Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 145: Đã Biết Ngươi Khuynh Thành 15 ___ Rơi Vào Lưới Tình 2





Trận đấu thứ hai, sau khi hiệp thứ nhất kết thúc.
Cấm quân thị vệ được phân công vào rừng đem toàn bộ con mồi ra để kiểm kê, các vị chủ tử trong mỗi tổ đều không ra ngoài, chỉ phái người của mình ra ngoài xem kết quả thi đấu…Bởi vì việc này nếu để cho chủ tử phải đi ra thật sự là rất mất khí phách.
Nhưng kết quả thi đấu lại hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Số con mồi săn được của mỗi tổ trong hiệp một như sau: tổ thái tử: 200 con; tổ Hạ vương: 0 con; tổ Trữ vương: 0 con; tổ Duệ vương: 0 con.
Bên ngoài bãi săn bắn, những người ủng hộ thái tử nhìn thấy kết quả như vậy tuy cũng có chút kinh nghi, nhưng rất nhanh liền vui vẻ nghĩ, có lẽ là ba tổ kia biết tổ của thái tử lợi hại tới cỡ nào cho nên muốn lưu lại số con mồi cho hiệp thứ hai và thứ ba……..
Hoàng đế khẽ nhíu mày nghi hoặc…..Lão Bát có thể dùng tiếng sáo để chế ngụ các con thú, vì sao hắn không trực tiếp đem thắng lợi toàn bộ thu về tay?
Mà bên kia, Lang Lâm Linh cẩn thận suy nghĩ, thầm kêu một tiếng không tốt.
Nàng xưa nay rất ít khi cùng hoàng cung đi săn, nhưng tổ phụ của nàng thì thường hay tham gia, cho nên tổ phụ cũng phần nào hiểu được thực lực của mỗi người.

Vừa rồi tổ phụ đã đem đánh giá lợi hại của từng tổ ra sao nói cho nàng biết.
Phụ thân của nàng luôn hết lòng khen ngợi tài nghệ kỵ xạ của Duệ vương, nhưng trong tổ nếu chỉ có một mình Duệ vương thì quả thật vẫn không đủ, mà người trong Duệ vương phủ xưa này thường rất ít khi giao tiếp với bên ngoài, cũng ít đi săn cho nên tài nghệ cũng chỉ ở mức bình thường.
Ba tổ còn lại, thế lực tuy là ngang nhau, nhưng nói về thực lực thì tổ của thái tử là gấp đôi hai tổ còn lại.

Nếu vậy, Duệ vương ở hiệp hai vô luận thế nào cũng phải ra tay động thủ! Bởi vì, dựa vào kết quả hiệp một mà phân tích hợp lý một chút, có thể nghĩ tới hai trường hợp là: ở hiệp thứ hai thái tử có đem số con mồi giao ra, hoặc là sẽ lưu lại.


Như vậy, liền cũng có hai khả năng.
Một là, nếu ở hiệp thứ hai thái tử vẫn đem toàn bộ số lượng con mồi săn được giao ra, thì khi đó Duệ vương phải đem số con mồi trong hai hiệp đầu cộng lại với nhau mới có thể thắng được hiệp này (đương nhiên Lang Lâm Linh không hề biết, cho dù Duệ vương có đem số lượng con mồi trong hai hiệp cộng lại cũng không thể thắng được.

Bởi vì Duệ vương đang hôn mê, mà ba tên hộ vệ của Lang gia cũng không được lên sân khấu, cho nên số lượng con mồi bọn họ có chỉ bằng một nửa con số Lang Lâm Linh tính ra.)
Hai là, thái tử đem toàn bộ con mồi trong hiệp thứ hai dồn lại cho hiệp thứ ba.

Nhưng ở hiệp thứ hai còn có hai đối thủ khác nữa là Hạ vương và Trữ vương, bọn họ nhất định cũng sẽ tìm cách để thắng được hiệp hai này trước rồi mới nói sau.

Nếu như thế, Duệ vương vẫn cần phải ra tay.
Lòng Lang Lâm Linh đang nóng như lửa đốt, chợt nhìn thấy Cảnh Bình thay mặt Duệ vương ra quan sát kết quả trận đấu, nhưng giờ phút này vẫn chưa có theo những người của tổ khác quay lại bãi săn bắn, ngược lại hắn đang bước nhanh về phía hoàng đế, trình lên cho hoàng đế một phong thư.
*****
Trong khu săn bắn của thái tử, hiệp thứ hai vừa kết thúc.
Kiều Dung đắc ý nhìn con mồi mình vừa mới hạ gục xong, so sánh với Kiều Mi quả thật chỉ có nhiều hơn chứ không ít, nàng vui vẻ cười nói với Vương Mãng: “Ngự sử đại nhân, cấm quân chuẩn bị đến rồi, ngài đem số con mồi này giao cho bọn họ đi”
Ở hiệp thứ nhất, Vương Mãng chính là người thay mặt thái tử ra bên ngoài giao số lượng con mồi, đồng thời cũng để quan sát kết quả hiệp đấu.
Thái tử đạm thanh cười: “Vương Mãng, lúc này chúng ta cứ làm giống như đám người Bát đệ ở hiệp thứ nhất.”

Kiều Dung cứng người, Tào Chiêu Nam cùng Vương Mãng lại hiểu ý, cười cười.

Kiều Mi lôi kéo Kiều Dung, thấp giọng mắng: “Ngươi thì biết cái gì, lúc này chúng ta phải để ba tổ khác cộng dồn số lượng con mồi giao ra.”
Kiều Dung giật mình, nói: “Nhưng nếu hiệp này chúng ta không làm gì, hiệp thứ hai lại có một tổ nào đó nhờ cộng dồn số con mồi mà thắng được, rồi đến hiệp thứ ba lại có một tổ khác nữa cũng làm như vậy, nếu vậy trận này không phải sẽ có ba tổ ngang tay hay sao?”
Vương Mãng cười nói: “Tứ công chúa đừng lo lắng, ở hiệp thứ hai này, những tổ khác ít nhiều cũng sẽ đi dự đoán xem hiệp này thái tử có đem số con mồi giao ra hay không.

Nhưng đoán thì cũng chỉ là đoán, không ai biết chắc được.

Nếu hiệp này mỗi tổ đó chỉ đem một ít con mồi giao ra, còn lại dồn hết cho hiệp thứ ba, vạn nhất chúng ta vẫn giao ra 200 con mồi, như thế bọn họ thua chắc.

Thêm nữa, ba tổ kia cũng là kiêng kị lẫn nhau! Cho nên, dưới tình huống như vậy, hiệp thứ hai này bọn họ chỉ có thể liều mạng dồn toàn bộ số con mồi giao ra.”
“Ở hiệp thứ nhất, thái tử đã sớm đoán ra bọn họ sẽ không đem con mồi giao ra, nhưng vì để chắc chắn cho nên điện hạ vẫn đưa ra toàn bộ số con mồi, nếu không, ở hiệp đó chúng ta chỉ cần đưa ra chỉ 1 con cũng có thể thắng được.

Thái tử làm như vậy là vì cam đoan mình có thể chắc thắng.”

“Về phần hiệp thứ ba, công chúa lại càng không cần lo lắng, cho dù có một tổ nào đó đem toàn bộ con mồi cộng dồn tất cả cho hiệp thứ ba, nhưng theo Mãng tính toán, số lượng của bọn họ cũng không thể nào vượt qua chúng ta được.”
Kiều Dung chấn động, lẩm bẩm nói: “Ta hiểu rồi, ý của ngài là, bọn họ từng hiệp chỉ có thể săn được tối đa khoảng 100 con mồi, còn chúng ta là 200.

Nếu số con mồi săn được trong một hiệp của chúng ta mà đi so với số con mồi trong hai hiệp của bọn họ thì của họ có thể nhỉnh hơn một chút.

Nhưng nếu số con mồi trong hai hiệp của chúng ta mà so với số con mồi trong ba hiệp của bọn họ, chúng ta sẽ nhiều hơn.

Bởi vì khi đó tính toán, ước chừng của họ tối đa là khoảng 300, còn của chúng ta là khoảng 400.”
Nàng vui sướng vỗ tay: “Vậy là chúng ta thắng chắc rồi!”
Kiều Mi nghĩ một chút, bổ sung: “Hơn nữa, ở hiệp thứ hai bọn họ đem toàn bộ con mồi giao ra, đến hiệp thứ ba, cho dù cả ba tổ hợp tác với nhau đem toàn bộ con mồi dồn vào một tổ, muốn đưa trận đấu này vào thế hòa, đó cũng là điều không thể.

Bởi vì mỗi tổ tối đa cũng chỉ có 100 con mồi, cộng lại cũng chỉ có 300!”
Tào Chiêu Nam cúi người, nói: “Thái tử phi nói rất đúng! Mà cũng sẽ không có chuyện bọn họ liên hợp, thứ nhất là bởi vì có vài vị trong đó có hiềm khích với nhau.

Thứ hai, nếu cả hai tổ dồn lại con mồi cho tổ thứ ba, đến lúc giao con mồi ra cho hoàng thượng, hoàng thượng nhìn thấy một tổ có số lượng lớn, còn hai tổ kia lại gần như không có con nào, lúc đó hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào?”
Kiều Mi cười, cũng hạ thấp người, uyển thanh nói: “Chúc mừng điện hạ….”
Thái tử nhếch khóe môi, giương cây cung trong tay lên.

*****
Nhưng mà, kết quả cuối cùng thật không ai nghĩ tới được.
Hiệp đấu thứ hai: tổ thái tử: 0; tổ Hạ vương: hơn 200 ( tổ Hạ vương gộp lại số con mồi trong hai hiệp đầu, cho nên số lượng so với con số của thái tử trong hiệp tứ nhất có nhỉnh hơn một chút); Tổ Trữ vương: 0; Tổ Duệ vương: 0.
Hiệp đấu thứ ba: tổ thái tử: hơn 400; Hạ vương: 0; Trữ vương: 0 (Thời điểm kiểm kê, số con mồi của hai hiệp của Trữ vương cộng lại được hơn 200) ; tổ Duệ vương: hơn 420.
Hiệp thứ nhất: thái tử thắng, hiệp thứ hai: Hạ vương thắng, hiệp thứ ba: Duệ vương thắng.
Trận đấu thứ hai chấm dứt với cục diện là hòa, nhưng thật không một ai biết rằng trong hiệp cuối cùng, Hạ vương cùng Trữ vương và Duệ vương liên hợp lại.

Bọn họ chỉ biết là trước khi hiệp đấu thứ ba bắt đầu, khu săn bắn của Hạ vương và Trữ vương xảy ra chuyện lớn.
Mà ngay khi hoàng đế mang theo mọi người đến khu săn bắn của Hạ vương và Trữ vương, Kiều Sở cũng vội vàng cấp bách trở lại doanh trướng của Duệ vương.
Theo như lời Cảnh Thanh nói, Duệ vương rất có thể sẽ tỉnh lại để kịp tham gia trận đấu thứ ba.

Nhưng nếu hắn không tỉnh lại liền khó giải quyết.

Trước đó nàng đã để Cảnh Bình trở về xem thử, nhưng vẫn chưa thấy Cảnh Bình quay lại, lòng nàng nóng vội cho nên cũng gấp gáp trở vào.
Thời điểm nàng kích động xốc màn doanh trướng lên, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền lập tức ngơ ngẩn.
Phía trước giường, Trầm Thanh Linh đang rúc vào lòng của Duệ vương, mặt nạ của người nọ rớt trên mặt đất, còn hắn thì đang ôm lấy Trầm Thanh Linh…..Hai người im lặng không một tiếng động triền miên hôn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.