Trong lòng hắn có Kiều Sở!
Lòng hắn quả thật đã có Kiều Sở!
Bằng không hắn sẽ không nhảy xuống cứu nàng ta.
Tuy nàng không phải không biết võ công hắn thế nào, nhưng ở phía dưới kia chính là vực sâu không thấy đáy.
Ngay cả nàng cũng có thể biết được là sinh hay tử, hắn cư nhiên sẽ không thể không biết.
Vậy mà hắn nhảy xuống theo Kiều Sở!
Trầm Thanh Linh cắn chặt răng.
Thời khắc ngay khi nữ nhân đó rơi xuống, hắn nói, Linh, đi lên trước chờ ta.
Sau đó hắn lập tức hướng lên đỉnh núi hô một tiếng, Phương chủ bộ ở dưới này.
Lúc đó nàng nhìn thấy trong mắt hắn chỉ có thâm trầm cùng cường ngạnh.
Lòng nàng bàng hoàng…Liệu hắn có biết trên mặt hắn lúc đó là thần sắc như vậy hay không?
Nàng biết hắn thích nàng, một chút trong đó chính là do nàng là người biết tiến thoái.
Dù cho biết trước bản thân sẽ không chết nhưng nếu đổi lại là nàng nàng cũng có thể buông tay, nàng biết nếu nàng nhảy xuống hắn nhất định cũng sẽ bỏ lại Kiều Sở mà nhảy theo cứu nàng.
Hắn nhất định sẽ đi theo nàng, đúng vậy, hắn nhất định sẽ.
Nàng tuyệt không thể để cho Kiều Sở cứ như vậy mà chết đi được.
Nếu Kiều Sở chết ở đây, chỉ sợ trong lòng hắn cả đời này cũng sẽ không thể quên được Bắc địa di nữ kia.
Bởi vì, nhìn thoáng qua, Kiều Sở chính là vì hai người bọn họ mà buông tay.
Đây chính là ông trời trừng phạt nàng vì một khắc do dự không dám vì hắn mà nhảy xuống khỏi vách đá sao? Nếu nàng đã không do dự như thế, có phải tình yêu của hắn đối với nàng sẽ càng thêm kiên định, có đúng không?
Thời điểm khi nội thị tiến lên đỡ nàng, nàng thiếu chút nữa là đã hung hăng đẩy đối phương ra.
Khi nội thị chậm rãi nâng nàng đứng dậy, nàng nhíu mi nhìn thái tử, còn đuôi mắt lại nhìn những nhóm cấm quân đang tuột theo dây thừng leo xuống bên dưới, trong lòng dùng hết khí lực đi cân nhắc…Nếu Kiều Sở còn sống trở về, nàng….
phải làm như thế nào đây?
*****
Hắn biết phụ thân của hắn sẽ không liều lĩnh mạo hiểm đến tính mạng bản thân.
Ngay khi xe ngựa trượt xuống vách đá, phụ thân hắn nhất định là đã cùng với Hạ Hải Băng âm thầm thoát ra ngoài.
Muốn để cho người khác không phát hiện ra kỳ thật rất đơn giản.
Chỉ cần ở trong xe có thêm một cánh cửa trước hoặc cửa bên hông, khi xe ngựa chuẩn bị lao xuống dưới, hai người bên trong sẽ thay y phục cấm quân, sau đó lặng lẽ ra ngoài thông qua hai cánh cửa kia, trà trộn vào cấm quân đang giao tranh, cũng không phải là từ cửa sau của xe ngựa đi ra cho nên cũng khó có ai để ý đến.
Có lẽ, cái gì hắn cũng đã tính toán hết cả.
Chỉ duy nhất không có tính đến chính là Kiều Sở sẽ buông tay.
Nàng hai lần buông tay.
……
Hắn có chút gian nan đem mặt nàng kéo lại gần, nhìn kỹ dung nhan hôn mê bất tỉnh của nàng.
Tựa hồ nàng đang ngủ một giấc ngủ thật yên bình.
Lòng Thượng Quan Kinh Hồng đột nhiên nổi lên thống hận.
A, Kiều Sở, lần thứ nhất ngươi đã dám buông tay, lần thứ hai lá gan của ngươi lẽ ra là nên lớn hơn một chút, không nên vì sợ chịu tội mà buông tay như vậy.
Ngươi sợ sau khi trở về ta sẽ trừng phạt ngươi có phải không?
Ngươi muốn lấy cái chết để chạy tội có phải không?
Ta chưa cho phép ngươi chết, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ được chết.
Ngươi ngủ ngon như vậy chính là vì nghĩ đã thoát được khỏi ta sao?
Ngươi đừng mơ tưởng!
Mơ tưởng!
Tâm tình kích động khiến miệng vết thương trên lưng hắn nhất thời nóng như lửa đốt, hắn cắn răng cười nhẹ, đau, nhưng lại vẫn nhịn đau, cúi đầu hung hăng hôn nàng.
Qua khóe mắt có thể nhìn thấy mặt nước hồ bên cạnh ánh lên bộ dáng của chính hắn lúc này, khi rơi xuống hồ mặt nạ rơi ra không biết đã trôi đi đâu, bộ dáng hắn lúc này nhìn qua dữ tợn tựa như ác quỷ.
Đầu tóc đen dài nặng nề dán sát lên trán, lên thái dương, xõa lên trên vai, mi phong nhíu chặt thành chữ xuyên, ánh mắt hung lệ, bộ mặt dữ tợn như hung thần ác sát.
Mặt nước sóng sánh dao động không thể đem đường nét cảnh vật chiếu rõ hoàn toàn, thế nhưng lại vẫn đem thân ảnh hai người bọn họ chiếu đến rõ ràng rành mạch.
Hắn ngồi ở trên mặt đất, dựa vào một tảng đá to, đặt nàng ngồi trên hai chân mình, hôn nàng, như cắn nuốt lấy nàng….
.
Hắn thậm chí còn không để ý đến đầu lưỡi đang chảy máu, dùng lưỡi tách hàm răng của nàng, trượt vào bên trong ra sức nuốt lấy hương vị của nàng.
Tàn nhẫn rồi lại hưởng thụ hương vị của giai nhân.
Hắn hơi thở gấp nhưng vẫn không ngừng hôn, thẳng cho đến khi cảm nhận được hô hấp của nàng có chút dồn dập.
Tưởng là nàng sắp tỉnh lại, hắn mới cắn răng đẩy nàng ra xa.
Nhưng đôi mắt nhắm nghiền của nàng vẫn bất động, vẫn là cái bộ dáng im lặng chết tiệt kia, khóe môi lại vẫn hàm chứa ý cười nhợt nhạt.
Lửa giận trong lòng hắn lại một lần nữa nổi lên.
Là bởi vì ngươi nghĩ có thể thoát được khỏi ta, cho nên mới cười đến vui vẻ như vậy sao?
Ngươi trước nay hẳn là chưa từng giết người đi? Tay cầm kiếm còn run đến thảm hại, thế mà lại có thể vì Thượng Quan Kinh Thông mà đả thương người!
Đó là cây kiếm đầu tiên mà ta dùng để luyện kiếm, ta đưa cho ngươi là để ngươi tự vệ, vậy mà ngươi lại dám dùng nó để trợ giúp Thượng Quan Kinh Thông!
Thậm chí ngươi còn vì hắn mà buông tay ta.
Ngươi không biết ta kỳ thực có thể tự mình nhảy lên sao, nhưng ta chính là muốn thử xem ngươi sẽ làm như thế nào.
.
Vinh Thụy hoàng đế thử thái tử, cũng vừa vặn cũng là cho ta thử ngươi.
Nếu ngươi đối với ta trung thành một chút, chỉ cần nhiều hơn một chút nữa, ta sau khi trở về liền…sau khi trở về liền….
Hắn bỗng dưng ngẩn ra, hắn không biết, sau khi trở về hắn sẽ đối với nàng như thế nào.
“Ngươi thích quần áo đẹp ta liền sai người may cho ngươi; ngươi thích ăn cái gì, ta cũng sẽ sai người nấu cho ngươi; như vậy còn chưa đủ sao ? Ngươi muốn trở về Bắc địa, ta cũng có thể cùng ngươi trở về, ta sẽ cứu mẫu thân của ngươi, cứu mẫu tộc của nàng.
Như vậy còn không được?”
Hắn nói xong, chỉ thấy dung nhan ngủ say của nàng càng thêm điềm tĩnh, hắn gầm nhẹ một tiếng, hai tay nắm chặt lấy bả vai của nàng, hận chính mình không thể lập tức bóp chết nàng đi.
Đến khi ý thức được mình đang làm cái gì, đã thấy chính mình lần nữa cúi đầu tàn phá môi nàng.
Hắn nhìn nàng chằm chằm tim phát đau, đau, tựa như cơn đau nơi miệng vết thương trên lưng vẫn không ngừng chảy máu.
Cho nên nàng cũng phải chịu đau đớn giống như hắn.
Hắn thật sự là điên rồi, ở thời điểm khi rơi xuống hồ nước băng, hắn chính là vì bảo vệ nàng đang hôn mê mà chấp nhận để cho lưng chính mình va vào đá nhọn.
Hắn thật sự là điên rồi cho nên mới làm như vậy.