Ở cách doanh trướng của Trang phi không xa là một tiểu doanh trướng.
Lúc này ở khoảng đất trống bên ngoài tiểu trướng, hoàng đế đang nhìn chằm chằm một cung nhân cả người run rẩy quỳ trên mặt đất, cả giận nói: “Ngươi là vú nương của tiểu Cửu, trông coi tiểu Cửu cũng đã nhiều năm nay, cũng coi như là một lão nhân trong cung, cớ sao lại có thể hồ đồ như thế, đến tận bây giờ mới cho người đến báo lại?”
Trang phi cũng hung hăng liếc nhìn cung nhân kia một cái, trong lòng nàng nóng ruột, chỉ nói một câu: “Hoàng thượng, thần thiếp vào trước xem Cửu nhi.
”, sau đó liền dẫn theo đám nha hoàn tiến vào trong trướng….
Ở bên trong, thái y đang xem bệnh cho tiểu hoàng tử.
Trên mặt đất, lão cung nhân kia khóe miệng run rẩy vài cái, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, cuối cùng liên tục dập đầu nói: “Hoàng thượng tha tội, nô tỳ cứ tưởng là tiểu hoàng tử lần này cũng là nói mê như những lần khác, nhưng nào biết nô tỳ gọi nhiều đến cách mấy mà hắn cũng không chịu tỉnh lại, cho nên mới lập tức thỉnh thái y lại đây.
Khi đó nô tỳ còn nghĩ là do tiểu hoàng tử mệt mỏi, lại vì hắn vừa để lạc tiểu hồ ly nên càng thêm buồn rầu, tâm tư tích tụ mới ngủ say không dậy nổi, đợi thái y tới là có thể giúp hắn khỏe lại, lại không muốn phiền đến hoàng thượng cùng Trang phi nương nương nghỉ ngơi….
.
”
Hoàng đế lạnh lùng nói: “Trẫm nói cho ngươi biết, nếu thái y báo lại tình huống của tiểu hoàng tử nan giải, tiểu hoàng tử mà xảy ra chuyện gì trẫm nhất định không buông tha cho ngươi!”
Hắn nói xong đang muốn tiến vào trong trướng, đột nhiên lại nghe lão cung nhân ở phía sau hạ giọng nói: “Hoàng thượng, còn có….
còn có một việc, nô tỳ không biết là có nên bẩm báo…….
”
Hoàng đế giật mình, xoay người lại, nghiêm thanh ra lệnh: “Nói!”
“Là…mới vừa rồi khi tiểu hoàng tử nói mê, nô tỳ đứng ở một bên nghe thấy mấy lời của hắn, hắn chỉ lặp đi lặp lại một câu….
có nhắc tới hoàng thượng cùng thái tử điện hạ.
”
Cung nhân nói tới đây liền giống như kiêng dè cái gì, lập tức cấm thanh không dám nói thêm nữa.
Hoàng đế trầm tư một lát, lập tức cau mày cười lạnh nói: “Trước chớ nói đến hỏi tội ngươi chậm trễ báo tin…Nếu hoàng tử quả thật nói ra bất cứ lời gì, báo hỷ cũng tốt, báo nguy cũng thế, nếu ngươi dám có tới nửa điểm giấu diếm, để trẫm phát hiện ra, ngươi nhất định là khó tránh khỏi tử tội!”
Lão cung nhân hoảng sợ, cắn răng bò đến dưới chân của hoàng đế, run rẩy nói: “Bẩm hoàng thượng, đúng là tiểu hoàng tử có nói, hắn nói, phụ hoàng hãy cẩn thận, khu đi săn của thái tử…rừng cây tùng, Nhị ca ca…”
Cung nhân nói tới đây lại cười khổ: “Tiểu hoàng tử nói tới đây liền không có nói thêm cái gì nữa, lăn qua lộn lại đều chỉ có một câu này.
”
Nói xong rồi mà vẫn không thấy hoàng đế lên tiếng, răng lão cung nhân va vào nhau lập cập, ngẩng đầu nhìn hoàng đế, đã thấy sắc mặt hoàng đế kín như bưng, qua một lúc lâu mới hướng Mạc Tồn Phong đứng ở phía sau phân phó: “Đi, thay trẫm tìm Hạ Hải Băng lại đây.
”
Mạc Tồn Phong nghe vậy, trong lòng khiếp sợ không thôi, liền vội vàng ứng lời.
*****
Khu đi săn của thái tử.
Bóng đêm hắc ám mờ mịt, đem thân ảnh của mấy người đang bước vội qua rừng cây nuốt vào trong đêm tối.
Người tới đi lại cực gấp, cước bộ nhẹ như bay cơ hồ nghe không ra được đửa điểm tiếng động….
Trong đó, có hai người đang thấp giọng nói chuyện, thanh âm nhẹ nhàng vang lên liền theo làn gió thổi qua bay đi mất.
__ Hải Băng, sự cũng đã qua nhiều năm, nhưng tối nay tiểu Cửu lại một lần nữa cảnh báo, ngươi nói xem, việc này có thể là thật hay là giả?
__ Theo ý Hải Băng thì trong lòng hoàng thượng vốn đã sớm biết.
Nô tử kia là do hoàng thượng cùng Trang phi nương nương cẩn thận chọn lựa đi theo hầu hạ tiểu hoàng tử, đối với tiểu hoàng tử có thể nói là trung thành bảo hộ, nếu quả thật không phải tiểu hoàng tử trong mộng nói mê những lời kia, bà ta sao có thể dám chậm trễ đi báo tin? Mới vừa rồi hoàng thượng cùng đám nô tài tiến vào bên trong tiểu trướng, ty chức mặt dù không tận tai nghe những lời của tiểu hoàng tử, nhưng đã ngầm điều tra trong đám cấm quân canh gác bên ngoài tiểu trướng, bọn hắn quả thật có mơ hồ nghe được tiểu hoàng tử nói mê…
__ Ân, hiện nay những người ngươi mang theo đều là ta cùng ngươi tự mình chọn lựa, vì vậy không có gì đáng ngại; còn đám cấm quân bên ngoài doanh trướng tiểu hoàng tử, sau khi trở về ngươi phải lo liệu xử lý cho thật tốt.
Tâm Hạ Hải Băng run sợ, trước khi theo hoàng đế vào rừng, hắn đã sớm phái toàn bộ những cấm quân canh gác bên ngoài tiểu trướng cách ly ra bên ngoài.
Nhưng lúc này nghe lời hoàng đế nói, hắn như thế nào lại không rõ, bất luận là kẻ nào nghe thấy cái gì đều tuyệt đối là không thể bảo toàn tính mạng!
Đột nhiên, hoàng đế thật mạnh vỗ lên bả vai của hắn, hắn hơi hơi kinh hãi, hoàng đế mấy năm gần đây tuy thân mình có suy nhược, nhưng một thân võ công thì vẫn còn tại, tai mắt vẫn còn linh mẫn…Hắn lập tức ngừng lại cước bộ, ánh mắt giương lên, quả nhiên nhìn thấy bên dưới một tàng cây đại thụ cách bọn họ mấy chục thước có hai đạo thân ảnh đang đứng.
Hắn vung tay lên, lập tức mấy tên tử vệ đi theo ở phía sau liền phi thân ẩn nấp, hắn tự mình đỡ hoàng đế đến nấp ở một gốc cây phía sau đám cây rừng rậm rạp.
Mặc dù hắn là người từng trãi, đã gặp qua bao nhiêu sóng gió, nhưng lúc này vẫn nhịn không được cũng có hơi chấn động.
Ánh trắng trên cao chiếu xuyên qua kẽ lá soi rõ cảnh vật dưới mặt đất, cả hai người đang đứng ở dưới tàng cây kia đều một thân áo bào trắng, hai người này lại chính là thái tử cùng Phương Kính.
Chẳng lẽ trên đời này quả nhiên tồn tại thần phật?
Tiểu hoàng tử nói, khu đi săn của thái tử, Nhị ca ca….
Thanh âm của hai người đứng phía dưới tàng cây loáng thoáng truyền đến.
“Điện hạ, Thanh Linh đêm nay gọi ngươi đi ra là bởi vì muốn nói với người một câu, ngươi quả thật nhất quyết sẽ làm như thế thật sao?”
Thanh âm của Trầm cô nương có chút run rẩy nhè nhẹ.
Hắn cũng là một trong số những người biết được thân phận chân chính của Phương Kính, chính lúc tâm hắn còn đang đặt ra nghi vấn, đã thấy thái tử đưa mắt trông về phía xa, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Cô không biết! Nhưng cô cũng không giấu diếm ngươi, cô quả thật có tâm niệm đến việc này, về phần có thực hiện hay không………”
“Điện hạ, ngươi….
Đó là hành thích vua! Tuy nói là mượn tay Hiền vương động thủ, nhưng người đem bản đồ xa giá giả đến cho hắn chính là ta, đem xa giá của hoàng thượng sửa thành xa giá thái tử chính là…ngươi! Điện hạ, ngày mai là đã khởi hành trở về rồi, ngươi mau nhân cơ hội sai lầm còn chưa lớn mau chóng sửa sai đi thôi, ta hiện tại sẽ lập tức thông tri Hiền vương nói cho hắn biết bản đồ kia là giả, nói ngươi nhất thời nảy chủ ý nên đã đổi lại vị trí…”
****
Nơi này rốt cuộc là làm sao?
Kiều Sở nhíu nhíu mi.
Người nọ đem theo nàng men theo một con đường nhỏ lại đây, hiện tại nàng căn bản không thể phân biệt được nổi nơi mình đang đứng là khu đi săn của người nào, hay có lẽ là chẳng của người nào cả, có thể đây là một chỗ đất rừng mới chăng?
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, cẩn thận lắng nghe có thể nghe được tiếng nước róc rách chảy truyền đến.
Chẳng lẽ nơi này quả thật có ôn tuyền? Người kia vì sao lại đem nàng tới đây?
Đưa nàng tới đây xong rồi người nọ liền theo gió ly khai, không nói một câu nào mà rời đi, chỉ đem nàng cùng Tứ Đại Mỹ Nhân và Cảnh Bình lưu lại trong cánh rừng này.
Nàng càng phát ra nghi hoặc, nhưng lúc này muốn tìm đáp án thì cũng chỉ có thể hỏi Cảnh Bình đang đứng phía sau nàng.
Nàng quay người nhìn về phía Cảnh Bình, Cảnh Bình dường như cũng biết nàng đang muốn hỏi cái gì, lập tức cười khổ, nói: “Kiều chủ tử an tâm, gia rất nhanh sẽ quay lại.
”
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên chuyển mắt nhìn Tứ Đại Mỹ Nhân, rồi lại lập tức biến sắc, hắn cả kinh, một bóng dáng màu trắng từ phía sau lưng hắn nhảy vọt lên, mạnh mẽ đánh về phía Kiều Sở.