Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 245





Phòng của Kiều Sở.
“Ta no rồi, chúng ta mau đi thôi”
Kiều Sở vội vàng nuốt một ngụm cháo nam nhân vừa đút cho mình, vừa khẽ đẩy đẩy tránh khỏi cái ôm của hắn.
Thượng Quan Kinh Hồng liếc qua bát cháo, thấy cháo dư lại cũng không còn nhiều lắm mới bằng lòng hạ bát xuống, ánh mắt lại xẹt qua thức ăn cùng với điểm tâm trên bàn, lại tiếp tục cầm lấy một cái bát rỗng, gắp ở mỗi dĩa thức ăn một ít bỏ vào trong bát: “Ăn thêm chút nữa đi, vội vội vàng vàng trở về Triêu Ca nàng đã kịp ăn cái gì đâu”
Lòng Kiều Sở cảm thấy ấm áp, vốn chính mình chỉ ăn chút cháo loãng lót dạ, lúc này nhìn thấy mấy món ăn tinh xảo kia dạ dày không tránh khỏi lại cồn cào, nhưng ngoài miệng vẫn là thúc giục hắn: “Vừa rồi không phải Thiết thúc đã nói Trữ vương bọn họ đến rồi sao, bọn họ đều là bằng hữu quan trọng của chàng, đừng để họ phải chờ lâu, đợi tới lúc trở về rồi ta ăn tiếp cũng không muộn mà”
“Kiều Sở, nàng biết tính ta, người nàng gầy gò ốm yếu không thể nhịn đói được” Thượng Quan Kinh Hồng thản nhiên nói xong, bưng bát chìa ra trước mặt nàng.
Ai chứ nếu là tính tình của cái kẻ “Tân” Thượng Quan Kinh Hồng này thì quả thật nàng hiểu rất rõ, ví dụ như, nếu hắn mà trực tiếp gọi thẳng tên họ của nàng, kia chỉ có thể chứng minh là hắn đang rất không hài lòng.

Vì vậy nàng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Phần thức ăn này vốn là chuẩn bị cho một mình nàng nên chỉ có một bát, một thìa, một đôi đũa, hắn gắp thức ăn cho nàng xong thì lẳng lặng ngồi nhìn nàng ăn, bản thân thì nhịn đói_phòng bếp luôn luôn chuẩn bị thức ăn cho mọi người cùng một lúc,nên lúc lão Thiết mang bữa khuya tới cho nàng thì hẳn cũng vừa mới dâng thức ăn bên phòng Lang Lâm Linh xong, mà lão Thiết chỉ vừa mới đem thức ăn vào phòng nàng chưa được bao lâu thì đã thấy hắn xuất hiện, nói vậy hắn ở bên kia vẫn chưa ăn gì.
Nàng không khỏi xót xa, dụ dỗ hắn: “Chàng cũng mau ăn chút gì đi”
Thượng Quan Kinh Hồng lại lắc đầu cười: “Ăn xong rồi thì đi thôi”
Hắn nói xong lại vươn tay chạm khẽ vào vết sẹo bên gò má của nàng, vén sợi tóc bên tai nàng: “Sở Sở, hãy tin ta, ta nhất định sẽ chữa hết nó, về sau, ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào ức hiếp nàng”
Dứt lời liền lôi từ trong ngực ra một chiếc khăn sa cẩn thận mang vào giúp nàng.
Kia chính là chiếc khăn lúc đó bị Kiều Dung giật lấy vứt xuống đất, nàng không biết là đã được hắn nhặt lên từ lúc nào.

Trong lòng Kiều Sở run lên, vươn tay chạm vào thiết mặt của hắn____lúc trước khi rơi xuống đáy cốc mặt nạ của hắn liền không biết là chạy đi nơi nào, khi hai người rời khỏi Thiên thần thôn, nàng đành phải dùng khăn sa thay mặt nạ che lên mặt hắn, sau khi lên xe ngựa, lão Thiết mới đưa cho hắn chiếc mặt nạ đã dùng qua này, đeo ođến tận bây giờ vẫn chưa tháo xuống.


Còn có, lúc hai người ra khỏi hồ, hắn liền giả bộ bước đi khập khiễng, đây chính là việc nàng đã dặn dò hắn rất nhiều lần.

Phải ngụy trang như vậy, nghĩ tới đó nàng đau lòng thay cho hắn.
Hắn cầm lấy tay nàng, nàng nhịn không được hơi kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái.
Thượng Quan Kinh Hồng lập tức ôm chặt lấy nàng.
Hai người cứ dựa sát vào nhau như vậy một hồi lâu vẫn không muốn buông ra, thẳng cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
******
Thư phòng.
Trữ vương nhìn nhìn Tông Phác cùng Trầm Thanh Linh, nói: “Sao vậy, ngày thường tính tình trầm ổn không ai sánh bằng phản lúc này lại rối loạn?”
Bội Lan cười: “Bát gia chắc là còn bận chuyện gì nên chưa tới được, vả lại chúng ta đợi cũng chưa lâu lắm mà, bất quá chỉ mới qua thời gian hai chén trà mà thôi”
Trầm Thanh Linh nhàn nhạt nói: “Trừ bỏ lần đó ở Phi Thiên tự ra, hắn từ trước tới nay có bao giờ không tuân thủ giờ giấc như thế này, cho dù là có việc, cũng không cho người đến báo một tiếng tránh cho chúng ta đợi lâu phải lo lắng sốt ruột, vừa rồi Thiết thúc có tới báo tin bảo hắn có việc cho nên tới trễ một chút, nhưng còn không nói là hắn bận việc gì”
Nàng vừa nói, mọi người lập tức liền nhớ tới lần đó Thượng Quan Kinh Hồng cũng đã đi trễ khiến cho Trầm Thanh Linh phải đợi.

Mỗi người đều tự biết Trầm Thanh Linh mấy ngày nay tâm trạng không được tốt cho lắm, cũng biết nàng lo lắng chờ mà không gặp, nhưng lúc này đang ở trong Duệ vương phủ, Thượng Quan Kinh Hồng không tới nếu không phải là vì Lang Lâm Linh thì cũng vì Kiều Sở, mà theo như bọn họ quan sát thấy từ lúc tái kiến tới giờ, nhất là khi xảy ra một chuyện Kiều Dung giật khăn che mặt của Kiều Sở, bọn họ liền có cái loại cảm giác rằng Thượng Quan Kinh Hồng và Kiều Sở có cái gì đó rất khác.

Hiện giờ, Thượng Quan Kinh Hồng còn chưa có tới khả năng cao nhất rất có thể là vì Kiều Sở, vì thế bọn họ cũng không nói cái gì nữa, tránh cho nàng phải thương tâm.

Tần Đông Ngưng vội vàng chuyển đề tài, cười nói: “Thật không hiểu vì sao đều là được phương sĩ trong cốc cứu, nhưng thái tử phi thì được phương sĩ trực tiếp tiễn về, còn Kinh Hồng ca ca và Kiều tỷ tỷ lại phải tự mình đi ra nha…………..”
Tần Đông Ngưng vừa dứt lời, bốn phía lập tức yên tĩnh, nàng lập tức thầm mắng chình mình ngu ngốc cái gì không hỏi lại đi hỏi cái vấn đề không chút liên quan này, nào biết mọi người nghe nàng nhắc đến việc đó, trong lòng vài người không khỏi càng thêm suy tư.
Trữ, Tông, Trầm ba người người xưa nay đều là những người thông minh nhạy bén, mà trí giả thì đa lự, ba người đều nghĩ, việc Kiều Mi mất tích tất có liên quan đến thái tử, đáng tiếc Trầm Thanh Linh lại không thể từ trong miệng thái tử mà thăm dò được chút thông tin gì, không rõ sự thật là do thái tử cẩn thận hay quả thực là hắn không biết.

Nhưng dù thế nào thì chuyện xe ngựa của Kiều Mi đột ngột im hơi lặng tiếng mà rơi xuống thâm cốc thì quả là rất kỳ quái, cho nên không thể không đề phòng.

Bởi vậy ngay cả Trầm Thanh Linh cũng phải tạm gác tâm tình kích động ngờ vực vô căn cứ hiện tại để suy nghĩ đến vấn đề đó.
“Phương sĩ nọ cũng không có thể hiện rõ tu thuật của chính mình, nhưng hắn quả thực là đáp mây mà đến, hiển nhiên chính là cố ý, chẳng qua là muốn cho mọi người biết, thái tử phi tuy mất tích lâu ngày, nhưng không có thất trinh”
Đột nhiên có một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến, ngữ khí mặc dù đạm nhưng lại rất đanh thép.
Mọi người ngẩn ra, lúc đầu còn không có để ý, hiện tại ngẫm lại liền lập tức hiểu ra, phương sĩ nếu có thể đằng vân thì chứng tỏ hắn là người tu thật cao minh, Kiều Mi trong lúc mất tích đã cùng phương sĩ ở một chỗ, nhưng đương nhiên là nàng hoàn toàn trong sạch.
Quả thực, thời điểm lúc Kiều Mi trở về, vậy mà lại không một ai nghĩ đến cái vấn đề là Kiều Mi rốt cuộc có thất trinh hay không.

Không giống như những nữ tử tuyệt sắc bình thường khi mất tích, thêm nữa lại còn là người hoàng thất quý tộc, mọi người ắt hẳn không thể không suy nghĩ theo cái hướng kia đi.

Hiện tại mọi người nhất thời liền tỉnh ngộ, thì ra là như vậy.
Nhưng mà đây chỉ mới giải thích được việc vì sao phương sĩ phải đằng vân đưa Kiều Mi trở về, còn về nguyên nhân vì sao Kiều Mi mất tích thì vẫn chưa lý giải được, nếu là do thái tử làm, vậy mục đích của thái tử là cái gì? Quan trọng hơn là, nếu đây quả thật là do thái tử làm, vậy chứng tỏ là hắn quen biết với thuật sĩ cao minh, nói vậy về sau Thượng Quan Kinh Hồng sẽ rất khó đối phó với hắn.
Thiên hồi bách chuyển trầm tư một trận, mọi người mới giật mình nhận ra người vừa lên tiếng chính là Thượng Quan Kinh Hồng.

Hắn chính đang nắm tay Kiều Sở cùng đám người lão Thiết bước vào.
Kiều Sở hiện tại đứng ở bên cạnh Thượng Quan Kinh Hồng cũng một phen cảm ngộ, nàng vốn trước đó cũng khó hiểu vì sao Lữ Tống phải đích thân mang Kiều Mi trở về, hiện tại nghe Thượng Quan Kinh Hồng nói thì nàng mới hiểu rõ ngọn nguồn.

Có điều đối với một chuyện Kiều Mi, nàng lại tổng cảm giác mình nghĩ vẫn không tới, lại nhận thấy mọi người trong phòng đều đang mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ nghĩ nàng lẽ ra không nên xuất hiện ở nơi này.

Nàng khẽ cười khổ, mở miệng nói: “Kỳ thực đêm nay hẹn mọi người lại đây chính là chủ ý của Kiều Sở”
Lời vừa dứt, lập tức liền bị một tiếng cười lạnh đánh gảy: “Ngươi dựa vào cái gì?”
Ra tiếng chính là Trầm Thanh Linh, nữ tử đứng ở vị trí trong cùng đối diện thẳng với nàng.
Kiều Sở thở dài, đang muốn đáp lại, bên cạnh đã vang lên thanh âm lạnh lùng: “Dựa vào nàng chính là nữ nhân của ta!”
Thượng Quan Kinh Hồng phản bác Trầm Thanh Linh?
Mọi người đều cả kinh, liền ngay cả đám người lão Thiết đến cùng với Thượng Quan Kinh Hồng và Kiều Sở cũng biến sắc.

Thượng Quan Kinh Hồng bác lời của Trầm Thanh Linh ư? Điều này sao có thể xảy ra được.

Đây là điều trước nay chưa từng xảy ra!
Cả người Trầm Thanh Linh đều run lên, vừa sợ vừa tức giận, cắn răng nhìn nam nhân phía trước mặt, thần sắc từ kinh sợ biến thành bi ai: “Cũng bởi vì nàng là nữ nhân của ngươi, cho nên ngươi liền không ngại đắc tội với thái tử mà khiến Kiều Dung đụng ngã Kiều Mi sao? Người nào mà chẳng biết Kiều Dung vốn làm gì có gan làm việc đó, nếu không phải là Kiều Mi sai bảo, nàng cũng tuyệt đối không dám giật lấy khăn che mặt của Kiều Sở”
“Không đúng!” Một tia vi lệ hiện ra trong mắt Thượng Quan Kinh Hồng, nhắm thẳng vào Trầm Thanh Linh: “Kẻ sai khiến Kiều Dung chính là thái tử.

Kiều Sở đã từng nói qua với ta rằng thái tử vẫn luôn coi ta là cái gai trong mắt, ta cần phải đặc biệt chú ý người này, cho nên động tác của hắn dù nhỏ tới đâu ta vẫn nhận ra, quả thực ánh mắt của hắn đã ra hiệu cho Kiều Mi, làm cho Kiều Mi sai khiến Kiều Dung”
Trừ bỏ Trầm Thanh Linh đôi mắt đã bắt đầu đỏ lên, miệng phiếm tia cười lạnh, còn lại tất cả mọi người nghe xong đều không khỏi giật mình kinh hãi, lúc ấy bọn họ đều không chú ý nhiều đến thái tử, liền không một ai nhìn ra thái tử có điểm gì khác thường như thế!

Trữ vương hơi trầm ngâm một lát, đột nhiên như nghĩ ra cái gì: “Bát đệ, ngươi đó là muốn mượn việc này để cảnh cáo Nhị ca, cũng là cảnh cáo tất cả mọi người, rằng bất luận kẻ nào cũng không được phép khi dễ Kiều phi, cho dù người đó có là thái tử?”
Thượng Quan Kinh Hồng nghe vậy, nhướng mày, thản nhiên nói: “Phải!”
Tông Phác lắc đầu: “Ta tán thành Thanh nhi, Bát gia, tuy là vì Kiều phi đi nữa nhưng việc này thật sự không đáng, đắc tội với thái tử sẽ khiến hoàng thượng hoài nghi.

Ngươi xưa nay rõ ràng biết, đối với hoàng thượng mà nói thì trong đám hoàng tử thì ngươi chính là người yêu thương huynh đệ nhất cơ mà”
Thượng Quan Kinh Hồng cười một tiếng, cau mày hỏi lại: “Đắc tội thì đã thế nào?”
Tông Phác giống như không ngờ tới hắn sẽ đáp như vậy, liền giật mình đứng tại chỗ.
Mọi người lần lượt đều trầm mặc, không lẽ, Thượng Quan Kinh Hồng đối với Kiều Sở đã động tình rồi?
Chỉ có Tần Đông Ngưng đột nhiên nghi hoặc hỏi: “Vừa rồi Kinh Hồng ca ca bảo, Kiều tỷ tỷ đã nói thái tử vẫn coi ca ca là cái gai trong mắt.

‘Kiều tỷ tỷ nói’ này là có ý gì a? Nghe qua có vẻ như…tựa hồ nếu tỷ tỷ không nói thì ca ca cũng không biết….”
Mọi người nghe Tần Đông Ngưng hỏi ra mấy lời tuy có chút hàm hồ, nhưng quả thật là không phải không có lý, lập tức cũng nghi hoặc khó hiểu.
Kiều Sở cười khổ, thấp giọng nói: “Đúng vậy, quả thật nếu ta không nói thì hắn cũng sẽ không biết được thái tử là ai, đây cũng là nguyên do vì sao ta hôm nay không thể không hẹn gặp các vị, bởi vì Thượng Quan Kinh Hồng hắn………….sau khi rơi khỏi vách đá thì đã…mất trí nhớ rồi”
Thư phòng nhất thời lâm vào một mảnh yên tĩnh, trên mặt mỗi người nếu không phải là kinh hãi thì cũng là thất sắc.

Trầm Thanh Linh sửng sốt nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, một lúc lâu sau thân thủ chậm rãi ôm mặt, lẩm bẩm nói: “Trách không được hắn lại thay đổi đến như vậy, nguyên lai sự việc là như thế”
Nàng nói xong liền bước nhanh về phía hắn.

Kiều Sở nhắm mắt lại, giờ khắc này, nàng cũng không biết mình nên đứng tại chỗ hay là nên lui đi nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.