Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 126: Người Duệ Vương Yêu Nhất 2





Nàng vừa sợ hãi vừa tức giận, còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe đối phương nhẹ giọng nói: “Thái tử phi, mẫu thân ngươi là cao thủ dụng độc, nếu lúc này có nàng ở đây, nàng nhất định sẽ nói với ngươi, đây là kịch độc.

Ta có thể nói cho ngươi biết, độc này ngoài ta ra không còn ai có thuốc giải, ta hiện tại sẽ buông ngươi ra, nhưng nếu ngươi dám kêu lên một tiếng, ta mà xảy ra chuyện, ta cam đoan với ngươi rằng ngươi sẽ chết rất thê thảm.

Nếu ngươi không tin, liền cứ thử một lần.”
…………
“Mi nhi.”
Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng vang, ngay sau đó thanh âm của thái tử theo hành lang gấp khúc truyền đến, Kiều Mi vội vàng tiến lên mở cửa.
Thái tử cùng Tào Chiêu Nam đang dẫn theo một đám đông thị vệ đứng ở cửa, hắn nhìn thấy Kiều Mi y phục xộc xệch liền hoảng hốt đẩy cửa, ngữ khí cực kỳ thân thiết: “Mi nhi, nàng không sao chứ? Trong phủ có thích khách.”
Kiều Mi đưa tay ôm ngực, trong lòng còn sợ hãi, nói: “Thần thiếp không có việc gì, Song Nhân đang muốn hầu hạ thần thiếp đi ngủ, nhưng thần thiếp chợt nghe bên ngoài có người hô có thích khách, sau đó điện hạ liền chạy tới……….”
Song Nhân là một trong những nha hoàn hồi môn của Kiều Mi.

Thái tử híp mắt lại, qua khe cửa có thể nhìn thấy một nha hoàn đứng ở bên giường đang xoay người sửa sang lại cái gối.
Kiều Mi xoay người nói: “Song Nhân, đừng làm nữa, ngươi mau qua đây hành lễ với điện hạ đi, đến Triêu Ca cũng đã được một thời gian rồi, sao đến cái phép tắc đơn giản như thế ngươi còn không chịu ghi nhớ.”
“Vâng, nương nương.” Nha hoàn kia sợ hãi đáp lời, quay người đi tới.

“Thần thiếp nghĩ điện hạ đêm nay sẽ ngủ lại bên kia, thần thiếp có chút sợ hãi cho nên mới vừa gọi Song Nhân tìm giúp cây sáo, điện hạ ngày thường không phải rất thích nghe Vương Mãng và A Kính chơi đàn lắm hay sao, thần thiếp…….”
Kiều Mi nói xong nhẹ nhàng ghé sát người vào thái tử, thái tử thu lại ánh mắt, lông mày xẹt qua một tia không kiên nhẫn, hơi hơi đẩy nàng ra, thản nhiên nói: “Nàng ngủ trước đi, cô cần phải truy bắt thích khách, cô sẽ lưu lại một vài hộ vệ bên ngoài, cho nên nàng không cần sợ hãi.”
Kiều Mi thấp giọng đáp lời, Song Nhân ở phía sau đang hoảng sợ tiến lại muốn hành lễ với thái tử, mà thái tử đã quay người rời đi.
Kiều Mi cắn răng đóng cửa lại, chỉ thấy nha hoàn “Song Nhân” kia đã phun ra một ngụm máu đen, gương mặt đầy thống khổ.

Nàng mừng thầm trong lòng, mới vừa khẽ động đậy một chút, một cây sáo đã đặt lên yết hầu của nàng.
“Mới vừa dạy ngươi nói vài câu mà quả nhiên lại thành công như vậy, thái tử phi, biết tại sao không, bởi vì tuy tằng dung mạo của ngươi đủ để khuynh thành, nhưng sủng ái của hắn đối với ngươi lại không đủ khuynh thành, sủng ái này……chỉ đến như thế thôi.”
*****
Một trận tiếng sáo khẽ vang lên trong phủ.
Tào Chiêu Nam đang bước đi đột nhiên dừng lại, tròng mắt lộ vẻ nghi hoặc.
“Đi thôi.” Thái tử thản nhiên nói, cước bộ vẫn không ngừng.
Tào Chiêu Nam nói: “Điện hạ, người thường xuyên thổi sáo trong phủ này chỉ có thể là Vương Mãng hoặc Phương Kính, mà lúc này Vương Mãng đã trở về phủ thái phó, còn Phương Kính đã đến phủ Hiền vương phục mệnh, vậy…….”
Thái tử cười lạnh một tiếng: “Bất quá là có người bắt chước bừa thôi.”
Tào Chiêu Nam gật gật đầu: “Đúng vậy thật, tiếng sáo này khá thô ráp, so với tiếng sáo của hai vị kia quả nhiên là còn kém xa.”
“Các người qua bên kia khám xét đi.” Hắn một bên phân phó đám hộ vệ, một bên hạ giọng hỏi thái tử: “Điện hạ vừa mới nói thích khách kia trúng độc khói, chính là do thái tử ngầm đặt cơ quan ở bên trong thư phòng sao?”

“Ân”
“Điện hạ không phải đã đem giả đồ giao cho Phương Kính rồi sao, Hiền vương vì sao còn phái người đến trộm thực đồ này? Hắn không tin tưởng Phương Kính hay là………”
Ánh mắt thái tử khẽ lóe lên: “Người tới trộm bản đồ này hẳn là người của Bát đệ.

Võ công của hắn nhất định vô cùng tốt cho nên mới có thể lén lút ẩn nấp trong thư phòng nghe chúng ta nói chuyện mà không bị phát hiện ra.

Cô từng nghe mẫu thân nói qua, lão Thiết gia nô của Thường phi lúc còn nhỏ từng đến Tây Hải, nghe nói nơi đó là đất tu tiên, truyền lại võ học kinh thế hãi tục.

Lão Thiết võ công vô cùng lợi hại, cơ sở ngầm này nếu không phải là lão Thiết, có lẽ võ công cũng phải tương đương lão Thiết, là cánh tay đắc lực của Bát đệ.

Ngươi đừng quên chuyện ám sát lần trước, đó là do cơ sở ngầm của Bát đệ báo hành tung của ta, nếu không Bát đệ làm sao biết được cô ở cây liễu ven hồ mà đến cứu giá?”
“A Kính không phải đã báo lại có nhìn thấy Bát đệ ở phủ đại ca đó thôi.

Kỳ thật không cần A Kính chứng thật, Bát đệ cùng đại ca có qua lại cũng là điều hiển nhiên.


Bát đệ không thể so với đại ca, hắn nhất định đã dự đoán được tài cán của A Kính sẽ không chịu để đại ca sở dụng, cho nên hắn biết cái A Kính lấy về giao cho đại ca sẽ là giả đồ.”
“Chỉ có giám quân mới biết được toàn bộ xa giá đã an bài, Bát đệ đem vị trí giám quân nhượng lại chính là để tránh liên quan tới chuyện ám sát của đại ca lần này, hơn nữa còn khiến cho phụ hoàng vui mừng vì nghĩ hắn biết khiêm nhường huynh đệ, đây chính là mưu kế một hòn đá ném trúng hai con chim.

Có điều hắn đem vị trí giám quân này nhượng lại, nhưng hắn thật sự sẽ không nghĩ muốn đại ca giết cô hay sao? Tuyệt đối không có khả năng này! Cho nên cô dự đoán, hắn rất có thể nghĩ cách đi nhìn lén bản đồ thật.”
Tào Chiêu Nam gật đầu đáp: “Điện hạ nói rất đúng, Duệ vương cũng sẽ không phái người đến trộm bản đồ, chắc chắn hắn đã lệnh cho cơ sở ngầm đến nhìn lén, bởi vì hắn biết nếu điện hạ phât hiện bản đồ đã bị lấy mất, điện hạ sẽ an bài lại lộ tuyến khác.

Hiền vương này cũng thật ngu ngốc, lại để Phương Kính đến lấy trộm bản đồ đi.”
Thái tử khẽ nhếch khóe môi: “Đáng tiếc, bản đồ kia người của Bát đệ là nhìn không tới.

Sau khi các ngươi rời khỏi thư phòng, cô đã bố trí một cơ quan nhả độc khói ở cửa thư phòng.

Độc dược kia là đến từ Đường Môn, độc vật Đường Môn luôn luôn là độc nhất vô nhị.

Độc mà đại ca bắt A Kính phải ăn cũng đến từ Đường Môn, nhưng hắn không hề biết Đường Môn đã sớm vì cô mà cống hiến, A Kính đi theo ta hàng ngày cho nên cũng biết được.”
Tào Chiêu Nam đột nhiên lo lắng nói: “Điện hạ, lộ tuyến xa giá này có cần bố trí lại lần nữa không?”
Thái tử cười khẽ xua tay.
“Cô mặc dù biết cơ sở ngầm của Bát đệ là người rất lợi hại, cũng không bố trí nhiều hộ vệ canh phòng xung quanh, để cho hắn đi vào trộm bản đồ, nhưng kỳ thật cơ quan kia lại có liên hệ tới phòng ngủ của cô, một khi khởi động, cô lập tức có thể biết được.


Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn khi cô đuổi tới, hắn tuyệt đối không thể nhớ hết được bản đồ.”
“Cơ quan ngọc sư cũng chỉ có bốn người chúng ta biết mà thôi, nếu hắn đến cũng phải mất một khoảng thời gian nữa mới có thể tìm ra bản đồ thật, thời gian căn bản là không kịp.

Mà cho dù hắn biết được bí mật cơ quan ngọc sư, lập tức lấy được bản đồ thật, nhưng lúc đó hắn cũng đã trúng phải độc Đường Môn.

Loại độc kia độc tính rất lợi hại, sẽ làm cho đầu óc người trúng độc trở nên mê muội, không cần nói đến đi nhớ cái gì.

Hơn nữa sau khi truy binh đuổi tới, việc duy nhất hắn nghĩ đến lúc đó chính là nghĩ cách ẩn núp hoặc lập tức đào tẩu.

Nhưng độc này rất hung bạo, nếu trong hai canh giờ hắn không dùng nội lực áp chế hoặc giải độc, hắn hẳn là chết không thể nghi ngờ.”
Tào Chiêu Nam cười nhẹ một trận: “Điện hạ đừng lo, phủ thái tử đã bị vệ quân bao vây bốn phía, trừ phi có cao thủ tiếp ứng, nếu không hắn có mọc cánh cũng không thể thoát được.

Nhưng hắn căn bản không có khả năng thông tri cho người bên ngoài biết chỗ hắn ẩn thân, chúng ta vẫn đang lục soát như thế này, chỉ cần có chút động tĩnh gì, hắn lập tức sẽ bị tóm gọn.

Duệ vương lần này thất bại rồi, bỗng dưng bị mất đi một cánh tay đắc lực.”
Thái tử dẫn đám người đi đến một chỗ sâu bên trong sân, nhẹ giọng nói: “Cũng là để cho cô có thể biết được kẻ này rốt cuộc là ai!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.