Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 156: Duệ Vương Ghen 3 __ Ngươi Luyến Tiếc





Trên đời này chuyện thống khổ nhất, không phải là ta yêu ngươi, ngươi không yêu ta nhưng ngươi vẫn bắt buộc ta yêu ngươi, mà là ngay khi ngươi bất hạnh bị tên bắn trúng, sau đó khó khăn lắm mới có thể bất tỉnh được, cuối cùng lại bị người ta ép cho phải tỉnh lại.
Hơn nữa ngay khi vừa mở mắt, ngay lập tức nhìn thấy mặt mũi người nào đó gần trong gang tấc, hai tròng mắt hung ác nhìn chằm chằm ngươi, dường như hận không thể đem ngươi băm ra thành trăm mảnh.
Nàng hoảng hốt, kêu lên một tiếng Tứ Đại Mỹ Nhân.
“Chủ tử, chúng ta ở đây.”
Trong doanh trướng, ánh sáng từ ngọn đèn dầu tỏa ra phá lệ chói mắt.

Đám người Duệ vương phủ và hai cái nha đầu đang im lặng đứng ở một bên, mặt mày ai nấy đều ẩn ẩn cất giấu một tia kinh hãi, giống như chết cũng không dám phát ra tiếng động nào.

Bộ dáng kia làm cho nàng liên tưởng tới cảnh một đám công nhân đang bị lão bản hung ác cảnh báo các ngươi chớ có lên tiếng, gan to đến mấy cũng không dám hé nửa lời.
Nàng cúi đầu nhìn mũi tên đang cắm vào ngực, rên rỉ khẩn cầu: “Ai cũng được, giúp ta rút thứ này ra mau đi.”
Khóe miệng mỗ Bát tà ác nhếch lên, cúi người đến gần nàng, nhẹ giọng nói: “Biết tại sao ngươi tỉnh lại không? Là do bổn vương tìm cách ép ngươi phải tỉnh, ngươi quỷ đoản mệnh này vừa ăn dược của ta.”

Mệnh nàng thật là tốt quá đi! Nàng không sợ chính mình bị tên bắn đến mất máu chết, mà là sợ mình bị hắn chọc tức cho đến chết!
Nàng nghiến răng, nhẹ nhàng cười nói: “Ngươi có tin hay không, nếu hiện tại trên tay ta có một cái nồi, ta lập tức sẽ dùng nồi đập ngươi cho đến chết, nếu trong tay ta là một thanh chủy thủ, ta sẽ dùng chuỷ thủ đâm ngươi cho đến chết, vương bát đản.”
Mỗ Bát nghe vậy, trái lại chỉ nhìn chòng chọc vào nàng, hứng thú nở nụ cười thật dài________
Vết thương của Kiều sở lại đau đến mức chết đi cũng không được…..Lòng đầy ủy khuất đau đớn, cắn răng tựa người vào một bên, lập tức nghĩ tới càng tỏ vẻ khí phách lại càng chết người, nam nhân này tuyệt sẽ không bởi vì nàng tỏ ra khí phách mà buông tha cho nàng.

Nhưng là, hắn cứ mãi chậm chạp chữa trị cho nàng như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Hắn thật sự muốn lấy oán trả ơn sao?
Nàng theo bản năng đi phỏng đoán tâm tư của hắn, nhưng đau đớn khiến nàng không thể tập trung suy nghĩ nổi, việc duy nhất nàng có thể làm lúc này chính là…tỏ ra yếu thế, khí phách để sau.
“Ta rất đau.” Nàng trừng mắt nhìn hắn, nói giọng khàn khàn.
Mọi người nghe ra trong giọng nói của nàng chính là đang cầu xin.
Duệ vương nhẹ nhàng nắm lấy người nàng, thần tình lộ vẻ xót xa cười lạnh: “Bổn vương còn tưởng rằng ngươi không biết đau! Nếu biết đau vì sao còn cố ăn ‘Trán phong’? Nga, ta quên mất, ngươi có cái gì mà không dám ăn! Tuyệt nhan đan, rồi cả độc dược của Kiều Mi công chúa cũng thế……”
Hắn đã biết chuyện “Trán phong”!

Nhưng nàng không có lựa chọn nào khác cả, đúng không? Kiều Sở cố gắng đè nén, nhưng vẫn nhịn không được nổi giận: “Ta khi đó có thể không ăn sao, Trữ vương và Hạ vương hai tổ đã cố hết mức có thể rồi, ta nếu không cố gắng tự mình săn nhiều hơn một chút, tổ chúng ta sẽ lập tức thua, binh phù lúc đó phải làm sao bây giờ?”
Hắn tăng lực đạo bàn tay đang nắm lấy người nàng, trong tay áo còn có thể cảm nhận được một trận gió mỏng quét qua, con ngươi sâu và đen đầy vẻ ngoan tuyệt nhìn nàng, nàng bị đau, liền cầm lấy tay hắn muốn gạt tay hắn ra.
Đám người đứng sau lưng hắn kinh hãi, muốn quỳ xuống mở miệng cầu xin, lại bị nam nhân phía trước lạnh lùng đánh gảy, thanh âm trầm thấp quét qua: “Ai dám mở miệng cầu xin, ta lập tức trừng trị nàng.”
Hắn tàn lãnh nói một câu, liền không có ai dám quỳ nữa.

Tứ Đại Mỹ Nhân cắn răng, muốn động nhưng cũng không dám động.
Hắn mị mâu chặt chẽ nhìn nàng: “Theo như ngươi nói, nếu tiếp tục dày vò ngươi nữa, ngươi quỷ đoản mệnh này liền sẽ mất mạng, ngươi nói ‘Trán phong’ vừa lúc đem sinh mệnh của ngươi lấy mất một nửa, phải không? Nhưng nếu ngươi có thể sống thêm được hai, ba năm nữa, ngươi nếu muốn cái gì bổn vương liền cho ngươi cái đó!”
“Kiều Sở, ta trước kia đã cảnh cáo ngươi, ngươi không thể tái ăn dược lung tung, nhưng ngươi không chịu nghe theo lời ta! Đừng tưởng rằng ngươi giúp ta thì ta sẽ cảm kích ngươi, ta cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ yêu cầu ngươi đi làm những chuyện như vậy.

Ngươi nói ngươi đau đúng không, vậy ngươi ráng nhớ cho thật kỹ, ta hôm nay sẽ bắt ngươi phải tỉnh táo nhìn ta rút mũi tên này ra!”

Thanh âm tàn bạo châm chọc rất khó phân biệt.
Thì ra hắn không cho phép nàng bất tỉnh, chậm chạp không chịu thay nàng rút tên, chính là muốn nàng phải trong trạng thái thanh tỉnh mà rút mũi tên này ra, muốn nàng phải chịu đựng thống khổ.

Hắn đây là đang trừng phạt nàng ngày đó đối với hắn ngỗ nghịch, hay vẫn là vì trước nay hắn đối với nàng chỉ có khinh thường cùng chế giễu?
Trong lòng Kiều Sở một trận hoang mang, ánh mắt sáp đau, nhưng lại không chảy ra được một giọt nước mắt nào, nàng không muốn tỏ ra yếu thế nữa, quay đầu nhìn ánh mắt bức bách của hắn, thản nhiên cười nói: “Ngươi nói miệng không thì nói làm cái gì, đừng nói giống như thể ngươi không muốn thấy ta chết đi vậy, ta không tin đâu.

Ngươi không phải rất muốn giết ta sao, lần này coi như không làm bẩn tay ngươi.”
Hơi thở trên mặt hắn bỗng dưng trở nên nặng nề, bàn tay thô ráp của hắn tàn nhẫn như muốn bóp chết nàng, người nàng bị hắn nắm chặt trở nên đau đớn dữ dội.

Nàng rốt cuộc không thể chịu đựng nổi nữa, buông bàn tay đang nắm tay hắn ra, giơ một ngón chỉ về phía cửa, cười lạnh nói: “Cút! Ta hôm nay cho dù có chết cũng tuyệt không phải do ngươi cứu!”
Mọi người nhìn thấy tình cảnh này, ai nấy cũng đều hốt hoảng, liền ngay cả Cảnh Thanh trước nay hay tranh cãi cùng Kiều Sở cũng lo lắng dậm chân xuống đất, tựa hồ hận nàng sao phải cứng như thế.
Chỉ nghe Duệ vương cười lạnh một tiếng, đột nhiên bàn tay phất ngang qua mặt Kiều Sở, mí mắt Kiều Sở liền đóng lại, vô lực ngã vào trong lòng ngực hắn.
“Toàn bộ lui ra ngoài, Thiết thúc, thúc lưu lại.”

Nam nhân ra lệnh, ngồi xuống mép giường, đem đầu Kiều Sở tựa vào trong lòng ngực, nửa ôm lấy người nàng, đuôi mắt tà tà lướt qua đám người.
Tựa hồ là hắn sắp phải rút tên…..Mọi người thấy thế, trong lòng mặc dù đều là lo lắng cùng khẩn trương, nhưng vẫn im lặng nhanh chóng rútlui ra ngoài.
“Gia.” Lão Thiết bước tới.
Duệ vương hơi mị mâu, thoáng nhìn qua miệng vết thương của Kiều Sở, nhẹ giọng phân phó: “Lát nữa khi ta rút mũi tên ra, thúc mau chóng đem vết thương của nàng đè lại.”
Lão Thiết gật gật đầu, nhìn về phía miệng vết thương của Kiều Sở, ở chỗ y phục gần miệng vết thương vẫn còn nán lại một tầng mỏng bột phấn.
Duệ vương vẫn thần sắc lạnh lùng, một tay ấn đầu Kiều Sở dựa sát vào ngực mình, còn tay kia chậm rãi nắm lấy phần thân của mũi tên.
Lão Thiết đột nhiên nói: “Gia, những lời vừa rồi gia nói ra, nói là muốn Kiều chủ tử phải chịu đựng thống khổ, kỳ thực ý gia không phải vậy; Gia chậm chạp không chịu rút mũi tên ra, không phải là muốn nàng chịu tội, là bởi vì gia đã đem bột phấn của liên đan tán nhuyễn đắp lên miệng vết thương, gia đang chờ dược phát huy tác dụng, như vậy khi rút mũi tên nàng cũng sẽ giảm được đau đớn đi vài phần.

Cả chuyện trước đó người động chạm đến đám người thái tử, trừ bỏ nguyên nhân nàng đã nói ra, cũng bởi vì người muốn mượn cơ hội này để nói cho mọi người biết, nàng là nữ nhân của người, ai cũng đừng nghĩ có thể tùy tiện mà thương tổn đến nàng…”
“Thiết thúc, thúc hôm nay nói hơi nhiều rồi.”
Thanh âm đột nhiên bị đánh gãy, lão Thiết cười khổ, nói: “Gia, thứ cho lão nô nói năng hàm hồ, có điều, người trước kia có lẽ còn có thể giết Kiều chủ tử, nhưng hiện tại người không thể, bởi vì, người…luyến tiếc.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.