Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 235: Đến Cung Dưỡng Ngươi 3





“Thú vương, chúng ta đi mau thôi, thiếu ngươi thì chúng ta không thể lấy được nham tiết thần thú tổ tiên của ngươi được, Hồ vương còn đang chờ chúng ta tới cứu nữa đó”
Đại thú kia lại đột nhiên nằm phục xuống đất bất động, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn về phía trước, hai nam tử Mị tộc kỳ quái, đang muốn tiến lên xem thử thế nào, thình lình lại nghe một giọng nói lo lắng từ phía sau truyền tới: “Không có bất cứ thứ gì trong tay, chúng ta bên này căn bản không thể chống đỡ nổi.

Lão thất phu Kiều Chấn Trữ kia còn đưa ra điều kiện, hắn muốn Hồ vương của chúng ta phải quỳ xuống trước mặt hắn, tên súc sinh chết tiệt này!”
Nấp ở phía sau gốc cây, tim Kiều Sở giộng bình bịch, cẩn thận nhìn một nữ tử trẻ tuổi vừa mới vội vã chạy tới báo tin.

Nữ nhân Mị tộc bộ dáng quả nhiên là thập phần quyến rũ xinh đẹp, chỉ là nàng ta lúc này đầu tóc tán loạn, trên người còn loang lổ vết máu, xem ra là tình hình bên kia đang cực kỳ nguy cấp.
Hai nam tử cũng không có thời gian đâu mà đi để ý cái khác, lập tức la lên “Thú vương, đi mau”, sau đó nháy mắt liền biến mất không còn chút bóng dáng.

Trán Kiều Sở đã đổ đầy mồ hôi hột, nếu không phải lúc này là đêm tối, cộng thêm tiếng côn trùng xung quanh đã át đi tiếng động do nàng gây ra, còn gốc cây nàng đang nấp lại cực lớn, thêm nữa hai người kia còn đang vừa vội vừa loạn, thì nàng nhất định là đã bị phát hiện rồi.
Có điều, hai người kia thì đã đi rồi, nhưng còn con đại thú kia thì……..Cả thân lẫn tâm của Kiều Sở đều không ngừng run rẩy, nghĩ thầm, nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp, nàng không muốn trở thành thức ăn của nó đâu, nàng đoản mệnh thì đoản mệnh, nhưng chưa từng nghĩ tới kết cục của mình sẽ thành bữa tối cho mãnh hổ, nàng tuyệt đối không muốn phải chết thảm như thế đâu.
Trong lòng nàng đang hoảng loạn nghĩ, đã thấy thú vương nghiêng đầu nhìn về phía gốc thụ của nàng, nàng cả kinh, quả nhiên là nó thấy nàng mà!
Thú vương lại tựa hồ như có chút lo lắng, chân trước bồn chồn cào cào trên mặt đất, bỗng dưng đứng lên, mâu quang hung ác lại trở nên trong uốt ôn thuần, đột nhiên hướng về phía nàng mà khụy hai chân trước xuống____
Kiều Sở kinh hỉ, tư thế này là….
******
Cửa thôn.
Trong mắt Kiều Chấn Trữ vẫn là nhất mạt kinh hỉ, đè nén không được ý cười dương dương tự đắc.


Hắn đã sớm biết Thượng Quan Kinh Hồng này không phải là người tầm thường mà! Nhất định kiếp trước của hắn phải là thượng thần trên Thiên giới gì gì đó, chỉ có điều hắn lại không thể biết được vị thượng thần đó là ai, đã hạ phàm lúc nào, có lẽ nguyên nhân là do trước đó hắn đã hôn mê đi.
Hiện giờ xem ra, thần lực của Thượng Quan Kinh Hồng còn chưa có phát huy ra hết toàn bộ nữa.
Thượng Quan Kinh Hồng đã mất trí nhớ, đối với một chuyện giết thú ngày đó sớm đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng sau đó hắn đã tự mình ra khỏi thôn đến xem xét thú thi, rồi đoán ra được ngày đó chính mình đã dùng Ma phí tán vẫn luôn mang theo bên người, đem tưới lên liễu diệp phi đao, dùng cây phi đao đó để sát thú, sức mạnh trong người tựa hồ cũng mạnh lên vài phần.
Thiên nhân nếu bị những cung tiễn bình thường bắn trúng thì rất nhanh sẽ khỏi hẳn, lại càng không thể gây ra chút thương tổn gì đối với thần thú, nhưng trước đó, Thượng Quan Kinh Hồng đã bào chế ra rất nhiều ma phí tán, giao cho tộc nhân bôi lên trên cung tiễn, chính vì thế mới có thể đem bầy thần thú của Mị tộc bắn hạ.

Không có thần thú giúp sức, luận về đánh nhau, Linh tộc vẫn là hơn Mị tộc một bậc.
Trước khi bọn người Hồ vương đến, hắn đã sắp đặt rất nhiều tộc nhân ẩn thân xung quanh cửa thôn, chính mình và Phượng Thanh thì đã tạm thời mất đi thuật pháp, vì vậy liền phân phó cho các tộc trưởng trong tộc phải như thế nào để đối phó với Hồ vương và trưởng lão Hồ tộc, còn hắn thì ở một bên hỗ trợ.
Hắn đã phỏng đoán rằng Hồ vương lần này đến chính là đi “thu hoạch”, vì vậy mang theo thần thú thì nhiều, còn tộc nhân thì không được nhiều cho lắm.

Bởi vì, chỉ cần đám thần thú là đã có thể dư sức ứng phó với tộc nhân Linh tộc.
Chính vì thế, Linh tộc chỉ cần đem nhóm người Mị tộc đầu tiên tóm gọn, để cho bọn họ gọi thêm cứu viện, sau đó cũng một phen bắt hết toàn bộ tộc nhân cứu viện, vậy là Mị tộc sẽ bị đánh cho tan tác.
Quả nhiên, theo sự bố trí của hắn, cuối cùng cũng đã có thể dẹp được đám người Mị tộc.
Đó chính là tâm nguyện truyền qua mấy đời tộc chủ Linh tộc, hôm nay rốt cuộc cũng có thể hoàn thành trong tay hắn, Kiều Chấn Trữ cơ hồ vui đến mức phát điên lên được.

Hắn vẫn đang đứng một bên theo dõi trận chiến, nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng mặc dù vẫn không thể phát huy được thần lực của hắn trong kiếp trước, nhưng võ công lại lợi hại cực kỳ, hắn càng thêm kinh hỉ, thầm khen chính mình quả nhiên là đã không nhìn lầm người.
Lúc này, mấy trăm tộc nhân Linh tộc đang đứng ở sau lưng hắn, khóe mắt hắn lướt qua Thượng Quan Kinh Hồng và Nhược Tuyết, hai người lúc này đang thân mật đứng chung một chỗ, hắn gật gật đầu, lập tức chuyển mắt nhìn Hồ vương cùng mấy trăm tộc nhân Mị tộc ở phía trước, không hề nhìn thấy khóe miệng Thượng Quan Kinh Hồng đang khẽ dâng một nụ cười giễu cợt.

Thượng Quan Kinh Hồng tâm cười lạnh, ta cùng nữ nhi của ngươi thế nào thì cũng có liên quan gì tới ngươi.

Ta thích thì ta giúp, không thích thì không giúp.

Nga, thần, thần là cái quái gì?
Kiều Chấn Trữ cười nhạt, Hồ vương, nữ nhân mà hắn hận đến thấu xương, bà ta một thân đầu tóc bạc trắng, mắt hạnh hàm uy, cho dù đã đến tuổi trung niên, nhưng dung mạo vẫn là thập phần xinh đẹp.

Hồ vương vừa rồi đã không ngừng thi pháp chữa trị cho tộc nhân của mình, còn chính mình cũng vừa trải qua trận đánh nhau kịch liệt, lúc này cũng đã bị thương nặng, khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi, cần phải có hai thị nữ dìu đỡ thì mới có thể đứng vững.

Nhưng bà cũng không chịu khuất phục, đôi mi thanh tú khinh thường miệt thị nhìn chằm chằm hắn.
Tộc nhân Mị tộc tất cả đều đã bị thương, cả nam lẫn nữ hoặc nâng hoặc đang được người nâng đều đang phẫn nộ nhìn mặt đất đầy người nằm la liệt cùng hơn mười con thần thú đang hôn mê bất tỉnh, lại trừng mắt nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, bọn họ biết đây đều là tác phẩm của một mình hắn, bọn họ hận thật không thể lập tức đem hắn ra phanh thây xé nát.
Kiều Chấn Trữ nhướng mày: “Thế nào, chẳng lẽ Hồ chủ nhẫn tâm mặc kệ tộc nhân của mình sao? Quỳ hay vẫn là không quỳ đây?”
Phượng Thanh cùng trưởng lão Linh tộc đắc thắng cười rộ lên, ngạo nghễ nhìn Hồ vương.
Hồ vương cười thách thức: “Ta có quỳ cũng tuyệt đối không quỳ trước đám người Linh tộc các ngươi, hôm nay chính là hậu bối kia bày kế đem ta vây ở nơi này, còn tên ngụy quân tử nhà ngươi càng lúc càng chẳng ra gì, phải dựa vào một cái phàm nhân đến hỗ trợ”
Phượng Thanh che miệng cười khúc khích: “Hồ chủ, lão nhân gia ngài không cần bày kế ly gián, hậu bối mà ngài nói đó, chính là nữ tế của Linh tộc chúng ta nha”
“Tiện nhân!” Hồ vương khinh thường phun nhẹ một câu, tựa như không thèm để ý đến nàng.

Phượng Thanh tức giận, mặt vừa mới biến sắc, Nhược Tuyết đã thay nàng đòi cái công đạo, nói: “Gia phụ, gia mẫu muốn Hồ chủ phải quỳ xuống nhận tội, hướng tổ tiên Linh tộc mấy đời của chúng ta thỉnh tội, là cương lễ rất hợp tình hợp lý”
Ánh mắt nàng lại chuyển qua nam tử từ nãy giờ vẫn trầm mặc không nói đứng bên cạnh, cầm lấy tay hắn: “Kinh Hồng, chàng nói lúc này nên làm thế nào mới tốt?”
Kỳ thật, nàng không phải là muốn trưng cầu ý kiến của hắn, chỉ là, nàng không hy vọng sẽ nhìn thấy thần sắc đạm mạc trên mặc hắn mà thôi.

Nàng muốn bọn họ vẫn có thể giống như mấy ngày nay, cùng nhau dùng bữa, cùng nhau đánh cờ, nắm tay đi dạo…
Cha mẹ nàng đã đề cập với hắn chuyện hôn sự, hắn mặc dù không nói gì, nhưng hôm nay, hắn đã hôn nàng…..
Nàng vốn tưởng rằng nàng sẽ không yêu bất kỳ ai khác ngoài Phật chủ.
Phật chủ, chung quy chỉ có thể là mộng đẹp xa vời nhất trong lòng nàng.
Cho đến khi Thượng Quan Kinh Hồng xuất hiện.
Lại nghe được Thượng Quan Kinh Hồng nhàn nhạt nói: “Các ngươi không phải là muốn giết một răn dạy mười đó sao?”
Nhược Tuyết cả kinh, thầm nghĩ hắn quả thật rất nhạy bén, Kiều Chấn Trữ đã nheo lại hai tròng mắt, cười nói: “Nói rất đúng!”
“Mẹ của ngươi là tiện nhân, Kiều Nhược Tuyết ngươi cũng là tiểu tiện nhân, còn giả bộ lương thiện làm cái khỉ gì!” Hồ vương cười lạnh, nàng dứt lời, tất cả tộc nhân Mị tộc đều cười rộ lên chế nhạo.
Nhược Tuyết vốn không phải là người hỉ giận đều thể hiện ra ngoài, nhưng lúc này cũng không khỏi lạnh mặt: “Ngươi nói cái gì!”
Kiều Chấn Trữ vung tay lên, lập tức có hai tộc nhân áp giải một nữ tử đi đến trước mặt hắn, vừa rồi lúc đánh nhau bọn họ đã bắt được không ít người của Mị tộc.
“Hồ vương, người không cần cầu xin bọn họ, ta không sợ chết”
Nữ tử cắn răng cười nói, Hồ vương biến sắc, còn có không ít người Mị tộc phẫn nộ bước lên vài bước.
Kiều Chấn Trữ cười lạnh một tiếng, ra lệnh: “Giết nàng”
…..
“Ngươi đi chết đi, nếu không phải vì ngươi, Hồ vương của chúng ra đã không phải rơi vào tình thế như vậy!”
Đột nhiên, có một tiếng quát chói tai từ phía sau đám người Mị tộc truyền tới.

Thượng Quan Kinh Hồng tà nịnh cười, ân, đang nói hắn sao?
____
“Thượng Quan công tử, cẩn thận……..”
Hắn thản nhiên nhìn về phương hướng có giọng nói, lại nghe được trong đám người Linh tộc ở phía sau lưng hắn có người hoảng sợ la lên, có vẻ như ai đó đã thấy được cái gì không ổn!
Hắn lập tức hiểu được, đây là kế dương đông kích tây!
Hắn phản ứng cực nhanh, lập tức quay đầu nhìn về phía sau đám người Mị tộc, chỉ thấy một nam tử đang từ hướng đó lăng không bay đến, trong tay cầm một cây cung đã giương sẵn mũi tên, ở đầu mũi tên sắc nhọn tản ra ánh sáng màu xanh lục.
Ngay lúc mũi tên kia sắp được bắn ra, mọi người lại thấy xuất hiện thêm một con thú kích cỡ vĩ đại cũng theo phương hướng kia phi tới, nó chạy theo nam tử đang lăng không mà bay, nhưng khiến mọi người càng lắp bắp kinh hãi hơn chính là, cưỡi trên lưng con đại thú đó là một nữ tử áo lam đeo khăn sa che mặt.
Hai chân nữ tử gắt gao kẹp chặt lấy thân thú, mạnh đứng thẳng người dậy, ngay thời khắc nam tử chuẩn bị động thủ bắn tên, thần thú kia liền nhảy lên không trung, lại không ngờ nàng có thể ở độ cao trên thân đại thú đó mà duỗi tay ra, bắt lấy mũi tên đang chuẩn bị rời khỏi dây cung.
Tất cả mọi người đều giật mình há hốc miệng kinh ngạc, cảm thấy nàng tựa hồ nhất định cố sống cố chết giựt lấy mũi tên, cho nên đã dùng hết toàn lực, sau khi bắt được mũi tên thân mình liền mất thăng bằng, ngã từ trên lưng thú hướng xuống mặt đất.
Đại thú tựa hồ cả kinh, từ trên không trung chuyển người muốn dùng miệng bắt lấy nàng, nào ngờ, nam tử bắn tên lại nhanh hơn một bước, hắn giận đến đỏ cả mắt, thừa lúc thế rơi xuống còn chưa tan, hai chân tạo lực, lần nữa bay lên, một tay túm lấy người nữ tử, còn tay kia thì đã vói ra sau lưng rút ra một mũi tên khác, nắm thật chặt mũi tên hung hăng đâm xuyên qua ngực nữ tử.

“Xuy” một tiếng, trong đám người Mị tộc, có người liền bị một trận một máu tươi ấm nóng tưới ướt cả thân người.
Nam tử sau đó liền đem thân thể nữ tử ném xuống đất.
Kịch biến xảy ra nhanh đến nỗi thậm chí không một ai kịp thốt ra một tiếng nào, thanh âm run rẩy còn nghẹn lại nơi cổ họng, mà một mạt thân ảnh màu trắng cũng đã từ trong đám người Linh tộc nhảy ra, người nọ tốc độ nhanh như chớp, nữ tử chưa kịp rơi xuống đất, mà hắn đã đem nàng ôm vào trong ngực, còn một tay đã tóm chặt lấy cổ nam tử bắn tên, siết chặt đến mức gương mặt người kia trở nên vặn vẹo, sau đó hắn liền đem nam tử ném xuống trước mặt trưởng lão Linh tộc.
“Trông trừng hắn cho ta, không được động vào, ta muốn tự tay giết chết hắn”
Một câu ngữ khí ngoan lệ chìm giận lạnh lùng cắt khoảng không truyền đến, khiến cho người nghe không khỏi chẳng rét mà run.

Nhất thời hai phe đều tự cấm thanh, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, còn chủ nhân của giọng nói lúc này thì dưới chân lảo đảo, ôm lấy nữ tử áo lam kinh ngạc đứng giữa sân.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.