Thời điểm bước ra ngoài doanh trướng, Kiều Sở mới phát hiện rằng trời đã tối từ lâu rồi, bầu trời đêm cũng đã đầy sao.
Duệ vương ôm nàng vừa đi vừa nói, nói, ngươi ở trong doanh trướng mãi cùng buồn chán, tranh thủ lần này ra ngoài hít thở không khí, có chỗ kia…..ta nghĩ ngươi sẽ thích.
Trong lòng Kiều Sở vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, nhưng đối với những việc hắn làm trước nay nàng cũng không có nhiều lời đi hỏi cái gì.
Trước doanh trướng có rất nhiều cấm quân thị vệ, Duệ vương đi ngang qua cũng nhàn nhạt cười đáp lại bọn họ….Không biết là cố ý hay vô ý, nhưng tùy thời tùy chỗ đều có những đạo ánh mắt nhìn về phía hai người, nàng đang cố gắng diễn thật tốt vai diễn một Duệ vương phi mẫu mực.
Nàng không nói gì nhưng Cảnh Bình đi ở phía sau lại cười nói: “Gia là đang muốn mang Kiều chủ tử tới ôn tuyền bên kia….”
Duệ vương hừ lạnh, Cảnh Bình giống như hốt hoảng, vội cúi đầu “Ai” một tiếng, nói: “Nô tài đáng chết, một phen tâm tư của gia vậy mà lại bị nô tài khẩu tiện làm lộ mất rồi….”
Tứ Đại Mỹ Nhân có chút sáng tỏ liền liếc mắt nhìn nhau một cái, còn Kiều Sở cũng là giật mình, rồi lại lập tức nổi lên nghi ngờ, hắn rốt cuộc là muốn mang đi nơi nào?
Cảnh Bình tuyệt đối không phải loại người liều lĩnh hấp tấp, nếu như Duệ vương quả thật có tâm muốn để cho nàng kinh hỉ, nếu vậy thì Cảnh Bình nhất định sẽ không lỡ lời nói ra, tuyệt đối không có chuyện đó!
Trong cái lạnh của trời đêm, giữa những hàng cấm quân thị vệ cung kính nghênh tiễn, rốt cuộc, nàng cái gì cũng không nói, nhưng đầy một bụng kinh nghi theo Duệ vương tiến vào trong rừng…
****
Doanh trướng của Trang phi.
Trên giường, nam nhân một thân minh hoàng cẩm phục tựa vào đầu giường, nghe nữ nhân nằm trong lòng thấp giọng nói chuyện.
Hai người này không thể nghi ngờ chính là hoàng đế cùng Trang phi…
Trang phi khẽ cười nói: “Hoàng thượng, nếu không còn việc gì cần phân phó nữa thì người hãy để Mạc công công ra ngoài nghỉ ngơi một chút đi.”
Hai đêm trước, hoàng đế đã nghỉ lại trong doanh trướng của Lang hậu và Lệ phi, cho nên đêm nay liền nghỉ lại trong doanh trướng của Trang phi.
Hoàng đế mị mâu nhìn liếc nhìn nàng một cái, sau đó phất phất tay.
Mạc Tồn Phong hiểu ý vì vậy liền dẫn theo những tên nội thị khác lui ra ngoài.
Hoàng đế cười, nhìn Trang phi: “Mẫn nhi, nói đi.”
“Vẫn là hoàng thượng hiểu lòng thần thiếp nhất.”
Trang phi cười đáp lại.
Dưới ánh đèn dầu, nàng da trắng má hồng, mị nhãn như tơ, mặc dù hoàng đế mấy năm gần đây thân thể không được tốt cho nên rất ít khi động đến chuyện phòng the, nhưng lúc này, trong lòng hoàng đế cũng hơi động, giả vờ tức giận nói: “Ngươi một cái yêu mị nhân này, ngoại trừ trẫm ra chẳng lẽ còn muốn có người nào khác hiểu được lòng ngươi nữa sao?”
Trang phi ngẩn ra, tròng mắt lưu chuyển, hừ nhẹ nói: “Hoàng thượng đây là muốn nói oan cho thần thiếp đó sao? Người cũng không phải không biết thần thiếp chẳng mấy khi nói ra những lời như vậy.”
Hoàng đế ha hả cười, nói: “Không phải người đứng đầu thiên hả thì không gả không yêu, Trang Mẫn a Trang Mẫn, trong nữ tử khắp thiên hạ này vẫn chỉ có nàng là khẩu khí lớn nhất.”
Trang phi tuy biết là hoàng đế cố ý đùa nàng, nhưng nàng ngược lại thì không cười, chỉ cúi đầu khẽ than thở, sau đó mới miễn cưỡng cười, nói: “Hoàng thượng, giang sơn rộng lớn tất sẽ có nhân tài.
Thứ cho thần thiếp nói ra những lời hoàng thượng không thích nghe, nhưng đời người đảo mắt chỉ có trăm năm, ngày hôm nay người có hoàng nguyện như lời hoàng thượng nói kia đã sớm không còn là Trang Mẫn nữa, mà là….thê tử của những đứa con của người.”
Hoàng đế phút chốc liễm mi, cười lạnh: “Trang Mẫn, trẫm vẫn còn chưa có chết đâu!”
Trang phi hoảng hốt thoát ra khỏi lòng hoàng đế, lập tức quỳ xuống giường, hạ giọng nói: “Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp đáng chết…”
Hoàng đế vươn tay kéo nàng quay về trong lòng, thản nhiên nói: “Mẫn nhi, nàng theo hầu trẫm đã nhiều năm nay, là tâm phúc của trẫm, điểm ấy so với ai khác nàng đều rất rõ ràng, cho nên nàng có cái gì muốn nói thì cứ nói, tội gì phải bi xuân mẫn thu như vậy.
Cái đó không phải tính cách của Trang Mẫn nàng, trẫm thích nàng cũng là bởi vì tính cách phóng túng không câu nệ của nàng…Đứa nhỏ lão Cửu về điểm này cũng là di truyền từ nàng.”
Trong lòng Trang phi nhàn nhạt nghĩ, người thích ta cũng bởi vì nhà của ta cấp thuế thu mang lại quốc khố….Nhưng ngữ khí của hoàng đế đối với nàng là yêu thương, làm cho lòng nàng phân nửa cũng có điểm xúc động, cho nên trên mặt nàng cũng không cần quá mức ngụy trang cũng lộ ra hai ba phần thật tình, trong mắt thủy quang trong suốt.
Hoàng đế vuốt ve tấm lưng của nàng, lòng nàng càng thêm suy tư một chút mới cắn răng nói: “Thần thiếp hôm nay xin được mạo phạm nói ra suy nghĩ trong lòng, coi như là đem tâm tư đè nén nhiều năm qua đơn giản nói ra, tuy rằng hoàng thượng yêu thích thần thiếp, nhưng thần thiếp cũng tự mình hiểu được, trong lòng hoàng thượng, người hoàng thượng yêu nhất vẫn chỉ có vị tỷ tỷ ngoài cung kia cùng…Thường phi tỷ tỷ mà thôi.”
Hai chữ “Thường phi” vừa nói ra, hoàng đế liền chấn động, lập tức trầm giọng nói: “Nói tiếp đi.”
“Cả hai cái hôn sự của Kinh Hồng lẫn Kinh Hạo đều là do đích thân hoàng thượng cẩn thận an bài.
Kinh Hạo năm xưa đi sứ Bắc địa nhìn trúng đệ nhất mỹ nhân Kiều Mi công chúa, sau người lập tức cấp hôn phối cho hắn, thứ nhất cũng là vì tâm hắn thiện lương, thứ hai cũng là vì cả Kiều bộ.
Hoàng thượng có tâm muốn thu phục Kiều bộ, nhưng sau không hiểu sao lại thay đổi tâm ý, nhưng nếu đã không diệt thì sao lại không vì mình mà dùng…Cho nên Kinh Hạo liên hôn với Kiều Mi cũng là vừa hay đem Bắc địa bộ tộc thu làm lực lượng của mình, còn Kinh Hồng thì đã có Lang gia chống lưng….Vậy còn Kinh Thông thì sao?”
Hoàng đế đột nhiên cười thật lâu không nói gì, Trang phi trong lòng cả kinh, bỗng dưng ngậm miệng, âm thầm cắn răng.
Hoàng đế lại khoát tay nói: “Nói vậy, đối với hôn sự của Kinh Thông, người làm mẫu phi nàng là đang tính toán cái gì? Tần gia cùng Vương gia thiên kim đều là những bậc tài nhân mỹ nghệ, hơn nữa gia cảnh lại rất tốt, nàng chẳng lẽ còn không biết.”
Nghe ra ngữ khí của hoàng đế tựa hồ là không có tức giận, Trang phi chậm rãi nói: “Thần thiếp nghe nói, sau khi săn bắn trở về, Tây Hạ quốc chủ liền sẽ phái Thái Trữ trưởng công chúa, Thuần Phong hoàng tử cùng Ngân Bình công chúa đến Đông Lăng đi sứ, đàm luận hòa ước của hai nước, hoàng thượng thấy Ngân Bình công chúa thế nào?”
Hoàng đế mâu quang khẽ động, chăm chú nhìn Trang phi một lát.
Mặc dù Trang phi là người trấn định cũng không hề thua kém những bậc tu mi quân tử, nhưng bàn tay cũng không khỏi hơi toát ra mồ hôi lạnh, lại thình lình nghe hoàng đế nói: “Cũng được…..Đứa nhỏ Kinh Thông này mặc dù bản tính kiêu ngạo, nhưng ngay cả Kiều Sở vốn không cùng hắn quen biết nhiều cũng nói hắn xác thực đối với huynh đệ tồn tình nghĩa, thật không phải người không ra gì.”
Kiều Sở!
Ánh mắt Trang phi tối sầm lại, sau đó trong lòng lại có chút căng thẳng, hoàng đế vừa nói đến người không ra gì…e là cùng Hiền vương vừa mới mai danh ẩn tích gần đây có quan hệ đi, nói thẳng ra người đó có lẽ đúng là hắn.
Trong lòng nàng bay nhanh tính toán, lại nghe hòang đế nói: “Trẫm nghĩ, đến lúc đó nên để cho Kinh Thông cùng vị công chúa kia hảo hảo gặp nhau một phen xem sao, nghe nói, Thái Trữ công chúa là vị muội muội mà Tây Hạ quốc chủ coi trọng nhất, còn Ngân Bình công chúa lại là nữ nhi mà hắn yêu thương nhất….Thật ra Trang Mẫn nàng một phen tính toán…cũng không hề ít na.”
Trang phi nghe được trong lời hoàng đế tựa như rất hứng thú, nàng đè nến tâm tư run rẩy, tránh thoát ra khỏi lòng hoàng đế, quỳ xuống tạ ơn.
Chính lúc hoàng đế đang tự mình nâng nàng dậy, thình lình bên ngoài doanh trướng có thanh âm cấp bách vội vàng truyền đến: “Hoàng thượng, Trang phi nương nương, tiểu hoàng tử đã xảy ra chuyện rồi!”