Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 194: Sơn Trường Khinh Thủy Mênh Mang





“Chớ sợ”
Thanh âm của nam nhân thản nhiên vang lên bên tai, ống tay áo xanh đen vung lên trước mắt nàng, liền sau đó đường đao đang lao đến kia cùng kình đạo hết thảy đều bị bức lui, sau đó hắn lại trở tay hướng lên trên nóc xe ngựa phất tay áo một cái, ầm một tiếng, trần xe đã bị phá tung, hắn ôm nàng theo lỗ hổng bên trên nhảy ra ngoài.
Giữa không trung, Kiều Sở mới chính thức cảm nhận được sợ hãi.
Quả nhiên nơi xảy ra chuyện chính là đoạn sườn dốc chật hẹp hiểm trở mà lúc đi nàng đã từng quan sát qua.
Thâm cốc này tuyệt đối chính là nơi tốt nhất để tập kích bất ngờ.

Một bên con đường hẹp dài là rừng rậm, còn một bên chính là vực sâu không thấy đáy.
Địa thế khó thủ dễ công.
Dựa theo độ rộng của một chiếc xe ngựa thì nhiều nhất mỗi một hàng cấm quân đi sau cũng chỉ có thể bố trí tối đa năm tên cấm quân thị vệ.

Nói chính xác chính là một đội ngũ thì có năm cấm quân thị vệ xếp thành một hàng ngang.

Cấm quân thị vệ theo bảo hộ tổng có mấy ngàn người, mà xa giá của các vị chủ tử cùng tùy tùng đi theo tính toán cũng không dưới một trăm cái.

Hiện tại phóng tầm mắt quan sát sẽ thấy, ước chừng sẽ có khoảng mười hàng cấm quân đi theo sau một chiếc xe ngựa.
Nói cách khác, một khi gặp chuyện không may thì một chiếc xe ngựa tổng cộng có không quá một trăm tả hữu cấm quân bảo hộ.
Nếu đổi lại thành địa hình bằng phẳng thì mấy ngàn cấm quân còn có thể xếp thành tầng tầng lớp lớp vây quanh xe ngựa, liền coi như có thể phòng thủ được…Nhưng ở địa thế hiện giờ thì điều đó là không thể.
Con đường hẹp dài quanh co này đã đem toàn bộ hy vọng có thể được an toàn rời khỏi của mọi người phá vỡ một cách triệt để.
Vốn một hàng ngũ quân bảo hộ cũng chỉ có năm binh sĩ, mà đường dài hẹp gấp khúc quanh co liền trở thành trướng ngại vật, cấm quân không thể cùng lúc xông lên, chỉ có thể đợi tới thời điểm khi hàng cấm quân phía trước ngã xuống thì hàng sau mới có thể tiến lên chém giết, mà vì đường quanh co cho nên lại càng làm cho cấm quân phía sau không thấy rõ tình huống đang xảy ra ở phía trước.
Hơn nữa, nhằm để che dấu vị trí xa giá của hoàng đế cùng chúng vương, vì thế từ lúc xuất phát liền đem từng tùy tùng của mỗi vị chủ tử phân đến những những vị trí cách biệt.
Lúc này liền không có đám người lão Thiết ở bên cạnh để hộ vệ cho bọn họ.
Cho nên mới nói, vạn vật đều là có nhân có quả, phúc cùng họa đều có sự ràng buộc với nhau, bất cứ chuyện gì, đã có lợi tất cũng sẽ có hại.
Mấy trăm hắc y nhân từ trong rừng cây xông ra, phỏng chừng toàn là những sát thủ hạng nhất, cùng lúc nhảy đến phía trước và phía sau xe ngựa của Thượng Quan Kinh Hồng, đao kiếm va chạm với binh khí của cấm quân thị vệ, sau đó chỉ cần nhẹ nhàng đảo tay một cái là đã lập tức đâm xuyên qua người cấm quân thị vệ.
Những cấm quân bảo hộ những chiếc xe ngựa trước và sau xe của bọn họ nhìn thấy Duệ vương, cho nên lập tức cắt cử một số người xông đến bên này hỗ trợ.


Môt đám cấm quân có trình tự phi thân lên, dẫm đạp cả lên những thi thể những cấm quân đã chết mà cùng hắc y nhân đánh nhau, nhưng bọn họ cũng không dám hành động quá mạnh bạo, sợ đánh động đến đám ngựa, chỉ cần sơ ý một chút xe ngựa tùy thời đều có thể lao xuống dưới vực sâu bên dưới.
Tình huống tại đây rõ ràng đang cực kỳ hung ác nguy hiểm, nhưng ngoại trừ Duệ vương thì các vị chủ tử trong những chiếc còn lại đều không có ra khỏi xe.
Vì thế, cấm quân không thể biết được đối với những chiếc xe gần Duệ vương nhất thì chủ tử ngồi bên trong chính là vị nào, vạn nhất người đó là hoàng đế thì sẽ rất phiền toái.
Trong đao quang kiếm ảnh, huyết bọt văng tung tóe, một số người bị giết chết liền ngã xuống đất, còn một số người bị đá trúng thì trực tiếp bay xuống vực, tiếng kêu vang vọng khắp thâm cốc.
Kiều Sở được Duệ vương bảo hộ trong lòng, người nam nhân này võ công cũng thật thập phần bá đạo, một tay hắn ôm nàng, còn một tay trước đó đã đoạt lấy thanh kiếm của một gã hắc y nhân, trong lúc chém giết lại vẫn có thể bảo hộ nàng không bị một chút thương tích nào.
Tình cảnh như thế nàng vốn đã thấy qua rất nhiều trong tiểu thuyết hay trên TV, mà Kiều Sở là người của hiện đại lạc đến thế giới này, nhưng mặc kệ trong lòng nàng có bao nhiêu khinh trào đạm lộng đi nữa, hiện tại nếu nói nàng không oán hận thì chính là giả, nói không sợ hãi cũng là giả…Nàng vốn đang cố gắng áp chế sự run rẩy đi quan sát tình hình, lúc này liền nhịn không được hơi hơi quay mặt ghé sát vào cổ hắn.
Hắn lập tức liền cảm nhận được, còn nói một câu, chớ sợ.
Trong lúc chém giết, nàng cảm giác có vài giọt ấm áp rơi trên đỉnh đầu nàng, nàng cả kinh ngẩng đầu, bật thốt hỏi, Thượng Quan Kinh Hồng, có phải ngươi…
Lời nàng nói ra không đầu không đuôi nhưng hắn dường như có hiểu được, lập tức liền đáp lại, đừng lo, không phải ta.
Thời điểm xung quanh vẫn còn đang liều chết chém giết nhau như vậy, nhưng thanh âm của hắn lại vẫn ẩn ẩn mang theo một chút thoải mái nhẹ nhàng.
Nàng ngẩn người nhìn hắn, chỉ thấy hắn mâu quang vừa nhấc, cổ tay động một cái, đường kiếm đã vung lên đem vài tên hắc y nhân xung quanh bức lui ra xa, liền sau đó bàn tay cầm kiếm của hắn đột nhiên sửa hướng về phía nàng, đem tay áo dùng sức chà lau trên đỉnh đầu nàng.

Đồng thời nàng cũng nghe được hắn hừ nhẹ một tiếng.
“Bát gia bị thương, mau bảo hộ Bát gia cùng Kiều phi nương nương!!!”
Thanh âm cấp bách từ hai bên truyền đến.
Nguyên lai là có một gã hắc y nhân nhân cơ hội đánh lén, kiếm phong nhắm thẳng đến cánh tay hắn, mà hắn lúc đó một tay còn đang ôm nàng, còn một tay thay nàng lau vết máu cho nên không có ngăn cản đường kiếm.
Có phải bởi vì nữ nhân có đôi khi thật sự rất ngốc, chỉ vì một chút ôn nhu mà liền nguyện ý đánh đổi tất cả? Cho dù, chút ôn nhu kia thực ra cũng chỉ là giả.
Nhưng ngươi đã bảo vệ ta, cho nên ta cũng sẽ trả lại cho ngươi lời chúc phúc.
Trong lúc đánh nhau huyết tinh hỗn loạn, nhưng nàng đột nhiên lại sinh ra một loại cảm giác thật thanh thản yên bình.
Đã bao lâu rồi nàng mới chân chính cảm nhận được cái cảm giác này? Có lẽ là từ cái đêm trước khi tất cả xuất phát đi săn.
Kỳ thật cách có mấy ngày, nhưng nàng lại cảm giác được như đã trải qua rất rất lâu rồi.
Không có kích động, cũng không hề quay đầu lại, cũng không trách móc, có lẽ cuối cùng nàng cũng có thể thanh thản không oán không hận mà rời đi.
Tha thứ cho hắn cũng là khoan dung cho chính mình.
Sát ý xẹt qua trong mắt hắn, nàng chỉ cảm thấy bàn tay hắn đang đặt trên lưng nàng khẽ động, cánh tay xiết chặt đến nỗi nàng có chút không thở được.
Vì để tránh thoát khỏi cái cảm giác này nên nàng đành phải thoáng ngẩng đầu tách ra khỏi lồng ngực của hắn, nâng mắt nhìn xung quanh.
Lúc này, trên còn đường chật hẹp xuất hiện một tình cảnh kỳ quái: vài tên hắc y nhân cầm đầu ánh mắt kỳ dị cùng khiếp sợ, một người trong đó đem trường kiếm vung lên, lập tức mười mấy tên hắc y nhân liền thi triển khinh công thối lui vào trong rừng; nhưng vẫn có một vài tên hắc y nhân còn ở lại, hơn nữa thế công của bọn họ lại càng ác liệt thêm vài phần.

Rất nhanh sau đó liền có một nhóm hắc y nhân khác từ trong rừng xông ra, hướng về phía nàng và Thượng Quan Kinh Hồng đánh tới…Tư thế so với đám hắc y nhân trước đó còn hung ác hơn rất nhiều.
Kiều Sở nhìn đến trong mắt Duệ vương lóe lên một tia sắc bén, nàng cả kinh rùng mình một cái, trong lòng cũng có chút mờ mịt…
Trong đầu nàng không ngừng phỏng đoán…
Có thể trong đám sát thủ xuất hiện lúc đầu tuyệt đại đa số đều là người của Hiền vương, nhưng cũng có một số là người của thái tử trà trộn vào.
Vừa rồi khi có người hô lên “Bát gia bị thương”, vì thế đám sát thủ của Hiền vương mới lộ ra vẻ kỳ dị liền sau đó lập tức rút lui.

Bởi vì bọn họ biết người bọn họ đang tấn công không phải là thái tử.
Còn những sát thủ không có bỏ chạy chính là người của thái tử, mà đám hắc y nhân mới xuất hiện cũng là người của thái tử.

Đám sát thủ của thái tử cố ý chia làm hai nhóm mục đích chính là muốn phân tán sự chú ý của cấm quân thị vệ, thứ hai nữa cũng là làm giảm chí khí của cấm quân, làm cho sự bảo hộ dành cho Thượng Quan Kinh Hồng vì thế liền cũng yếu đi vài phần.
Trừ phi thoát ra khỏi con đường chật hẹp này, nếu không cấm quân ở phía sau thì không thể xông lên, mà cấm quân ở phía trước chiến đấu cũng đã mệt mỏi, tình cảnh của người nọ lúc ấy chỉ biết là càng thêm bất lợi.
Nàng còn đang nghĩ ngợi, đột nhiên mắt thấy có vài tên hắc y nhân đã phi thân lên cao, liền sau đó có một trận mưa mũi tên mãnh liệt phóng tới nhắm về phía bọn họ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.