Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 232: Ngươi Tới Ta Đã Lão 2





Cung, lầu năm.
“Thế nào rồi”
Kiều Chấn Trữ nhìn nữ nhi đang rời khỏi phòng của hắn, gật đầu với nó một cái, sau đó đóng cửa lại, quay đầu hỏi thê tử: “Thế nào rồi?”
Phượng Thanh đôi mắt mỉm cười: “Nữ nhân gia thẹn thùng, đâu có chịu nói cái gì a, nhưng xem bộ dáng nàng, tất đã cùng Thượng Quan công tử làm ra cử chỉ thân mật”
“Hảo!” Kiều Chấn Trữ phấn khởi nói: “Mấy ngày này ta quyết định sẽ lưu lại Thượng Quan Kinh Hồng cùng Kiều Sở trong cung, khiến cho Thượng Quan Kinh Hồng càng lúc càng đối với Tuyết nhi không thể buông tay, đợi tới yến tiệc, ta sẽ đem hôn sự giữa Nhược Tuyết cùng Mị tộc nói ra, Thượng Quan Kinh Hồng hắn lúc đó nhất định sẽ phản đối!”
Phượng Thanh hơi dừng ý cười: “Chúng ta giả vờ nói Tuyết nhi bệnh nguy cấp để dụ hắn tiến cung, hắn lại đây liền phát hiện Tuyết nhi vô sự, nhưng lại không nói cái gì, thần thiếp nhận thấy cũng không phải là hắn đang diễn kịch.

Tuyết nhi thừa cơ hẹn hắn đến viên tử đi dạo, thật không uổng công chúng ta sai người đem Kiều Sở tiến cung, lại dụng tâm để cung nữ đưa nàng đến viên tử một phen chứng kiến như thế”
Nàng nói xong, con ngươi trong mắt co lại, nói tiếp: “Lữ tiên sinh đã nói, chúng ta năm đó ở Thiên giới sau khi trải qua một hồi chiến sự liền bắt đầu hôn mê, tạm thời mất đi trí nhớ trong quãng thời gian đó, sau khi tỉnh lại còn tạm mất cả thuật pháp, thậm chí còn quên cả bộ dáng của Phật chủ, vẫn là Tộc chủ tỉnh táo, đã sớm phân phó trưởng lão trong tộc bày ra kết giới ở bốn phía trong vườn, bằng không với võ công của Thượng Quan Kinh Hồng, chỉ sợ Kiều Sở vừa xuất hiện, hắn liền nhận ra ngay”
Kiều Chấn Trữ gật gật đầu, lại thản nhiên nói: “Ta xem Thượng Quan Kinh Hồng đối với Kiều Sở tình ý không phải nhỏ, chúng ta vẫn là nên cẩn thận một chút”
Phượng Thanh một tiếng khinh xuy: “Nha đầu kia tư sắc tầm thường, há có thể so với Tuyết nhi của chúng ta tư sắc khuynh thành được ư?”

“Kiều Sở….Nàng cũng họ Kiều…Thật sự trùng hợp như thế?” Kiều Chấn Trữ đột nhiên nhướng mày, giống như lâm vào trầm tư, thật lâu sau mới nói tiếp: “Phu nhân, nàng có cảm thấy, Kiều Sở kia cùng nữ nhi Nhược Lam đã chết của ta bộ dáng có vài phần giống nhau?”
Phượng Thanh nghe vậy hơi cười lạnh: “Tộc chủ vẫn còn nhớ tới mẹ con nàng sao? Nàng đã hôi phi yên diệt rồi, Lữ tiên sinh đã nói, mẫu thân của nàng cũng đã chết trong chiến sự năm đó rồi, hơn nữa tiểu yêu nữ kia bộ dáng xinh đẹp hơn Kiều Sở này rất nhiều”
Kiều Chấn Trữ ôm lấy nàng, trầm giọng nói: “Ta sao có thể nhớ tới bọn họ được cơ chứ! Nhược Lam là tiện nhân không biết vô liêm sỉ, năm đó còn đưa ra yêu cầu hoang đường muốn Phật chủ ôm nó, chớ nói Phật chủ nhất định sẽ không động tình, mà ngay cả liếc mắt nhìn nó một cái cũng chẳng thèm nữa là.

Ta tự nhiên biết nó không thể sống lại, chỉ là cảm giác tính tình Kiều Sở kia có vài phần giống nó mà thôi.

Mẫu tử nàng là tốt nhất, nếu không phải Tuyết nhi được Phật chủ yêu thích, ngài làm sao có thể vì chúng ta mà tạo ra cảnh đào nguyên xinh đẹp thế này cho chúng ta lưu lại, hơn nữa còn phái Lữ tiên sinh tới đây chiếu cố chúng ta”
Phượng Thanh lúc này mới chuyển từ hờn dỗi sang hoan hỷ, nhưng lập tức như nhớ tới cái gì, lại nghi hoặc hỏi: “Tộc chủ, chúng ta lần này đặt cược trên người Thượng Quan Kinh Hồng như thế có ổn không?”
Kiều Chấn Trữ mị mâu nhìn chằm chằm xuống đất, chậm rãi nói: “Nam tử này tuy là người phàm, nhưng kiếp trước của hắn nhất định là bất phàm.

Thần thú của Mị tộc khi còn tại Thiên giới, Thiên đế còn phải phái bật thú quan đặc biệt trông giữ, không thể dễ dàng thả ra, bởi vì đám thần thú này hung ác thô bạo, nghe trưởng lão nói chúng trước nay thường tấn công tộc nhân của chúng ta, tuy không chết người nhưng cũng bị nó đả thương rất nặng.


Thượng Quan Kinh Hồng hắn khi đó vốn đang trúng độc, vậy mà còn có thể giết chết được cả hai con cùng lúc, đây hoàn toàn không phải việc mà một phàm nhân bình thường có thể làm được, ta dám cá hắn kiếp trước nhất định có linh lực.

Chúng ta cần phải từ từ dò hỏi, tất sẽ tra ra được chút manh mối về kiếp trước của hắn”
“Còn nữa, nàng đừng quên Lữ tiên sinh đã từng nói qua với chúng ta, rằng thời điểm khi Phật chủ tạo phong ấn, tâm ngài khi ấy tồn hận nộ chi niệm, cho nên lúc thi pháp liền có chút mất khống chế, dẫn đến nơi này chỉ có đêm mà không có ngày, thế nhưng ngay sau khi Thượng Quan Kinh Hồng cùng Kiều Sở tiến vào thôn, nơi này lại đột nhiên có ban ngày”
“Nàng còn không tin tưởng vào mắt nhìn người của ta sao? Chỉ cần Tuyết nhi đi theo hắn, ta dám khẳng định, chúng ta tất không phải lo đến đám thần thú của lão yêu bà Hồ vương kia nữa, lại càng không cần phải đem Tuyết nhi giao nộp cho Mị tộc.

Thượng Quan Kinh Hồng sao có thể mặc kệ Tuyết nhi được, nhất định sẽ không.

Đêm trăng tròn sắp tới, lão yêu bà kia nhất định sẽ xuất hiện, đến lúc đó chúng ta sẽ cho bà ta tận mắt nhìn thấy năng lực của Thượng Quan Kinh Hồng, hừ!”
*****
Lầu hai.

Kiều Sở thầm nghĩ, may mắn là nàng đã sớm thổi tắt đèn, cũng may mắn là nàng đang xoay mặt vào bên trong.
Nàng không muốn nhìn đến hắn.
Chính là, nếu muốn nàng lúc này bật dậy rồi gào thét đuổi hắn ra ngoài giống như một kẻ thần kinh, nàng lại làm không được! Nàng vẫn muốn giữ lại cho mình chút tôn nghiêm, không muốn đánh động đến đám nô bộc bên ngoài, để sự việc rơi vào tai những người kia, sẽ khiến cho họ lại càng thêm đắc ý!
Nhưng nếu muốn nàng phải bình tĩnh đi đối mặt với hắn, nàng cũng làm không được.
Cho nên, việc tốt nhất lúc này chính là giả vờ ngủ.
Thẳng cho tới khi đầu bị bàn tay bá đạo của nam nhân nâng lên, gối lên trên cánh tay của chính hắn, cả thân mình thì bị hắn từ phía sau ôm chặt lấy, nàng cố gắng áp chế run rẩy tự đáy lòng, thử thả lỏng thân mình cứng ngắc như khúc gỗ trong lòng hắn.
Thân thể hắn nóng hừng hực rồi lại mang theo mùi hương thanh mát sau khi tắm rửa, áp sát vào người nàng.

Hai người cứ như thế mà dán chặt vào nhau, hơi thở lẫn nhau dây dưa, nàng phải gồng mình cắn chặt răng mới áp chế được ý niệm muốn hung hăng đẩy hắn ra.
Nhưng rất nhanh nàng liền cảm giác có mùi nguy hiểm.
Bên dưới thắt lưng nàng, nàng cảm giác được một thứ cứng rắng nóng hâm hấp chạm vào người.
Nàng nghiến răng, trong lòng lúc này nói không rõ là đang run rẩy, khổ sở, hay là phẫn nộ.
Đột nhiên cổ được buông lỏng, đầu bị hắn nhẹ nhàng phóng lên gối.

Chăn được kéo lên cao, đem cả người đắp ngụ, cảm giác chăn bị một lực mãnh mẽ kéo lên, thậm chí kéo lên đắp tới tận trán nàng, cả mặt của nàng đều bị phủ kín dưới chăn.
Trong lúc hoảng hốt giật mình, nàng nghe được sau lưng vang lên thanh âm rất nhỏ.
Hắn đã xoay người về phía nàng, thanh âm rất nhẹ, cũng không có ý dừng lại, tựa hồ có chút phiền não.
“Kiều Sở, Kiều Sở…”
Đột nhiên, cảm thấy thanh âm của hắn ghé sát dần, trong lòng nàng bắt đầu run rẩy, nhưng vẫn như cũ không có phản ứng.
Thanh âm của hắn trầm thấp thô ách, nàng không rõ là hắn đang muốn gọi tỉnh nàng, hay là đang muốn thăm dò thử xem nàng đang ngủ thật hay là giả.
Cảm giác như hắn đã nhỏm dậy, thân mình cao lớn chống trên hai cánh tay mạnh mẽ đổ xuống trước người nàng, khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi nàng có thể nghe được cả hô hấp nặng nề của hắn, mí mắt của nàng khẽ giật giật, tim đập cơ hồ như muốn nhảy khỏi lồng ngực…
Môi bỗng dưng bị cái gì đó mềm mại bao phủ.
Động tác của hắn mới bắt đầu thì rất nhẹ, tựa hồ như chỉ muốn chạm khẽ vào nàng, nhưng sau đó, hắn lại đem cả người nàng ôm cả vào lòng, ôm đến đầu gối của chính mình, đầu lưỡi không chút khách khí tách bờ môi của nàng ra, trượt tiến vào bên trong cuốn lấy đầu lưỡi của nàng, nhâm nhi thưởng thức từng chút một.
Nàng hoảng hốt mở to mắt, hai tay dùng sức đẩy hắn ra, trong lúc giãy dụa bàn tay sơ ý chạm vào chỗ nóng rực nào đó, nàng sợ đến mức không dám động đậy nữa.

Hắn còn dây dưa hung hăng mút lấy môi nàng thêm một chút nữa mới buông tha, bắt lấy hai bàn tay không an phận của nàng đè xuống trên đùi, ánh mắt sáng rực, trong bóng đêm lại càng thêm lợi hại, nhìn kỹ nàng, thản nhiên nói: “Ừm, tỉnh rồi, không giả bộ ngủ nữa?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.