Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 249





Cái khăn che mặt không biết là đã tuột đi lúc nào, có lẽ là lúc hắn ôm nàng về phòng thì đã sớm rớt ở nơi nào đó không rõ, hoặc có lẽ là cũng cùng y phục của nàng chịu chung một số phận_đều đã bị nam nhân trên người nàng hung hăng xả bỏ ném qua một bên.
Theo từng cơn hoảng động kích liệt của thân thể, Kiều Sở chỉ cảm thấy đầu óc u mê choáng váng, bên ngoài phòng lại yên tĩnh đến nỗi thanh âm thở dốc của cả nàng và Thượng Quan Kinh Hồng đều vang lên rất rõ ràng.
Hai tay của hắn phủ ngụ bên gò má của nàng, hơi thở nặng nề bao phủ, con ngươi đen sâu như mực nhìn chằm chằm nàng chẳng chịu buông tha.

Trong mắt của hắn chứa đầy dục vọng, rồi lại có một tia gì đó mà nàng xem không rõ, ánh đèn dầu mông lung xuyên thấu qua màn trướng chiếu vào, lại cũng đủ để cho nàng có thể thấy rõ bóng dáng của chính mình phản chiếu trong mắt hắn.
Mái tóc đen của nàng rối tung ướt đẫm, đôi mắt khép hờ, trong mắt sóng sánh ánh nước, theo động tác ra vào dưới thân nhanh dần của hắn, gân xanh cũng nổi lên trên cái cổ tuyết trắng của nàng.
Tay hắn đột nhiên đi vuốt ve cần cổ của nàng, bàn tay dọc theo đường gân xanh trượt xuống, thật mạnh nắm lấy một bên đẫy đà, lại đột ngột cúi đầu gặm cắn lên gân mạch trên cổ nàng, nàng bị đau, khẽ gọi một tiếng , thân thủ muốn đẩy hắn ra, mà hắn cũng không chịu buông, không ngừng cắn, ra sức mút vào, mà động tác dưới thân lại càng thêm kích liệt, khiến cho nàng cảm nhận được bụng dưới lan ra một cỗ thống khoái cùng tê dại đem nàng bức đến muốn điên lên được, vừa khoái hoạt nhưng cũng đồng dạng là thống khổ…….
Vốn ngay từ đầu nàng đã cắn chặt môi ngăn không cho chính mình bật ra một chút thanh âm nào___bởi vì lần hoan ái này đáng lẽ ra là không nên có, thế nhưng cảm giác tê dại nóng rực kia mãnh liệt kia xông tới quá nhanh khiến nàng trở tay không kịp, không khỏi vô thức than nhẹ ra: Không cần, đừng……..

Trái lại, thanh âm của nàng lại càng thêm kích thích hắn, hắn đột nhiên rút ra kiên quyết, hai tay nâng cao chân nàng, phân thân ngang tàng để ở huyệt khẩu nơi đó của nàng, ngay thời điểm nàng vừa mới không kiềm chế được mà ngâm ra thành tiếng, hắn lại mạnh đem kiên quyết lần nữa tiến vào sâu bên trong, một trận cảm giác mãnh liệt co rút khiến nàng không thể kiềm chế mà kêu to lên.

Nàng một tay siết chặt đệm chăn, một tay hoàn trên bả vai trần trụi của hắn, mới vừa nói được một câu “Đừng, buông tha ta” hắn đã gầm nhẹ một tiếng, bắt đầu luân phiên va chạm, một chút so với một chút càng sâu hơn, một chút so với một chút lại càng mãnh liệt hơn.
Nàng cắn chặt răng, nhìn đến trong mắt hắn càng lúc càng tối đi cùng hỏa khí nồng đậm, ánh mắt khóa chặt trên người nàng, dưới thân kịch liệt giao triền, tiến thoái như thủy triều lên xuống, nàng bị cơn kích liệt kia tra tấn nhưng cũng chỉ có thể ngửa đầu nhìn hắn, thấp giọng khóc lóc cầu xin hắn buông tha cho nàng, hắn hung hăng gặm cắn môi nàng, sau mới buông chân nàng ra, rồi lại lần nữa hôn môi nàng đem toàn bộ thanh âm của nàng nuốt vào trong bụng, động tác dưới thân lại mạnh mẽ thêm vài phần.
Kiều Sở bị hắn một phen dày vò tra tấn như thế rốt cuộc không nhịn được phải thấp giọng khóc nức lên, Thượng Quan Kinh Hồng liền sửa đi hôn lên mặt nàng, nuốt lấy nước mắt của nàng, miệng Kiều Sở được giải phóng lập tức phát tiết nâng đầu há miệng cắn vào cánh tay của hắn.

Nào biết hành động này của nàng lại càng khiến cho thân thể hai người càng thêm áp sát vào nhau, nàng liền cảm thấy được phân thân của hắn càng thêm tiến sâu vào bên trong nàng, nàng sửng sốt liền muốn thoái lui, nhưng lập tức liền bị hắn một tay giữ chặt thắt lưng không cho nàng lui nửa bước, nàng thắng không được cho nên lại càng hung hăng độc địa cắn cánh tay hắn.
Thượng Quan Kinh Hồng cũng mặc kệ nàng, loáng cái trên cánh tay hắn đã in một dấu răng bầm tím, tròng mắt hắn càng tối lại, một bên thật mạnh va chạm, một bên ngậm lấy vành tai của nàng, khàn khàn giọng nói: “Sở Sở, muốn ta buông tha cho nàng liền nói cho ta biết, ta là ai…………”

“Kinh Hồng, Kinh Hồng…..”
Trong từng trận va trạm triền miên không dứt, Kiều Sở bị hắn hành hạ thống khổ đến mức thần thức đã muốn hôn mê, nhưng lại vẫn thật nhu thuận từng chút từng chút gọi lên cái tên của hắn.
Thượng Quan Kinh Hồng vốn không tính sẽ buông tha cho nàng, bởi vì hắn nhẫn nhịn đã đủ lâu, lúc này chỉ muốn thưởng thức chìm đắm trong tư vị của nàng, nào có ý định nhanh như vậy liền buông tha, chẳng qua là yêu thương muốn trêu đùa nàng một chút.

Bên tai nghe được thanh âm mềm mại kiều mị của nàng một lần lại một lần gọi lên cái tên chính mình, nơi đó gắt gao siết chặt lửa nóng của hắn, đáy mắt nàng bán mị mê loạn, trong mắt thủy quang trong suốt, hai gò má trắng noãn đỏ bừng, đập vào trong mắt hắn còn có cả vết sẹo nhạt bên gò má phải của nàng, hắn chỉ cảm thấy trong lòng vừa là thõa mãn vừa là đại đau………..
Quanh thân hắn tràn đầy cảm giác thỏa mãn, bởi vì nàng hiện tại đang ở bên cạnh hắn, ngay tại dưới thân hắn, nhưng trong cảm giác ngọt ngào thỏa mãn đó ẩn ẩn còn có cả một cỗ chua xót, bởi vì hắn tổng vẫn luôn cảm giác được sẽ có lúc nàng rời bỏ hắn mà đi.

Hắn cắn răng ức chế cảm giác vui buồn lẫn lộn trong đáy lòng, ở trong cơ thể nàng hung hăng va chạm, cảm nhận nơi chặt chẽ sâu nhất của nàng siết chặt khiến thắt lưng hắn tê dại, hắn thở gấp, cố nén xúc động muốn phóng thích vào bên trong nàng, trầm giọng nói: “Kiều Sở, nói nàng sẽ không rời khỏi ta, nói nàng vĩnh viễn không rời khỏi ta……….Nói nàng yêu ta…….Nếu không đêm nay ai cũng đừng ngủ……….”

Bị Thượng Quan Kinh Hồng dày vò đến mức Kiều Sở gần như đã bất tỉnh, lúc này thân mình kích động, lại hé mắt ra nhìn hắn, trong mắt xẹt qua đủ loại thần sắc phức tạp: là ngọt ngào, là khổ đỗng, là bất đắc dĩ.

Nàng đưa tay phủ ngụ ở trên mặt hắn, mặt nạ trước đó đã sớm bị hắn tháo ra quăng qua một bên, hắn trước kia vô luận là lúc nào cũng đều mang theo nó, nhưng hiện tại ở trước mặt nàng thì hắn đã không cần mang nữa, nhưng đây cũng chỉ là tạm thời mà thôi____nàng chịu đựng cảm giác cường liệt dưới hạ thân, nhẹ nhàng nói: “Kinh Hồng, ta cuối cùng rồi cũng sẽ phải đi trước chàng”
Nàng ngẩn ngơ nhìn hắn, trong mắt dày đặc vẻ bi thương, Thượng Quan Kinh Hồng chấn động, đối với nàng vừa yêu lại vừa giận…Triền miên đạt đến cao trào, một dòng nhiệt lưu nóng hâm hấp toàn bộ đều phóng thích bên trong thân thể nàng……….
*****
Đêm, Hạ vương phủ.
Phòng ngủ của Hạ vương, viên dạ minh châu đặt trên tiểu án cạnh giường tỏa ra hào quang nhàn nhạt.
“Gia, không biết đêm nay là muốn truyền nha đầu nào vào thị tẩm?”
Hạ tổng quản thấp giọng hỏi chủ tử đang dựa người ở đầu giường.


Lòng vẫn còn khó hiểu thật không rõ vì sao một khắc ngay sau khi trở về thì Tri Thư cô nương lập tức liền gói ghém đồ đạc vội vàng rời khỏi vương phủ.
Trên giường, nam nhân thản nhiên nói: “Không cần, kể từ ngày hôm nay trở đi đừng nhắc đến việc thị tẩm trước mặt bổn vương nữa”
Hạ tổng quản cả kinh, lúc này bên ngoài vang lên trận gõ cửa, Hạ vương vốn đang hạ mi mắt trầm tư nghĩ cái gì, nghe thấy tiếng gõ cửa liền nâng mi, cười nói: “Vào đi”
Hạ tổng quản lại cả kinh thêm lần nữa, chỉ thấy một huyền sắc y nhân đã mở cửa bước nhanh vào trong phòng, người này lại chính xác là thái giám Tiểu Phùng Tử hầu hạ bên người Trang phi.
Tiểu Phùng Tử vừa muốn quỳ xuống hành lễ, Hạ vương đã nói: “Miễn lễ, ngươi đêm nay liền nghỉ lại tại vương phủ đi”
Tiểu Phùng Tử gật đầu, cung kính gập người, sau đó đứng qua một bên.
Trong lòng Hạ tổng quản lại càng thêm nghi hoặc, Hạ vương trước đó phái người tiến cung ngay trong đêm, chẳng lẽ chỉ là để gọi một gã nội thị bên người Trang phi này đến đây? Mà Hạ vương lúc này ánh mắt đã sáng ngời nhìn hắn: “Hạ thúc, sáng mai ngươi liền giúp ta chuẩn bị mấy phần lễ vật để Tiểu Phùng Tử đưa đến Duệ vương phủ bên đó đi”
Hắn dứt lời lại nhìn về phía Tiểu Phùng Tử, trầm giọng phân phó: “Phần lễ vật này ngươi chỉ nói là chút tâm ý mà Trang phi dành cho Kiều phi, mặt khác, thay ta truyền một câu cho Kiều phi, nói với nàng, giờ ngọ ngày mai bổn vương sẽ ở Huyền tương tửu lâu Tùng phong nhã gian chờ nàng, không gặp không về!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.