nhượng lại cho thái tử, nếu vậy thái tử sẽ không truy cứu chuyện này.”
Hắn dứt lời, ôm quyền nói: “Bát gia, ta và ngươi tuy có giao tình, nhưng hôm nay Tông mỗ tới đây giải thích giúp ngươi cũng đã là chạm tới giới hạn của mình, vạn lần không thể giúp đỡ hơn được nữa.

Nghĩa phụ của Tông mỗ là cửu phụ của Cửu gia, Tông mỗ mặc dù không kết bè kết cánh nhưng tình nghĩa vẫn phải có niệm.

Lão Tương gia, Hiền vương, Tông Phác xin cáo từ.”
Đợi đến khi Tông Phác đi xa, Lang hậu mới từ phía nội đường đi ra, cắn răng nói: “Thật không ngờ Thượng Quan Kinh Hạo lại ác độc đến như thế!” (cs: Có chút cảm thán cho thái tử ==” )
Lang Tương khẽ thở dài: “Tông Phác hắn vốn mặt sắt vô tình, từ trước tới nay làm việc luôn tuân theo quốc pháp, tuy hắn là nghĩa tử của Hạ Hải Băng, nhưng hắn vẫn cự tuyệt chuyện giúp đỡ Hạ vương.

Hắn mặc dù trẻ tuổi nhưng lại được hoàng thượng giao phó trọng chức Đại lý tự khanh, nghe trong lời nói của hắn vừa rồi dường như không phải nói dối.

Thật đúng là làm khó Kinh Hồng phải một phen giúp đỡ.”
Hiền vương đi đến trước mặt Duệ vương, cười khổ: “Bát đệ, đại ca chịu ơn ngươi rồi.”
Duệ vương khoát tay, cười nói: “Đại ca không nghi ngờ thần đệ nữa là tốt rồi.”
Lang Lâm Linh trong lòng vừa mừng vừa sợ, nàng biết , vị trí giám quân chính là thời cơ rất tốt để có thể nhận được sự tín nhiệm của hoàng thượng, nhưng Duệ vương lại chịu đem vị trí này nhượng lại cho thái tử, tất cũng có ý đồ của hắn.


Trên đường đến đây, nàng cũng đã hỏi hắn, hắn rất sủng ái nàng cho nên cũng không giấu diếm, hắn nói hắn có mưu đồ khác nhưng ngọn nguồn mọi việc trong đó sẽ nói rõ cho nàng nghe sau.

Nàng hiểu ở bên ngoài phủ nói nhiều chuyện cũng không tiện, cho nên cũng không có hỏi thêm.
Nhưng hắn cũng đã sớm nói cho nàng biết hắn đem vị trí giám quân nhượng lại cho thái tử thực chất không phải vì Hiền vương.

Nàng rất mừng vì hắn tính nhiệm tin tưởng nàng mới nói cho nàng biết, cũng rất ngạc nhiên khi hắn có thể nhờ được Tông Phác làm người thuyết khách, nàng cảm thấy được nàng đã không chọn nhầm phu quân.

Chung quy rồi cũng đến một ngày, cái gì mà thái tử phi, khuynh thành mỹ nhân hết thảy đều sẽ chẳng là gì cả, nàng khi đó mới là nữ nhân hoa quý nhất Đông Lăng này.
Lúc này, Hiền vương vỗ mạnh vào vai Duệ vương:”Bát đệ, nếu ngươi đã thành thật nói ra cho đại ca, vậy đại ca ta cũng sẽ không giấu diếm ngươi.

Thượng Quan Kinh Hạo không phải nói hắn có được bằng chứng mới chứng minh chuyện ám sát sao? Hắn muốn bổn vương không có cơ hội trở mình, bổn vương lần này liền lấy cái mạng của hắn!”
“Nếu hắn chết rồi, sẽ không còn ai gièm pha trước mặt phụ hoàng ám hại bổn vương, mà ngươi lại đang được phụ hoàng coi trọng, bổn vương đã có ngươi, còn được ngoại tổ phụ cùng cửu phụ tương trợ, sợ gì không thể trở về triều đình!”
Ánh mắt Duệ vương hơi lóe lên một cái, trên mặt lại vờ như ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Đại ca, chẳng lẽ huynh muốn thừa dịp săn bắn lần này để ám sát Nhị ca sao?”
Hiền vương lạnh lùng cười, từng chữ từng chữ nói: “Đúng vậy, bổn vương muốn hắn lần này phải có đi mà không có về! Đây là một cơ hội rất tốt, bình thường hắn ở trong phủ, thủ vệ nghiêm mật, mà vùng ngoại thành còn có vệ quân của hắn canh gác, bổn vương không động được tới hắn, nhưng trên đường đi săn thì………….”
Lang Tương vỗ bàn, giận đến tím tái cả mặt, chỉ ngón tay vào Hiền vương: “Súc sinh, ngươi lại còn dám làm ra chuyện tày đình như thế một lần nữa sao! Nếu lần này ngươi lại thất bại, ngươi chỉ có một con đường chết, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không tha cho cái mạng của ngươi!”
Lang hậu cười khổ, đi đến trước mặt Lang Tương, chậm rãi quỳ xuống: “Phụ thân, nữ nhi cầu xin người, Tiện nhi hắn nếu không đánh cược một lần này, về sau hy vọng có thể trở về triều đình của hắn càng lúc càng trở nên xa vời, đây đối với hắn chính là sống không bằng chết.

Hơn nữa về sau nếu như thái tử đăng cơ, Tiện nhi hẳn cũng phải chết, mà Lang gia chúng ta cũng chẳng được yên ổn.”
Lang Tương đột nhiên cười to, sau một lúc mới nói: “Chúng ta không phải còn có Kinh Hồng sao? Nếu Tiện nhi đã vô vọng, vậy chúng ta có thể phụ trợ Kinh Hồng, Kinh Hồng là đệ đệ của Tiện nhi, cũng là người Lang gia ta_______”
“Ngoại tổ phụ, người điên rồi!” Hiền vương hung hăng đánh gảy lời Lang Tương, ánh mắt có vài phần lạnh lẽo, “Bát đệ vốn không có ý muốn tranh đoạt ngôi vị, lại càng không có khả năng có thể xưng vương……” Hắn nói xong, cảnh giác liếc mắt nhìn về phía Duệ vương một cái.
“Thần đệ nguyện phụ trợ đại ca hoàn thành đại nghiệp.”
Duệ vương đang cúi người nói, cho nên hắn không nhìn rõ được thần sắc của Duệ vương, nhưng lời nói này nghe qua rất ôn cung bình tĩnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.